“Vi Vi, đi cùng tao đi vệ sinh đi! Tao không dám đi một mình!”
“Hả? Ừ” Trang Vi đang ngủ say, mơ mơ màng màng trả lời, ngồi dậy mặc thêm quần áo, cầm đèn pin rồi cùng Đỗ Hiểu Phi đi toilet.
Sân rất tối, tuyết đã ngừng rơi, xa xa là mảnh trăng bạc, Trang Vi lê đôi giày vải cầm ngọn đèn cho Đỗ Hiểu Phi, trong đêm đen tĩnh mịch, âm thanh xuỵt xuỵt của Đỗ Hiểu Phi đặc biệt rõ ràng, giải quyết đến vài phút, mới hoàn thành xong đại sự của con người (gồm có ăn, uống, ngủ, và… >o<), Trang Vi bị gió lạnh thổi vào đã sớm không còn buồn ngủ, ngẩng cổ nhìn bầu trời đêm đầy sao, chi chít che kín toàn bộ phía chân trời, trong không khí có mùi bùn đất nhạt nhạt quyện với hương cam thảo, tuơi mát lại tự nhiên.
“A! Trang Vi, có rắn có rắn cắn mông tao!!! Cứu mạng!!!…” Đỗ Hiểu Phi đột nhiên phá vỡ đêm đen trầm tĩnh, hò hét ném một đống tuyết trên cây rơi xuống người Trang Vi
Trang Vi phản xạ có điều kiện vọt vào nhà xí, nhìn Đỗ Hiểu Phi ôm đầu ngồi xổm ở một góc nhà xí, một thân cây ngô ngã xuống đâm vào chân Hiểu Phi, cùng với PP (mông >.<) của Đỗ Hiểu Phi lộ ra ngoài tuyết rắng tạo thành một hình ảnh cực kì đối lập
Vốn không thể nào ngủ ngon, Viên Viên quần áo cũng chưa kịp mặc thêm, bộ dạng không chỉnh tề vội vàng chạy ra, nhìn Trang Vi cầm đèn pin đứng ở cửa nhà xí, khéo miệng run rẩy, vội hỏi:
“Làm sao vậy làm sao vậy?”
Trang Vi không quan tâm đến khuôn mặt hốt hoảng của Viên Viên, chỉ đá đá cây ngô ngã bên chân Đỗ Hiểu Phi “Rắn giờ này vội vàng ngủ đông còn không kịp, thế nào lại rảnh rỗi đến đánh lén PP của mày?”
“……”
Kết quả, bởi vì giọng của Đỗ Hiểu Phi, tại thôn xóm hẻo lánh này con nhóc liền nổi danh. Chỗ này vốn nhà cửa sát cạnh nhau, mà lại là nửa đêm, tiếng kêu kia của Đỗ Hiểu Phi có thể so sánh với giọng to nhất của Pavarotti (ông “vua” opera ^^), không lâu sau, toàn thôn chó mèo đều xôn xao, đánh thức vô số nông dân.
Mãi cho đến ngày kết thúc cuộc sống trải nghiệm, Đỗ Hiểu Phi vẫn như cũ bộ dạng hận không thể chết vì xấu hổ và giận dữ, nhất là khi nhìn thấy dân trong thôn, theo phản xạ có điều kiện liền đỏ mặt đến tận cổ , từ nay đạt đến cảnh giới tự nhiên thu phóng thẹn thùng
***
Ngày khai trường đầu tiên sau khi kì nghỉ đông kết thúc, trong lớp chuyển đến một học sinh mới, Trang Vi thân là lớp trưởng liền tự nhiên mà trở thành “bảo mẫu” của bạn học mới, chủ nhiệm lớp Vương lão sư cười tủm tỉm đem Phạm Đào giao cho Trang Vi, ý vị thâm trường dặn dò:
“Nhớ chiếu cố thật tốt bạn học mới, giúp bạn ấy có thể mau chóng hòa nhập với đại gia đình của chúng ta!”
Trang Vi gật đầu đáp ứng, làm lớp trưởng, Trang Vi không thể nghi ngờ là cực kì xứng đáng, ít nhất cô được bạn bè kính yêu cùng thầy cô tín nhiệm, cô có thể đem toàn bộ trách nhiệm của tập thể trở thành trách nhiệm của mình, tuy rằng ngoại trừ chuyện liên quan đến hòa bình của tập thể ra, Trang Vi kỳ thực không phải là đứa nhỏ thích xen vào chuyện của người khác.
Kết quả là, Trang Vi thành bảo mẫu của Phạm Đào, chỉ là cái chức danh “hầu hạ” này Trang Vi không thể hiểu được thực tế là như thế nào mà thôi.
Phạm Đào bộ dạng nhỏ gầy, không cao hơn Trang Vi bao nhiêu, không có bộ dáng trẻ con mà luôn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng không hợp lứa tuổi. Ít nhất trở thành bạn cùng bàn một tháng, Trang Vi cũng không thấy hắn ngoại trừ khuôn mặt không chút biểu cảm còn có biểu cảm nào khác nữa, trên mặt thường xuyên lộ ra vẻ bi thương, thậm chí cũng chưa từng chủ động nói với Trang Vi câu nào, các bạn khác trong lớp càng không cần nói.
Đây là lần đầu tiên Trang Vi chân chính tiếp xúc với tầm quan trọng của “vấn đề thiếu niên”, điều này làm cho cô ít nhiều có chút thúc thủ vô sách. Hai người ngồi chung một bàn, ngoại trừ ngẫu nhiên nói những chuyện lông gà vỏ tỏi (ý chỉ chuyện vặt vãnh) như mượn bút chì cục tẩy, thì Trang Vi và Phạm Đào cơ bản không có nói chuyện dư thừa, bạn học trong lớp càng miễn bàn.
Mãi cho đến ngày nào đó học ca 2 vào buổi tối, Trang Vi vừa mới từ chỗ họp đến lớp học, vừa đến chỗ rẽ lầu hai, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng động truyền ra. Trang Vi nghĩ có Phạm Đào, hoàn toàn không nghĩ đến việc bạn học trong lớp lại bực bội mà đóng cửa đánh nhau, nên mở cửa sau lớp học, liền bị cảnh tượng trong phòng làm cho kinh sợ.
Bọn họ để trống khoảng không giữa lớp học, mấy chục người vây quanh ở hai bên phòng, hai nam sinh mặc đồng phục đứng ở trên bàn giữa lớp đang đánh nhau, âm thanh nắm đấm “phốc phốc” tiếp xúc với thân thể ở trong lớp học lặng ngắt như tờ đặc biệt kinh tâm động phách
Một bên là cán bộ lớp, một bên là bạn cùng bàn của cô Phạm Đào, lại có thể cứ như vậy không kiêng nể gì mà ở trong lớp đánh nhau? Mà học sinh chung quanh lại có thể lặng ngắt như tờ đứng ở hai bên quan sát?