“Tao luôn luôn cảm thấy mày với con mèo lười nhà mày có công lực lười biếng siêu hạng, thế mà mới vài ngày công phu đã bị trường trọng điểm sửa chữa hết rồi à?” Viên Viên phát hiện ra sớm nhất sự khác lạ của Trang Vi, dựa vào giường Trang Vi, vuốt bộ lông mềm mại của con mèo lười, bộ dạng âu yếm.
“Hoàn cảnh tạo ra con người, Nhị Trung của mày không phải cũng rất nghiêm sao?” Trang Vi cầm một quyển sách tiếng Anh, ngồi xếp bằng một mình trên ghế sofa, cũng không ngẩng đầu lên.
“Nghiêm? Hứ! Rất nghiêm, nhưng chẳng qua trên có chính sách dưới có đối sách mà thôi! Có thể nghiêm đến đâu chứ?” Viên Viên cười nhạo một tiếng, phủ định suy nghĩ sai lầm của Trang Vi đối với Nhị Trung, liếc mắt sang Đỗ Hiểu Phi đang mê mẩn ngồi xem “Nữ chiến sĩ xinh đẹp”, nghĩ nghĩ: “Mùng một năm nay, ba tao định đem tao đi đày trải nghiệm cuộc sống nông thôn, bọn mày nếu không có việc gì thì đi cùng tao đi!”
Vì thế, lần đầu tiên vào ngày nghỉ tết, Viên Viên cùng Đỗ Hiểu Phi đã hoàn thành cơn ác mộng tuổi trẻ. So với nhà lầu cao chót vót ở thành thị, khắp cả đồng ruộng mênh mông trống trải không có vật nào che lấp, gió bắc gào thét, mà ngay cả bông tuyết so với nơi khác cũng lớn hơn, quấn bao nhiêu lớp áo bông vẫn như cũ bị gió thổi buốt tâm gan. Ba Viên Viên quả thực đưa các cô đến địa phương nghèo khổ này để trải nghiệm cuộc sống. Viên Viên nhìn căn nhà bé nhỏ đứng sừng sững ở trước mặt, lại đem tầm mắt hướng tới hố đất bên cạnh dùng thân cây ngô quấn thành một vòng được gọi là “toilet”, nước mắt ào ào tuôn ra ngoài.
Đỗ Hiểu Phi mặc một chiếc áo lông Ba Tư siêu lớn, đứng ở góc tường tránh gió, cũng không quên ném ánh mắt ai oán đến Viên Viên, giống như đang lên án cô tại sao lại muốn đem bọn họ lừa đến cái địa phương này chịu tội.
Mà Trang Vi so với hai người hờ hững hơn rất nhiều, đi vòng quanh sân hai vòng, sau khi hiểu rõ địa
Màu đất, xà nhà cũ kĩ, bếp thông với một cái giường lớn (loại giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm, thường thấy ở Bắc TQ), gần như chiếm một phần hai căn phòng, trên giường trải một tấm lót trắng xanh ô vuông làm ga trải giường, ba tấm chăn bông đặt ở đầu giường gần lò sưởi, một chiếc bàn vuông đặt đống quần áo, góc phòng bày một cái tủ quầy xinh xắn, trên tủ quầy đặt một chiếc tivi đen trắng.
Trang Vi ngồi xổm trước bếp lò, khơi khơi đống lửa đỏ bên trong, bếp lò bay lên một đám khói mờ mịt, tỏa ra hương thơm bánh bao
“Cơm đều đã làm xong rồi, Nhị thúc (ba ba Viên Viên) nói ba cháu sẽ ở đây, nên bác đã dọn dẹp một chút căn phòng phía tây, nơi này bình thường không có ai ở, đống chăn đệm này đều là bông mới đó, nhất định rất ấm….” Một bác gái trùm đầu bằng chiếc khăn xanh, làn da ngăm đen thô ráp, trên mặt nở nụ cười ấm áp như mặt trời, bộ dạng hiền lành, động tác nhanh nhẹn hướng trên giường chỉ chỉ, tiếp tục nói:
“Trong phòng hơi lạnh, may mà lò sưởi đặt gần đầu giường nên cũng ấm, Nhị thúc cũng thật là, lại đem ba cô gái bé nhỏ nũng nịu đến đây chịu tội…” Vừa nói, vừa nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, không biết là bận việc gì.
“Viên viên, mày phạm phải lỗi gì mà khiến ba mày trừng phạt mày thế này? Nhân tiện ngay cả bọn tao cũng phải đi theo chịu xui xẻo” Đỗ Hiểu Phi thấy bác gái đã đi xa, mới tiến đến trước mặt Viên Viên, chất vấn.
“Thì…” Viên Viên liếc mắt nhìn Trang Vi một cái, có chút chột dạ sờ sờ mũi, ấp ủng cả nửa ngày mới nói ra nguyên nhân lần này bị đày đi “biên cương”.
Nhị trung có nhiều con cháu của cán bộ cao cấp, tụ họp một chỗ đương nhiên tạo ra không khí hủ bại, hôm nay cái này hàng hiệu, ngày mai cái kia nhập khẩu. Viên Viên không chống cự được hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc thông đồng làm bậy, càng ngày càng đẩy mạnh tác phong không đứng đắn, khiến ba Viên nổi giận. Ba Viên thanh liêm hàng ngày vất vả kiếm từng hạt gạo, liền đem Viên Viên ném tới vùng núi xa xôi hẻo lánh này, muốn cô tự suy xét lại mình, ba người luôn đi với nhau liền cùng tới thôn xóm xa xôi này
“Nha” Trang Vi cuối cùng tổng kết lại, đưa tay mở nắp bếp lò ra, vài cái bánh bao to tròn nằm trên chiếc vỉ vàng đen, trong nồi cách thủy là một con cá chép to bằng nửa bắp tay người lớn, lập tức mùi thơm bay ra bốn phía, toàn bộ phòng đều là mùi cá.
Trang Vi lấy chiếc muôi sắt múc ra ba bát, bưng lên một cái bát trong đó có cái bánh bao, đi đến chiếc bàn thấp ở đầu giường gần lò sưởi ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Viên Viên cùng Đỗ Hiểu Phi hai mặt nhìn nhau, không đến năm phút đã bị tướng ăn của Trang Vi cùng mùi cá thơm lừng dụ dỗ, ngoan ngoãn cầm bắt, cắn bánh bao.
Buổi tối lúc đi ngủ, ba người nằm cùng nhau, Trang Vi dựa vào cửa sổ, Viên Viên dựa vào tường, Đỗ Hiểu Phi ngủ ở giữa hai người. Đến nửa đêm, Trang Vi bị Đỗ Hiểu Phi lay tỉnh.