Chương 3

Đỗ Hiểu Phi xấu hổ ngượng ngùng chỉ vào một nam sinh cao lớn lớp trên, có khí chất bạch mã vương tử mà nói với Trang Vi:

“Tao thích người như vậy!”

Trang Vi cũng coi như có IQ cao, nhưng đối với việc trưởng thành sớm lại không có nhiều trợ giúp. Ít nhất, cô mặc kệ nhìn thấy dạng nam sinh gì đều không giống như Đỗ Hiểu Phi thuyết minh có cảm giác mặt đỏ tim đập, cho nên lúc nhận được thư tình, Trang Vi căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng, không tiện tay vứt đi, không giải quyết mấy việc đó chẳng qua là xuất phát từ sự tôn trọng đối với những người giấu tên đó. Tối thiểu Trang Vi cảm thấy bọn họ trả giá rất nhiều, ví dụ như chép thơ tình lãng phí mực với giấy…

Trang Vi luôn luôn cảm thấy cô vô hình chung phát ra một loại tiềm chất chỉ có lão sư cùng các học sinh khác mới có thể phát hiện ra, loại tiềm chất này chính là mùi “lớp trưởng”

Học sinh từ các nơi đến Tam Trung rồi vào một lớp cũng coi như có duyên phận, mà ở giữa một nơi đông đúc gần tám mươi học sinh, nguyên bản là lần đầu gặp mà chủ nhiệm lớp lại chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Trang Vi che giấu “mùi”. Trong giai đoạn học sinh với giáo viên tập làm quen với nhau, Trang Vi bị ngầm đồng ý trở thành lớp trưởng đầu tiên, cũng ở giữa kiếp sống học sinh của cô, một mạch gắn liền với tên này cho đến khi thời học sinh kết thúc.

Trang Vi từng lén hỏi qua chủ nhiệm lớp của cô Vương lão sư, vì sao trong một biển người mờ mịt liếc mắt một cái đã nhận ra tiềm chất của cô mà phó thác trọng trách này?

Vương lão sư sâu xa khó hiểu liếc mắt nhìn Trang Vi một cái, nâng kính lão, cậy già lên mặt nói:

“Tôi ăn muối còn nhiều hơn em ăn gạo”

“Lão sư, khẩu vị của thầy quá nặng, ăn nhiều muối đối với tính khí không tốt”.

“……”

Vì thế, Trang Vi vừa bắt đầu cuộc sống học sinh trung học đã bị Vương lão sư tên Bá Nhạc liếc mắt một cái phát hiện và khai quật. Trong bốn năm ở chung, Trang Vi đi theo Vương lão sư liền hiểu được một cái đạo lý: Quả nhiên gừng càng già càng cay!

***

Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh, tuyết rơi rất lớn, gần như bao phủ cẳng chân Trang Vi. Trang Vi quấn người thành một cái bánh tét, trời chưa sáng đã bị má Trang nắm tay, từng bước từng bước đến trường tự học lúc sáng sớm. Hai bên đường đèn còn mờ mịt, Trang Vi mũi đông cứng đỏ bừng, miệng hà hơi, người lạnh như băng, được má Trang nắm tay lại cảm thấy rất ấm áp.

“Mẹ, con có thể tự mình đến trường”

“Tuyết quá lớn, không an toàn, trời còn tối như vậy, mẹ lo lắng.” Má Trang nắm thật chặt mũ Trang Vi, nhẹ giọng giải thích

“Mẹ, vì sao mẹ đối với con tốt như vậy?”

“Con nói cái gì ngốc thế, con là thịt trên người mẹ rơi xuống, mẹ không đối tốt với con còn thể đối tốt với ai” Má Trang hà hơi, gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trang Vi, dở khóc dở cười

“Nhưng mà, mẹ không phải nói con là từ hố đất mà chui ra sao? Thế nào lại thành rớt từ trên thịt của mẹ?”

Má Trang bỗng chốc bị Trang Vi nói cho nghẹn lời.

Những năm bảy mươi, tám mươi sinh ra những học sinh có khả năng lĩnh hội cao, lúc còn rất nhỏ đều sẽ hỏi mẹ một vấn đề giống nhau: Me, con là từ đâu đến? Mà đáp án, trên cơ bản đều như nhau, hoặc là nhặt được ở thùng rác, hoặc là từ hố đất chui lên. Thời điểm đó còn chưa có giáo dục giới tính, giờ sinh học cũng chỉ nói vài ba cái mơ hồ lừa đảo mà trôi qua, huống chi các bậc phụ huynh đều là người thế hệ cũ, thật sự là kế thừa truyền thống phẩm chất của dân tộc Trung Hoa – bao gồm tính dè dặt kín đáo của thế hệ năm bốn mươi năm mươi, làm sao có thể nói cho trẻ con quá trình hình thành của chúng?

Trang Vi cũng không tiếp tục khiến má Trang khó xử đăm chiêu suy nghĩ, chỉ đơn giản nắm lại bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của má Trang. Trong nháy mắt, giá rét không còn tồn tại, một loại tình cảm ấm áp từ ngực tràn ra khắp người. Trang Vi vĩnh viễn không bao giờ quên cái buổi sáng tuyết rơi lớn kia, khắp trời bông tuyết bay lượn cùng với dấu chân một lớn một nhỏ.

Cuộc sống học sinh trung học của Trang Vi kì thực là tiểu học kéo dài. Mỗi tuần đều có cuộc họp giữa lớp trưởng các lớp, mỗi ngày tổ chức kiểm tra giờ tự học của các lớp. So với một môn duy nhất của tiểu học, trung học có rất nhiều các môn khác nhau. Đến nỗi ngay là học sinh trường trung học trọng điểm, ngay từ lúc bắt đầu, có rất nhiều bài tập của các môn thi, học tập theo kiểu một ngày một bài kiểm tra nhỏ, ba ngày một bài kiểm tra lớn , làm cho Trang Vi thời gian qua có chút lười nhác cũng phải căng thẳng thần kinh. Tuy là không học tập đến mức mất ăn mất ngủ, hay đến nông nỗi phải thắt cổ tự tử, nhưng kì nghỉ đông đầu tiên, ba người tụ họp lại với nhau, Viên Viên cùng Đỗ Hiểu Phi đã dễ dàng nhận ra thay đổi của Trang Vi.