Chương 23

Mãi cho đến lúc má Trang xong việc ngồi vào bàn ăn cơm, ba Trang mới buông chén rượu xuống, cùng má Trang trao đổi ánh mắt nửa ngày, mới mở miệng nói:

“Vi Vi, con có nghĩ tới trường đại học nào không?”

Động tác nhai của Trang Vi dừng lại một chút, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, suy nghĩ một chút, “Con vốn muốn học trường Quân đội, nhưng mà con vừa xem qua, trường Quân đội nhiều năm qua điểm số đều rất cao, con không nắm chắc lắm. Để an toàn, con đã xem qua đại học Khoa Học và Kỹ thuật ở thành S, bất kể là đội ngũ giáo viên hay danh tiếng trường học đều là một trường đại học rất đáng mong đợi.” Quãng thời gian khi còn bé sống ở đại viện quân khu vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến giá trị nhân sinh của Trang Vi, lúc không có mong muốn đặc biệt hay mục tiêu khát khao nào, quân nhân liền đứng đầu trong kế hoạch nhân sinh của Trang Vi. Nhưng mà, khách quan phân tích từ trên xuống dưới, Trang Vi không hoàn toàn chắc chắn có thể đạt được điểm số cao đến BT kia, thể chất lại là yêu cầu nghiêm khắc của trường Quân đội, thứ hai là cô cũng muốn thỏa mãn mong đợi của ba má Trang, tiến vào một trường đại học mà mọi phương diện đều xuất sắc, sau khi tốt ngiệp tìm một công việc ổn định thu nhập tương đối, có thể nuôi sống cô và phụng dưỡng tốt cuộc sống của cha mẹ.

Nghe được con gái phân tích chín chắn như vậy, hiển nhiên đã sớm có kế hoạch cho tương lai, ba Trang má Trang liếc nhìn nhau, cảm thấy thật vui mừng.

Má Trang lên tiếng: “Nếu con đã quyết định như vậy, mẹ với ba con cũng không có ý kiến gì, kỳ thực chỉ cần con thi đỗ đại học, ba mẹ đã rất hài lòng. Dù sao đi học cố gắng nhiều năm như vậy, không phải chỉ vì khoảnh khắc kia sao?” Má Trang nói xong, vành mắt đã có chút đỏ lên, dường như đang nghĩ đến bóng dáng Trang Vi nhỏ bé, lưng đeo chiếc cặp còn nặng hơn cả người, bước thấp bước cao giẫm lên tuyết đọng lại đi đến trường trong buổi sáng tuyết lớn ào ào năm đó.

“Mẹ” Trang Vi nghĩ tới vô số buổi sáng, bởi vì tuyết rơi quá lớn, má Trang nắm tay cô đưa cô đến trường, trong tiềm thức của cô, bàn tay má Trang dắt cô hơi thô ráp nứt nẻ, tât cả đều không thể nói thành lời,

“Được rồi được rồi, đầu năm mới, làm gì thế. Vi Vi, mau ăn đi, cá lạnh ăn sẽ không ngon đâu.” Ba Trang giống như có chút chịu không nổi thời khắc dịu dàng giữa hai mẹ con, chặt đứt khoảnh khắc đa cảm, thúc giúc con gái nhanh nhanh dùng bữa.

Ba người hòa thuận vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên ấm áp, ba Trang má Trang đều rất vui mừng vì con gái hiểu chuyện, mà Trang Vi lại càng cố gắng học tập hơn nữa

***

Thời gian trôi qua nói chậm thì chậm, mà nói nhanh thì cũng quá nhanh.

Mấy ngày nay thi cao đẳng, biểu hiện của Trang Vi cũng không khác gì lúc bình thường. Ngay cả khi đông đảo phụ huynh cố ý xin nghỉ để đến chỗ thi, ba Trang lại vừa vặn bị phái đi huyện làm nghiên cứu điều tra thực tế, má Trang thì bởi cái xưởng nhỏ của nhà vừa mới khai trương nảy sinh vấn đề mà phải đi cùng nhân viên kĩ thuật xuống nhà xưởng ở nông thôn điều tra nguyên nhân, cho nên, mấy ngày thi, Trang Vi đều là tự lực cánh sinh, tự cung tự cấp.

Môn thi cuối cùng của kì thi cao đẳng kết thúc, Trang Vi vừa thu thập đồ đạc từ trường thi đi ra đã bị hành động của các học sinh vây quanh trên hành lang trường thi làm chấn động, mấy người kia đột nhiên cảm xúc tăng vọt cùng nhau hô to:

“1, 2, 3…” Âm thanh hò hét trong hành lang vang vọng, sách cùng đề thi bị ném bay lượn đầy trời, trong nháy mắt đã rơi ào ào khắp hành lang nhỏ hẹp.

Im lặng mười giây, Trang Vi tựa tiếu phi tiếu nâng tay chỉ chỉ vào một đống bừa bộn trên hành lang, lại chỉ chỉ người đứng phía sau, mở miệng nói:

“Tốt nhất vẫn là trước tiên xem xét hoàn cảnh xung quanh, rồi mới làm mấy hành động hùng hồn tiêu sái.”

“…” Người đứng phía sau đích thị là vị giám thị sắc mặt đen như đít nồi.

Trang Vi tâm tình vui vẻ tiêu sái rời khỏi trường thi, mới ra đến cổng trường học, đã bị một người lớn tuổi kéo cánh tay.

“Ba?” Trang Vi mở to mắt nhìn, tưởng là mình vì mệt nhọc quá độ, sau khi tinh thần thư giãn liền xuất hiện ảo giác, bằng không ba Trang đang khảo sát ở cái huyện thị xa xôi kia làm thế nào lại xuất hiện ở cổng trường thi của cô?

“Ba đi chậm giờ, may mắn trở về kịp, có mệt không?” Làn da ngăm đen của ba Trang dưới ánh mặt trời chói chang trở nên sáng bóng, mồ hôi chi chít dọc theo thái dương tí tách rơi xuống, thế nhưng ông cũng không để ý, nâng tay dùng chiếc khăn lông ướt đã sớm chuẩn bị lau lau mồ hôi trên trán Trang Vi, thuận tay đưa cho cô một chai nước lạnh, vẻ mặt ân cần.

“Không mệt đâu ba.” Viền mắt Trang Vi có chút đỏ, cầm lấy khăn trong tay ba Trang che đậy, lau lau mặt, lúc này mới phát hiện ra, má Trang đang cầm ô che trên đầu cô, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý cười ôn nhu.