Trang Vi căn bản không có giác ngộ đối với việc yêu sớm, trong suy nghĩ của cô, Phạm Đào chính là một người bạn khác phái, tuy rằng bất luận là nhìn từ góc độ nào, khoảng cách của cô với Phạm Đào đều là hai cực trời nam biển bắc, nhưng không hề có chút trở ngại nào cho tình bằng hữu phát triển. Huống chi, ngoại trừ cái ôm “hữu nghị” lần đó ra, hình thức hai người ở chung không có tí ái muội nào, hơn nữa Phạm Đào đối với cô không phải mỉa mai thì là châm chọc, căn bản không có tí thương hoa tiếc ngọc hay hành động yêu thích nào, thử hỏi, nữ sinh nào gặp được loại tình huống như thế này còn có thể tiếp tục tưởng tượng đến chuyện mờ ám? Cũng không phải là phạm tội, cần gì phải chơi ác mới có thể biểu đạt tình yêu sâu sắc
Cho nên, ở chung một chỗ với Phạm Đào, Trang Vi cảm thấy càng giống huynh đệ tỷ muội kề vai sát cánh. Đấu võ mồm đã trở thành cách thức thức biểu đạt tình hữu nghị đặc biệt của hai người họ. Điều này cũng khiến cho Trang Vi trực tiếp xem nhẹ chuyện Phạm Đào ngoại trừ lúc ở bên cạnh cô, còn không bất luận là nam nữ, đều là bộ dạng lãnh đạm chết người.
Mùng chín tết, trận tuyết lớn rơi liên tục kéo dài suốt nửa tháng rốt cuộc cũng tan chỉ còn lại một góc tuyết đọng, khó có dịp mây mù tránh sang hai bên cho nắng ấm chiếu xuống, Trang Vi mồ hôi đầy đầu luống cuống tay chân giẫm phanh, cuối cùng cũng có thể thuận lợi biết cách khởi động xe, thậm chí lúc lên dốc cũng không bị chết máy. Lúc đổi xe, Phạm Đào liền nói:
“Cậu còn có thể ngu ngốc hơn nữa sao? Hiểu được một cái cần liên động côn xe(1)mà mất những nửa giờ, chỉ số thông mình của cậu có phải hay không đã thoái hóa đồng bộ với người rừng rồi?”
(1): nguyên văn là 半联动, cái này chắc ai đã lái ô tô thì biết, mình cũng chịu chẳng biết giải thích thế nào ^^
“Buổi trưa ăn gì? Mình mời khách.” Trang Vi lựa chọn tai điếc, tiện tay lấy ra một xấp tờ rơi quảng cáo của tiềm ăn, nghiên cứu từng tờ một.
“Ngoài ăn ra, cậu đúng là chẳng có sở trường gì khác.” Phạm Đào cười nhạo, xuống xe đem Trang Vi từ chỗ tài xế nhét vào ghế bên cạnh, sau đó xoay chìa khóa, đạp chân ga đi ra ngoài để thỏa mãn người nào đó chỉ có ham muốn ăn uống.
Sau này lớn lên, Trang Vi mới dần dần hiểu được, cách thể hiện tình cảm của con trai đối với con gái, không chỉ giới hạn trong những cách thức riêng, mà có thể chỉ là hành động trong lúc lơ đãng của hắn cũng đã hàm chứa tình cảm hắn dành cho bạn.
***
Kỳ nghỉ mùng một tháng năm, hoa nở ấm áp, Trang Vi bị ba Trang má Trang bỏ rơi, hai người cùng với họ hàng thân thích trong nhà tổ chức đoàn du lịch chạy tới phía nam nghỉ phép. Người lớn đi rồi, lũ trẻ con liền chiếm ngôi vua, anh họ lớn nhất của Trang Vi thì trở thành người giám hộ tạm thời của bọn họ. Xét thấy ghi chép tốt đẹp về Trang Vi từ nhỏ đã khôn ngoan hiểu chuyện, vị anh họ này liền trực tiếp áp dụng biện pháp quản lí “tự lo cho mình” đối với cô, đem mấy người em họ nghịch ngợm thích gây chuyện trở thành đối tượng giám sát trọng điểm, ngày ngày vội vàng quan sát chằm chằm, phụ trách toàn bộ ăn uống vệ sinh đi ngủ của họ còn hơn cả cha mẹ.
Trang Vi không có hứng thú chơi trò thời kỳ nổi loạn của con gái, sẽ không vì trong nhà không có người quản mà trở thành thiếu nữ bất lương, vẫn như cũ ngoan ngoãn ở trong nhà nghịch máy tính làm bài kiểm tra, nội bất xuất ngoại bất nhập giống như tiểu thư khuê các. Mỗi lần bất luận là anh họ gọi đến nhà cô lúc nào, cô cũng đều nhấc máy sau hai tiếng chuông, điều này khiến cho anh họ đối với cô quản lí càng thêm lơi lỏng, từ ngày nghỉ thứ ba trở đi, ngay cả gọi điện thoại giám sát cũng lười không làm.
Buổi tối ngày thứ ba của kì nghỉ, Trang Vi vừa tắm rửa xong, tóc ướt sũng lại lười dùng máy sấy sấy khô, bắt chéo chân dựa vào ghế ông chủ chơi trò “Cảnh giới màu đỏ” trên máy tính không nối mạng. Một mặt chờ tóc khô tự nhiên để lên giường ngủ, một mặt ôm quả táo cắn rộp rộp, tiếng nhạc trò chơi trực tiếp che giấu toàn bộ âm thanh, tận đến khi tiếng báo có điện thoại vang lên n lần, Trang Vi mới chậm chạp phát hiện, tin báo trong điện thoại đều là Phạm Đào nhắn lại, chi chít hơn mười tin, tất cả đều là một câu giống nhau:
“Mang 1000 đồng đến “Ma lực thịnh hội” (2) trên núi tìm mình.”
(2) Ma lực thịnh hội: nguyên văn là 魔力盛会, một quán bar nổi tiếng ở Trung Quốc
Trang Vi không tự giác liên tưởng đến chuyện xấu nào đó, đề phòng chuyện đánh nhau chảy máu của Phạm Đào ngày trước, cô không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng bỏ một tấm ván gỗ từ trong ngăn kéo ra, lấy ở bên dưới một xấp tiền mặt, lại lo sợ tiền không đủ, còn lấy cả chi phiếu từ trong đáy hòm ra, tùy tiện chụp vào người một bộ quần áo, một mạch lao xuống tầng, đánh xe tới “Ma lực thịnh hội”