- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Tường Vi Đỏ
- Chương 17
Tường Vi Đỏ
Chương 17
Trang Vi đứng dưới nhà trong tuyết nhìn chung quanh suốt hơn 5 phút cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Phạm Đào, lại cho rằng mình bị hắn đùa giỡn, đang muốn đi lên lầu, thì tiếng còi ô tô đột nhiên không hề báo trước vang lên, ở trong tiểu khu an tĩnh càng chói tai, dọa Trang Vi suýt chút nữa sợ nhảy dựng lên. Lúc này mới phát hiện cách chỗ cô mấy bước có một chiếc ô tô màu đen đang đỗ, mà Phạm Đào đang ngồi trong xe nửa cười nửa không nhìn cô, thằng nhãi này giống như thật thích nhìn bộ dạng cô bị làm cho kinh sợ.
“Cậu lái xe tới?” Trang Vi tự giác ngồi lên ghế trước, từ trên xuống dưới từ trái sang phải đem bên trong xe quan sát một lượt, một bên mở miệng hoài nghi nói.
“Cậu lạnh thế cơ à?” Phạm Đào vẻ mặt xem thường nhìn Trang Vi bọc ba tầng trong ba tầng ngoài giống y như con gấu trúc, cười nhạo một tiếng.
Trang Vi nhìn Phạm Đào trang bị gọn gàng áo da quần jean xuất trận, nhún vai không để ý.
“Namthuần dương, nữ thuần âm.” Ý tứ là cô sợ lạnh của hiện tượng tự nhiên bình thường.
Phạm Đào giống như lười đáp trả Trang Vi, nhưng lúc khởi động xe, một chân đạp chân ga, chân ga gầm một tiếng to dọa người, thân xe đột nhiên chồm lên, Trang Vi sợ thót tim, vẻ mặt ngạc nhiên bối rối nắm chặt lấy tay nắm cửa của ghế phụ, nhất thời bị ảo giác có kẻ trộm thuyền, ai ngờ người này có thể ngang nhiên nhìn cô cười rực rỡ, hàm răng trắng như tuyết, giống như có ánh sáng phản chiếu.
“Thắt chặt dây an toàn vào, mình tốt nghiệp trường dạy lái xe còn chưa được hai ngày đâu.”
“……”
Dọc theo đường đi, Trang Vi tâm đều là điếu ở cổ họng, thẳng đến Phạm Đào an toàn đem xe đứng ở ven đường tắt lửa, nàng mới rột cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem tâm thả lại tại chỗ thời điểm, thế này mới phát hiện, Phạm Đào cư nhiên đem xe đứng ở bờ biển bờ cát tiền.
Dọc theo đường đi, tâm Trang Vi đều treo ở cổ họng, tận đến lúc Phạm Đào an toàn đem xe đỗ ở ven đường tắt máy, cô rốt cuộc mới thở phào một hơi, đem tâm trả lại chỗ cũ, cô mới phát hiện ra, không ngờ Phạm Đào lại dừng xe trên bờ biển.
Nghe âm thanh gió biển gào thét ngoài xe, Trang Vi phản xạ có điều kiện run lẩy bẩy. Ngày lạnh như vậy, chỉ gió lạnh ở trong nội thành thôi đã khiến cô chịu đựng đủ rồi, càng miễn bàn là bờ biển không có vật gì che đậy.
“Đại thiếu gia, cậu lại nổi bão gì thế?” Trang Vi ngồi trên xe kháng nghị.
Ai ngờ Phạm Đào không thèm trả lời cô, mở cửa xuống xe, từng bước một đi về phía cồn cát cao trên bờ biển.
Xung quanh là bờ cát vàng, cách đó không xa là cảnh biển xa tít tắp, biển khơi bao la xanh thẳm cùng với bầu trời trong xanh, loại màu sắc tương phản mãnh liệt này kí©h thí©ɧ mạnh vào thị giác của Trang Vi, Phạm Đào lẳng lặng đứng trên cồn cát cao, nhìn phong cảnh phương xa. Mà Trang Vi nhìn hắn, không hiểu tại sao, bóng lưng Phạm Đào khiến Trang Vi có một cảm giác hiu quạnh, cô độc.
Trang Vi cho tới bây giờ đều chưa từng chủ động hỏi chuyện liên quan đến Phạm Đào, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy trong trường một vài lời đồn đại về hắn, thật thật giả giả. Có người nói, trong nhà hắn có tiền, có của, đến hắc bạch đều được hoan nghênh, có người nói, hắn kỳ thật là một tên côn đồ, ẩu đả đánh nhau là điểm mạnh duy nhất của hắn; có rất nhiều nữ sinh đều thích hắn, bởi vì tuy rằng khuôn mặt của hắn không đẹp trai, nhưng lại có một loại mị lực khó diễn tả hấp dẫn người khác phái…
Cô từng nhìn thấy Phạm Đào lúc đánh nhau thì dã man hung ác, nhìn thấy hắn bộ dạng lưu manh côn đồ đi đùa giỡn nữ sinh, nhìn thấy tâm tư hắn sau khi hút thuốc bị khói bao phủ, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng suy sụp tinh thần giống như lúc này.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Trang Vi cũng xuống xe, bị gió biển mãnh liệt thổi nghiêng ngả, đi đến chỗ cồn cát Phạm Đào đứng.
“Cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” Lời Trang Vi nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt đã bị gió biển thổi mất.
Giống như thật lâu sau, lại giống như chỉ mới qua vài phút, Phạm Đào đột nhiên nghiêng người đem Trang Vi giữ chặt trong lòng, đè nén khiến cô hít thở có chút khó khăn. Bình thường bị mạo phạm cố ý như vậy, Trang Vi hẳn phải có phản ứng đẩy ra hoặc giãy dụa. Nhưng lúc Phạm Đào đem mặt vùi vào cổ cô, động tác đang muốn giãy dụa đẩy ra của cô đột nhiên đổi thành đáp lại cái ôm của hắn, hai tay giữ lấy cái lưng gầy gò của Phạm Đào, nhẹ nhàng vỗ.
Trang Vi vĩnh viễn cũng không quên lúc ấy ở cổ có chút cảm giác ấm nóng ẩm ướt, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Trang Vi nhìn thấy Phạm Đào rơi lệ.
** câu đấy nguyên văn là “为了这个 JH”, tức là vì cái đồ JH này, nhưng mà mình không hiểu JH là gì, nên chém đại ý thôi ^^
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Tường Vi Đỏ
- Chương 17