Cũng may, mỗi lần Phạm Đào bị thương hoặc là đi tìm cô gặp mặt, Trang Vi hầu như đều kêu đâu có đó, tiếp tục hình thức ở chung của hai người tại sơ trung. Nhờ thế Phạm Đào mới đè nén bất mãn trong lòng, vẫn như trước làm một thiếu niên bất lương.
***
Học kỳ đầu tiên của năm lớp 10 có ba buổi tối tự học, Trang Vi hiếm có dịp không bị hội học sinh chộp tới họp, cô ngồi ở bục giảng trên lớp, một bên làm bài kiểm tra toán, một bên giám sát kỷ luật lớp tự học buổi tối.
Thật ra, chuyện giám sát này cũng chỉ là trang trí, mọi người đều là học sinh giỏi lớp tài năng, tuy rằng không dám nói là tinh anh trong tinh anh, nhưng tính giác ngộ học tập vẫn rất cao. Toàn bộ lớp, ngoại từ âm thanh “xoàn xoạt” lật sách cùng tiếng bút viết, không có tiếng động gì dư thừa.
“Lớp trưởng.” Đột nhiên, ầm một tiếng “sấm sét”, đập vỡ sự an tĩnh lớp học.
Trang Vi ngẩng đầu về hướng phát ra âm thanh, trả lời bạn học Giáp:
“Có chuyện gì?”
“Lớp trưởng lớp 10/1 ngày 1 tháng 10 * có tổ chức một buổi dã ngoại thư giãn lên núi nấu cơm, chúng ta cũng tổ chức một hoạt động, thư giãn một chút được không?”
* ngày 1 tháng 10: quốc khánh Trung Quốc
Chuyện này, Trang Vi cũng đã nghe qua, cô liếc nhìn một lượt các học sinh vì bạn học Giáp đưa ra đề nghị mà dừng việc đang làm, nhao nhao nhìn về phía cô. Trang Vi nở nụ cười, mở miệng nói:
“Để làm gì? Chẳng lẽ ngoại trừ trường học tổ chức hoạt động bên ngoài, còn không phụ huynh sẽ không đồng ý thả các cậu đi chơi ngày 1 tháng 10 sao?
Tiếp đó, giống như là rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết, trong lớp học đều là âm thanh oán giận, thiếu chút nữa đem nóc nhà thổi bay.
Trang Vi phát hoảng, vội vàng vỗ tay ý bảo mọi người bình tĩnh đừng nóng. Đợi đến lúc lớp học một lần nữa yên tĩnh, Trang Vi xoa xoa thái dương có chút đau, suy nghĩ một lúc, mới mở miệng nói:
“Cũng không phải là không thể. Thứ nhất, phải được chủ nhiệm lớp đồng ý; thứ hai, bỏ phiếu xem số lượng người tán thành việc đi du lịch, thiểu số phục tùng đa số; thứ ba, bởi vì thời gian vội vàng, cho dù toàn bộ phiếu thông qua, cũng chỉ có thể du lịch một ngày trong phạm vi thành phố, không có khả năng đi đến chỗ khác…”
Kết quả, rất suôn sẻ. Lúc Trang Vi cầm “bản kiến nghị” của cả lớp đi tìm cô Mã, cô gần như không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng. Mà từ lúc chủ nhiệm lớp bổ nhiệm Trang Vi làm lớp trưởng, liền xứng đáng với danh hiệu “Phủi tay chưởng quỹ”*. Sau khi đồng ý đề nghị du lịch, cô đã đem tất cả mọi công việc du lịch giao cho Trang Vi, để mặc cho Trang Vi tùy ý sắp xếp hoạt động, chỉ cần đem bản kế hoạch viết rõ ràng tỉ mỉ chương trình giao cho cô là được.
* Phủi tay chưởng quỹ: Thành ngữ ý nói người chỉ quen đứng chỉ huy, nhìn người khác làm, bản thân lại không động tay vào, trên danh nghĩa cũng không chịu trách nhiệm!
Trang Vi từ giờ phút này bắt đầu hiểu rõ tầm quan trọng của sự hợp tác trong tập thể. Bởi tâm trạng mọi người đều rất cao hứng, nên sau khi cán bộ lớp 10/3 mở hai cuộc họp, vài vấn đề cơ bản được quyết định. Tiếp đó, Trang Vi đem nhiệm vụ phân công xuống dưới, cán bộ lớp phân công hợp tác, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
***
Ngày mùng 1 tháng 10, mặt trời rạng rỡ, không khí trong lành, nhiệt độ thích hợp, địa điểm tập hợp được bố trí tại cổng trường, học sinh rốt cuộc không cần phải mặc đồng phục, liền ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tùy ý thể hiện tuổi xuân không gì sánh được..
Trang Vi mặc một chiếc áo T-shirt đen hơi bó sát người, phía dưới là một cái quần ngụy trang của quân đội màu xanh lá cây, ống quần xắn lên giữa chiếc giày quân đội, kiểu tóc đuôi ngựa bay nhẹ trong gió. Có lẽ là do gien di của ba Trang làm hại, Trang Vi mặc như vậy, cực kì có khí chất quân nhân, dáng người cao thẳng, đứng trước chiếc xe bus du dịch trông giống như một bảng hiệu sống của lớp 10/3
Cách thời gian quy định tập hợp những nửa giờ, toàn bộ học sinh lớp 10/3 đã đến đầy đủ. Lúc Trang Vi kiểm kê số người, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, quả thực áp lực quá lớn sao? (ý nói áp lực học hành)
Cả lớp 78 người, vừa ngồi đủ hai chiếc xe du lịch. Trang Vi ngồi trên chiếc xe thứ hai, tạm thời làm hướng dẫn viên du lịch. Do là khoa tự nhiên, nữ sinh chiếm tỉ lệ rất ít ỏi, lúc sắp xếp chỗ ngồi, Trang Vi đã khéo léo phân chia 17 nữ sinh đến cả hai xe, dọc đường đi nói nói cười cười, ca hát những ca khúc đang thịnh hành trong trường học. Ngoại trừ tiếng hoan hô nói cười, chiếc xe chở đầy tiếng hát “Thời thơ ấu”, “Thủy thủ”, “Bạn cùng bàn”,… Đội hợp xướng một mạch đi thẳng ra ngoại thành nơi hải quân đóng doanh trại.
Địa điểm của hoạt động tập thể lần này là do cả lớp bầu phiếu quyết định, trong lớp nam sinh chiếm nhiều hơn, cuối cùng chọn căn cứ quân sự là địa điểm tham quan du lịch. Việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Trang Vi, hầu hết nam sinh ít nhiều đều có chút nhiệt huyết hoặc khuất phục với cảnh sát hay quân nhân,…