Chương 9

Trộm cướp xảy ra khắp nơi, kẻ xấu vác súng cướp bóc trong hẻm tối, cướp ngang nhiên tấn công xe ngựa, còn thương nhân và quý tộc khi đi qua khu rừng ngoại thành thì bị cướp sạch. Đội cảnh vệ bất lực. Dù các thẩm phán không ngừng tuyên án tử hình, đao phủ bận rộn đến kiệt sức, tội ác vẫn ngày một gia tăng. Tuy nhiên, thứ thực sự khiến quý tộc lo lắng không phải là bọn trộm cắp, mà là những cuộc bạo loạn khó diệt trừ ở Hưu Ngoã.

Sắc lệnh thu thập tinh thạch của đế quốc vô cùng hà khắc, việc đánh đập lao động khổ sai diễn ra thường xuyên, liên tục gây ra các cuộc biến loạn.

Quân đội nhiều lần đàn áp dã man, gây ra sự căm thù sâu sắc từ dân chúng Hưu Ngoã đối với quân đội và quý tộc, tạo ra những người nổi dậy không ngừng sinh sôi, hình thành các tổ chức phản kháng ngầm. Có một thị trưởng thậm chí còn bị lột sạch quần áo và treo ngược trước dinh thự của mình, trở thành câu chuyện cười kéo dài nhiều năm. Bạo loạn ở Hưu Ngoã từng tàn khốc đến mức không quý tộc nào dám đến nhận chức. Cuối cùng, hội đồng phải thông qua một nghị quyết, điều động vị tướng sắt đá nhất của Tây Nhĩ từ biên giới phía Bắc trở về để trấn áp.

Nghị quyết này đã mang lại kết quả xuất sắc, Hưu Ngoã cũng từ đó không còn xảy ra bạo loạn lớn nào.

Sau gần mười năm yên tĩnh, vị tướng ấy phải tạm rời căn cứ vì chuyến thị sát của đế quốc và cuộc nổi loạn ở biên giới, ngay lập tức thành Hưu Ngoã lại xảy ra những cuộc tấn công nhắm vào quý tộc. Toà thị chính bị những kẻ côn đồ phóng hoả đốt cháy. Thị trưởng Hưu Ngoã trong cơn phẫn nộ đã tự tiện chỉ huy, gây ra nhiều thương vong nhưng không đạt được kết quả gì, bài trừ người chỉ huy kém cỏi, sức mạnh của những kẻ phản loạn đã tự nói lên tất cả.

Khẽ chạm vào vết bầm xanh tím bên cổ, nhớ lại tình huống nguy hiểm vừa qua, hơi thở Lâm Y Lan chững lại.

Một kẻ thù đáng sợ như vậy, cô tuyệt đối không muốn phải đối mặt lần nữa.

*****

Tiếng còi vang dài, đoàn tàu hơi nước lăn bánh vào nhà ga, đám đông huyên náo vội vàng lên xuống.

Người phụ nữ mắt xanh từ trên tàu bước xuống, chui vào một chiếc xe ngựa nhỏ, xe chạy qua nửa thành phố và dừng lại trước một dinh thự lộng lẫy. Một người hầu ăn mặc chỉnh tề bước tới nhận chiếc vali, cô bước vào sảnh chính, một bà lão mập mạp đi tới, lộ ra nụ cười tràn đầy mong ngóng.

“Y Lan, cuối cùng con đã về rồi.”

Bị ôm vào vòng tay rộng lớn ấm áp, cô gái theo thói quen rúc đầu vào ngực bà lão. “Nhũ mẫu, con xin lỗi, lẽ ra con nên về từ tuần trước, con đã chuẩn bị quà xong rồi, vậy mà đơn nghỉ phép lại bị huỷ. Tất cả là lỗi của tên thị trưởng Hưu Ngoã đáng chết đó, ước gì trời làm cái trán hói của hắn bóng hơn nữa.”