Chương 8

Xoá đi lớp sương mờ trên gương, nhìn người trong gương, Lâm Y Lan nảy sinh chút may mắn. Ngày đầu tiên ở Hưu Ngoã không được coi là tốt, nhưng ít nhất cô vẫn sống sót. So với những đồng đội đã tử trận và nhiệm vụ bị đả kích nặng nề, việc mất vũ khí trong lúc giao chiến chẳng đáng gì.

Dù mới đến đây, Lâm Y Lan cũng hiểu rõ người dân nơi này oán hận quân đội và quý tộc đến mức nào. Người lính mà cô không kịp cứu có lẽ đã chết. Còn cô, mặc quân phục mà vẫn có thể rút lui an toàn khỏi khu ổ chuột mà không bị cắt cổ, thực sự là một phép màu.

Mặt trận ở tiền tuyến Hưu Ngoã còn nguy hiểm hơn dự tính…

Đôi mắt xanh tối lại, cô nhớ về những lời đồn đã từng nghe về thành Hưu Ngoã.

Thành Hưu Ngoã là một trong những khu vực khai thác khoáng sản quan trọng nhất của đế quốc Tây Nhĩ. Bảy phần mười lượng tinh thạch năng lượng mà cả nước cần đến từ nơi này. Các quan chức do hội đồng cử đến giám sát việc khai thác và vận chuyển, giao cho các thương nhân được quý tộc phê chuẩn để bán ra. Những tinh thạch không ngừng chảy ra từ đây chính là nguồn năng lượng nuôi sống toàn bộ đế quốc Tây Nhĩ.

Có nhiều loại tinh thạch khác nhau, một số có thể chế tác thành đồ trang sức đắt tiền, một số lại vô giá trị. Một loại tinh thạch tự nhiên chứa năng lượng có thể dùng để chiếu sáng và sưởi ấm, nhưng loại tinh thạch này không đồng nhất, chất lượng không ổn định, dễ phát nổ nếu kém chất lượng. Những mạch khoáng chất lượng cao thường có giá đắt đỏ, chỉ dành cho tầng lớp quý tộc và nhà giàu, trong khi loại kém chất lượng được sử dụng bởi tầng lớp bình dân. Người dân nghèo chỉ có thể dùng đèn dầu và củi.

Dù giàu khoáng sản như vậy, thành Hưu Ngoã lẽ ra phải thịnh vượng, nhưng giới quý tộc đã độc chiếm ngành công nghiệp tinh thạch. Những người dân làm thợ mỏ được trả công ít ỏi, phải gánh vác công việc nặng nhọc, trong khi phần lợi nhuận khổng lồ lại rơi vào tay quý tộc và thương nhân. Theo thời gian, Hưu Ngoã chia làm hai thế giới: một bên là xã hội thượng lưu xa hoa, tiêu xài phung phí của quý tộc và các chủ mỏ; bên kia là người dân bị bóc lột quá mức, khốn cùng không thể tiếp tục sống nổi. Khu ổ chuột ngày càng mở rộng, vùng đất của dân nghèo đầy rác rưởi, đổ nát và hỗn loạn, tồn tại những quy tắc khác biệt với luật pháp, giống như một thế giới khác.

Trật tự Hưu Ngoã đã sụp đổ, tình hình an ninh vô cùng tồi tệ, ngay cả những hình phạt khắc nghiệt cũng không thể ngăn chặn nổi.