Ở bệnh viện một tuần lễ, Chu Bạch triệt để khôi phục nguyên khí, xuất viện về nhà.
Anh bây giờ mới phát hiện mình chính thức bước vào thời kì hậu hôn nhân, đi công tác có người mong nhớ, nằm viện có người chăm sóc, tẻ nhạt có người nói chuyện giải buồn, bận rộn có người quan tâm giúp đỡ… Mấu chốt nhất là, cái người này làm sao lại vừa mắt đến thế, chỉ cần có người ấy ở bên, mình liền cảm thấy mọi thứ đều thỏa đáng.
Hiện tại vấn đề duy nhất là —— Chu Bạch cảm thấy cuộc sống này còn thiếu một phần gia vị, chính là siêu thoát linh hồn, trở về vấn đề giao lưu thể xác, điều này làm cho anh nhất thời lâm vào tình trạng xoắn xuýt…
Nói một ví dụ: Lúc nằm viện, ngày nào đó nửa đêm tỉnh lại đi nhà vệ sinh, trở về liền nhìn thấy Giản Từ nằm nghiêng đang ngủ say trên giường, toàn bộ mặt lưng đều lộ ra ngoài chăn, chiếc áo thun cũng bị xốc lên, lộ ra ngoài vòng eo trắng nhỏ mịn màng. Đường đường Chu Tổng, liền nương theo ánh sáng nhạt từ phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm eo nhỏ, cứ như vậy không biết xấu hổ, mà cứng lên nửa buổi.
Nói đơn giản, Chu Bạch muốn đem Giản Từ lôi lên giường, thế nhưng lại không biết làm thế nào ra tay.
Chu Bạch tự nhận không phải đồng tính luyến ái, mỗi lần đều cho Giản Từ chỉ là bạn đời trên danh nghĩa của mình mà thôi, thế nhưng tình hình tiến triển càng ngày càng mất khống chế, còn nửa người dưới, lại càng không nằm trong tầm kiểm soát.
Anh không phải không nghĩ tới “tay làm hàm nhai” mà giải quyết, thế nhưng nếu như thời điểm tay làm hàm nhai trong đầu nhất nhất hiện lên người đó, vậy khẳng định là hết thuốc chữa. Càng chết là mỗi ngày đều nhìn thấy người này ở trước mắt mình lắc lư, càng thêm khó có nhẫn nại.
Không phải anh tự đại, nhưng anh cảm thấy Giản Từ đối với mình cũng có ý, cho nên bây giờ điểm mấu chốt là, thiên thời, địa lợi.
Chu Bạch sắc mặt thâm trầm nhìn màn hình hiển thị hoàng lịch trên máy tính, lại là tám chữ kia ——
“Đại phá đại hung, mọi việc không hợp”.
Fuck.