Cha mẹ Giản Từ chết do tai nạn giao thông, thời điểm ra ngoài du lịch xe buýt bất ngờ bị lật, rớt xuống núi, người trên xe không ai may mắn sống sót.
Việc này lúc đó bị náo loạn rất lớn, chính phủ địa phương hạ lệnh điều tra rõ ràng, người phụ trách công ty du lịch gặp xui xẻo, có mấy quan chức bị kỉ luật, công ty bảo hiểm cũng phải bồi thường, nhưng mà vô luận thế nào, người vẫn là vĩnh viễn không trở lại.
Người thân duy nhất của Giản Từ bên này chỉ còn lại một nhà đại bá cậu. Trước kia quan hệ còn khá tốt, ngày lễ ngày tết, cậu gọi điện thoại đến, đại bá còn có thể quan tâm hỏi cậu hai câu. Sau đó cậu bị bạn trai cũ hãm hại, cùng đường mạt lộ tìm đại bá vay tiền, ông liền không cho mượn, thời gian sau còn cắt đứt quan hệ.
Đêm trước ngày cậu cùng Chu Bạch kết hôn, có gọi mấy cú điện thoại cho đại bá, đều bị chặn đứt, có thể ông chê cậu ở cùng nam nhân thật là mất mặt, có thể không muốn mất đi một phần tiền cho cậu, hoặc giả không muốn nhận thức đứa cháu này, Giản Từ thật không biết là nguyên nhân nào.
Cậu chỉ biết, không ai trên đời có nghĩa vụ phải đối xử tốt với mình, người khác quan tâm mình, hoặc từ bỏ, là quyền tự do của họ, cậu cũng không mong chờ họ cho mình cái gì.
Cho nên sự xuất hiện của Chu Bạch làm cậu bất ngờ, lại càng làm cậu mê man.
Người này chỉ muốn một đoạn hôn nhân, nhưng mà nó đem đến cho cậu, so với một cuộc hôn nhân đơn thuần còn hơn nhiều lắm.
Nhiều đến khiến cậu không biết phải làm sao.
Điền xong từng tờ từng tờ giấy khai, Giản Từ cuối cùng dùng thân phận thân nhân kí tên, điều này làm cho cậu bỗng thấy có loại ý thức trách nhiệm.
Không màng sau này xảy ra việc gì, ít nhất hiện tại hai người họ bị dính chặt với nhau.
Giúp đỡ lẫn nhau, tuy hai mà một.
Như vậy vô cùng tốt.
Vì vậy Giản Từ khẽ nở nụ cười, trong lòng không gánh nặng lấy thẻ ngân hàng của Chu Bạch, hướng nhân viên bệnh viện nói: ” Dùng tấm thẻ này.”