Trận cảm mạo này đến thật không đúng lúc.
Chu Bạch đau đầu nhức óc, ho khan dữ dội, giọng nói cũng khàn, hơn thế nữa anh còn không có kì nghỉ hè đúng nghĩa. Công ty điện ảnh Bạch Thịnh gần đây đã thỏa thuận xong với một diễn viên nổi tiếng, ai ngờ lúc kí hợp đồng lại xảy ra sự cố.
Sự việc này nhất thiết cần Chu Bạch tự thân xuất mã, vì vậy anh không thể nghỉ ngơi dưỡng bệnh mà lập tức khởi hành ra sân bay.
Giản Từ nhìn bộ dáng không khoẻ của anh có chút lo lắng, sáng sớm liền chuẩn bị khẩu trang cùng thuốc cảm sốt, Chu Bạch còn không biết đủ, dựa người vào ghế salông, chỉ vào đầu lưỡi nói: ” Aiii, tôi còn bị loét miệng a”
“Loét ở đâu?”. Giản Từ đem ra chai thuốc phun sương.
“Ở ba chỗ …” Chu Bạch đẩy môi dưới ra, ” Nơi này, nơi này, còn có đầu lưỡi.”
Giản Từ bội phục nói:” Anh đây cũng quá bi thảm rồi, lại còn bị nhiệt miệng a”
Chu Bạch một mặt không biểu tình.
Phun thuốc xong, Giản Từ đo thân nhiệt của anh nói: “37 độ 8, nếu không anh vẫn là đừng đi.”
Chu Bạch tâm tình nôn nóng: “Không được, bọn họ không giải quyết được.”
“Được rồi” Giản Từ không khỏi cảm khái, ” Làm ông chủ lớn cũng không dễ dàng ”
Chu Bạch đột nhiên nói: “Cậu đi cùng tôi không.”
Giản Từ từ chối: ” Tôi không đi được, thứ hai còn phải đi làm.”
“Cậu thấy tôi như vậy mà còn về”.
“…” Giản Từ nhìn anh.
Chu Bạch biết là mình đang cố tình gây sự, cuối cùng chỉ có thể một mình kéo vali xuất môn.
Mới tiễn anh xong, Giản Từ vốn định ngủ một giấc, nhưng nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.
Cậu hiện tại không biết cảm giác của mình đối với Chu Bạch là thế nào, người này từ trên trời rớt xuống chen vào cuộc sống của cậu, sau đó bọn họ sớm chiều ở chung, nếu nói không có tình cảm là không thể, mà xem tình hình thực tế đều thấy được, bọn họ thậm chí còn ỷ lại lẫn nhau.
Giản Từ cảm thấy càng ngày càng khó khắc chế tình cảm của mình, cậu không thể tự chủ được, lực chú ý cứ đặt trên người Chu Bạch, có lúc còn có loại ảo giác, thật giống như bọn họ bởi vì yêu nhau nên mới kết hôn. Mà nói thật, cậu cũng không phải là người tự tin, Chu Bạch rốt cuộc là thích mình, hay chỉ đơn thuần theo thói quen có mình bên cạnh, cậu cũng không phân rõ được.
Cậu rất muốn thử chủ động một chút, nhưng lại càng sợ chính mình nhầm lẫn.
Cho nên mới nói, yêu một người, là như thế nào dễ dàng mà cũng thế nào khó khăn.