Tư thế “hưng binh vấn tội” đều đã bày ra, mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, Chu Bạch đột nhiên cảm thấy có chút khó mở lời.
Làm sao cảm giác của mình lại giống như nữ nhân ghen tị.
Giản Từ vẫn rất thản nhiên, cậu gật gật đầu: “Trước đó nhìn bộ dáng anh đầy tâm sự, làm sao vậy?” Vừa nói cậu cầm mấy tờ khăn giấy, đặt trên phần âu phục ẩm ướt của Chu Bạch, nhiều ít có thể hút hút nước.
Đã nói đừng quan tâm đến âu phục, sao lại không nghe lời!
Chu Bạch trơ mắt nhìn mình nửa người đều dán đầy giấy ăn… Không có phản kháng.
Anh rốt cục vẫn là nói ra: “Cậu hồi trước gửi nhiều tấm ảnh bữa sáng như vậy, là có ý gì?”
“A?” Giản Từ đại não có chút theo không kịp, làm sao đột nhiên nói tới bữa sáng vậy?
“Tôi nghĩ rằng cậu là muốn nhắc nhở tôi ăn điểm tâm, vừa nãy nhặt được điện thoại di động của bạn cậu tôi mới phát hiện, có lẽ tôi hiểu sai rồi.” Chu Bạch nói, “Cậu có phải cảm thấy cùng tôi ăn điểm tâm rất là vô vị cùng không ngon miệng? Cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không ngăn cậu cũng như không cản cậu đi ra ngoài ăn.”
Lần này Giản Từ nghe rõ, mà cậu vẫn là khó có thể tin, Chu Bạch đây là đang giận hờn?
Lại vì chuyện nhỏ như vậy?
“Biểu tình của cậu bây giờ là ý gì?” Chu Bạch cau mày trừng cậu.
“Híc, tôi đích xác không phải muốn nhắc nhở anh ăn điểm tâm…”
Mặt Chu Bạch nháy mắt đen đi một tầng.
Giản Từ cảm thấy mình giải thích không rõ, suy nghĩ một chút, đem điện thoại di động của mình cho anh xem, mở đến vòng kết nối bạn bè: “Tôi gửi những tấm hình kia là muốn đem mấy địa chỉ cửa hàng ghi nhớ lại, sau đó…”
Quả nhiên, trong vòng kết nối của Giản Từ có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều người cho cậu lời khen cùng bình luận, chỉ là những người này với Chu Bạch không cùng vòng kết nối, cho nên trong máy Chu Bạch một người cũng không thấy, hại anh tưởng bở nhầm lẫn Giản Từ là cố ý gửi cho anh xem.
Giữa lúc Chu Bạch thẹn quá hóa giận muốn đem điện thoại di động trả cho Giản Từ, anh liếc mắt thấy hai câu đối thoại giữa Giản Từ cùng Triệu Thiến Thiến.
Triệu Thiến Thiến hỏi cậu gần đây sao gửi ảnh sớm như vậy, Giản Từ mới đáp là ——
Chu tiên sinh mỗi sáng đều uống sữa bò cùng ăn bánh mì, quá đơn điệu, mình muốn sớm tìm mấy tiệm nấu ăn ngon mà sạch sẽ một chút, cách nhà cũng không xa lắm, sau đó mua về cho anh ấy nếm thử.
Lúc này Giản Từ cũng đang nói: “Tiệm này cùng tiệm này cũng rất sạch sẽ, anh ăn đậu không? Lần sau mình mua về nếm thử được không?”
Chu Bạch tiếp tục thẹn quá hóa giận, lỗ tai đều nóng.
Người này! Quả nhiên vẫn là vì lo cho mình a!
Vì lo cho mình, quả thực không từ thủ đoạn nào! Lại còn muốn mua điểm tâm cho mình nữa!