Ba người ở nơi đó nói chuyện cười đùa, Chu Bạch xa xa đều nhìn thấy được.
Anh biết hai vị này là bạn của Giản Từ.
Ngày đó khi mình ném cho Giản Từ một sấp thiệp mời, muốn cậu mời một số bạn bè thân thích, Giản Từ viết hai tấm liền ngừng. Chu Bạch nhìn xuống, phát hiện cậu không có mời thân thích trong nhà, chỉ mời hai người bạn.
Một người gọi là Đát Hâm, một người kêu là Triệu Thiến Thiến, không nói cũng biết, chính là một nam một nữ đằng kia.
Làm bạn đời của Giản Từ, dĩ nhiên cũng phải chu toàn cho bạn bè bên kia của cậu. Chu Bạch kết thúc trò chuyện bên này, đang muốn hướng bọn họ nơi đó đi đến, liền thấy Đát Hâm một mình chạy ra.
Chu Bạch suy nghĩ một chút, quyết định trước đi tìm cậu ta tâm sự. Có rất nhiều chuyện, Giản Từ không đề cập với mình, còn bản thân lại không thể kéo mặt mũi xuống đi hỏi, vừa vặn có thể từ người này tìm hiểu một chút.
Điều chỉnh tốt thần thái, Chu Bạch trên mặt treo lên nụ cười thân thiết, đi tới gần Đát Hâm, nâng chén hỏi thăm…
Đát Hâm tránh khỏi anh: “Thật không tiện, cho qua một chút.”
Chu Bạch: “…”
Xoay người, Chu Bạch nhìn thấy Đát Hâm từ túi ẩn bên trong cánh áo lấy điện thoại di động, liếc nhìn, sau đó thay đổi phương hướng một đường bước nhanh.
Đát Hâm là muốn đem điện thoại cất đi, mà không để ý, điện thoại liền từ cánh áo bên trong rơi ra, rơi vào thảm trải sàn mềm mại. Cậu ta không phát hiện, mà vội vã chạy đến nhà vệ sinh.
Chu Bạch nhặt lấy chiếc di động kia, màn hình vẫn sáng, phía trên là tin nhắn mà Giản Từ vừa gởi đến:
Phòng vệ sinh nằm ở phía Tây của đại sảnh, từ cửa hông đi ra, cuối đường quẹo phải.
Anh không có ý định tò mò việc riêng của người khác, chỉ là tại lúc loay hoay tìm nút khóa màn hình điện thoại, không cẩn thận chạm tới màn hình, quét tới đoạn đối thoại của người này cùng Giản Từ lúc trước.