Lúc Giản Từ đang ăn, phía sau lưng bị người vỗ vỗ hai cái, sau đó hai bên trái phải nhô ra hai người.
Bên trái Đát Hâm nói: “Sau lại chạy tới chỗ này, tìm cậu hơn nửa ngày rồi.”
Bên phải Triệu Thiến Thiến nói: “Mới vừa thấy cậu cùng chồng hướng toàn hội trường chúc rượu, chúng mình không dám lại làm phiền, còn bây giờ chồng cậu đang cùng người khác xã giao, sao cậu lại rãnh rỗi đến vậy?”
Giản Từ đang ăn thịt bò suýt chút nữa nghẹn, khó khăn nuốt xuống sau nhỏ giọng nói: “Cái gì chồng chồng, nghe thật mất tự nhiên a.”
Triệu Thiến Thiến nói: “Này cần gì phải giả bộ, cậu cũng là “chồng” hắn a.”
Giản Từ tán thành: “Nói như vậy còn nghe được.”
Đát Hâm ở một bên cười trộm: “Nói, cậu rốt cuộc làm sao bắt được Chu tiên sinh, đúng là tuổi trẻ tài cao, rất có tiền đồ, bữa trước thất tình nợ nần “sầu mi khổ kiểm”, hôm sau nói một cái liền ở chung kết hôn rồi.”
Giản Từ bộ dáng cảm thán: “Nói ra rất dài dòng.”
“Nói ra rất dài dòng chính là cậu không muốn nói chứ gì, thiết, ai cần biết chuyện tình cảm của cậu chứ.” Triệu Thiến Thiến cho cậu một cái liếc mắt, “Nói đi nói lại vị Chu tiên sinh kia tại phương diện hôn nhân danh tiếng không tốt lắm, mình là không tin cái gì thần thần quỷ quỷ, nhưng mà chính cậu ít nhiều cũng nên chú ý một chút, cũng đừng quá xem trọng ánh mắt của người khác, hiểu không?”
“Đa tạ Triệu tiểu thư chỉ giáo.” Giản Từ mời nàng một ly nước trái cây, “Yên tâm, mình sẽ không để bản thân chịu ủy khuất.”
“Ân, trẻ nhỏ dễ dạy, mà cậu nghĩ đem ly nước này cho tôi liền coi như xong.”
Lúc đó, Đát Hâm ôm bụng nhìn tứ phía mấy lần: “Ăn hải sản tươi nhiều quá rồi, mình đi phòng vệ sinh một chuyến a.”
Triệu Thiến Thiến ghét bỏ nói: “Đi đi đi, thứ không có tiền đồ, cô nương tôi đây giờ ăn ba thao cũng sẽ không có vấn đề.”