Gần đây công việc của Giản Từ càng ngày càng bận rộn,
công ty của cậu hiện tại muốn khai thác mảng VR trò chơi thực tế ảo, ông chủ thúc giục rất gấp, dường như mỗi ngày đều phải tăng ca.
Trước đây cậu cảm thấy Chu Bạch tám chín giờ tối về nhà đã muộn lắm rồi, hiện tại cậu thường mười một mười hai giờ mới tan tầm, lúc về đến nhà Chu Bạch đã ngủ rồi, cậu chỉ có thể rón rén tắm rửa rồi ăn.
Mặc dù đã ăn cơm tối, nhưng đến thời điểm này bụng cũng đói đến cồn cào, Giản Từ liên tục hai ngày đói bụng đến không ngủ được, rút kinh nghiệm xương máu, đi siêu thị mua một đống lương thực dự trữ bỏ vào tủ lạnh, nửa đêm sau khi trở về, chính mình làm đồ ăn.
Bình thường cậu chính là nấu mì hấp sủi cảo, những món ăn này làm không khó, bắt tay vào làm cũng sẽ không mệt người, thế nhưng cả ngày cậu ở công ty chịu đủ “Tàn phá”, bữa trưa mới vừa ăn hai cái liền bị ông chủ gọi đi, nói toàn bộ phương án phải bỏ hết làm lại, buổi tối chỉ ăn một ổ bánh mì nhỏ liền lại tranh luận lên kế hoạch, cho nên cậu hiện tại đói bụng đến nỗi mắt ánh lên sắc xanh lục.
Áng chừng một bụng vừa đói cùng oán niệm, Giản Từ buộc lên tạp dề, xẻng cơm vung lên —— tôi muốn ăn một bữa ăn ngon! Muốn xào đồ ăn! Muốn làm canh! Muốn nấu cơm! Cho cái dạ dày đáng thương của tôi một câu trả lời!
23 giờ 33 phút cậu xác nhận cửa phòng Chu Bạch đóng kỹ, người có thể cũng đang ngủ sâu, vì vậy mở cửa nhà bếp, bật nồi cơm điện nấu cơm, từ trong tủ lạnh lấy ra tôm bóc vỏ rã đông, đem măng tây rửa thật kỹ xong, bắt tay vào làm canh cà chua, sau đó mở ra cái chảo bắt đầu xào xào xào…
Chờ cậu làm xong toàn bộ, bưng cái đĩa vừa quay đầu lại, suýt chút nữa đem cái đĩa ném xuống đất.