- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tưởng Tuệ Nghi
- Chương 42
Tưởng Tuệ Nghi
Chương 42
Tỉnh dậy từ trong một mớ bòng bong suy nghĩ, hình ảnh đầu tiên Tuệ Nghi nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Âu Dương Phương.
Hắn ngồi cạnh giường nàng, thấy nàng đã tỉnh lại thì vội lại gần, đưa cho nàng một tách trà, lo lắng nói:
- Muội đó, bị làm sao vậy? Đang yên đang lành lại ngất xỉu, muội dọa chết ta rồi.
Tuệ Nghi đón lấy chén trà của hắn, uống một ngụm, bị sặc.
"Khụ... khụ... khụ." Nàng buông chén trà xuống bàn bên cạnh, tự vuốt ngực mình.
Âu Dương Phương thấy Tuệ Nghi bị sặc thì vội đỡ nàng dậy, giúp nàng vỗ lưng. Sau khi thấy nàng đã ổn rồi mới để nàng nằm xuống, trách móc:
- Uống có chén trà cũng không xong, ta thật sự lo lắng khi để muội ở lại nơi này đó.
Hắn cũng đã để nàng sống ở đây hai tháng rồi, tên này lúc nào cũng trách nàng vụng về nhưng lại không cho nàng rời khỏi nhà gỗ. Nhưng mà chuyện Tuệ Nghi vụng về cũng đâu trách nàng được, thử hỏi một người từ nhỏ đến lớn được cơm bưng nước rót, hầu hạ đến tận miệng lại trong mấy ngày phải thích nghi với cuộc sống tự túc, nàng cảm thấy bản thân cũng quá giỏi rồi.
- Vậy huynh cho muội đi khỏi nơi này đi, đến một vùng quê nào đó.-Tuệ Nghi nói với Âu Dương Phương.
- Lẽ nào muội không có ý định trở về gặp Trình Tư Thành để giải quyết hết vấn đề sao, muội còn phụ mẫu, đại ca rồi nhị muội nữa.-Âu Dương Phương trả lời lại nàng. Hắn biết phong thư kia đã khiến nàng từ bỏ ý định tiếp tục cuộc sống với Trình Tư Thành, nhưng mà còn gia đình của nàng, theo hắn biết nàng không phải là người dễ dàng khước bỏ hai chữ "tình thân" như vậy.
- Muội nghĩ hay là huynh đưa muội đến Thịnh thành một chuyến, muội hứa là sẽ che mặt lại, không để cho ai biết muội là ai, muội muốn nhìn thấy phụ mẫu một lần.-Tuệ Nghi đề nghị. Nàng đã nghĩ về chuyện này vài lần, không trở về làm Tưởng đại tiểu thư hay Trình phu nhân nữa, từ giờ nàng chỉ là một thôn dân bình thường thôi, nhưng nàng vẫn muốn được nhìn thấy những người ruột thịt với mình một lần.
- Cũng được, nhưng muội đã nghĩ xem sẽ sinh sống ở đâu chưa?-Âu Dương Phương hỏi.
- Muội cảm thấy, huynh mỗi tháng cứ phải đến chỗ muội thế này thật phiền cho huynh quá, với lại dễ gây hiểu lầm nữa. Hay là muội đi đến Kiêm thành nhé, nơi đó là vùng hẻo lánh nhất ở Đại Tiếu rồi.
- Không được.-Âu Dương Phương lập tức phản đối. Kiêm thành rất gần với biên cương, hơn nữa lại giáp nước Tề, hàng năm giữa Đại Tiếu và Tề quốc vẫn hay xảy ra tranh chấp, chiến tranh lúc nào không biết trước được, đưa nàng đến đó hắn không thể yên tâm.
Tuệ Nghi nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn lại cảm thấy một chút buồn cười. Nàng nhớ lúc còn nhỏ Âu Dương Phương đối với nàng rất lạnh nhạt, mỗi khi nhìn thấy nàng thì cứ như thấy quỷ vậy. Còn nhớ sinh thần mười bốn tuổi của nàng, Âu Dương Phương còn bắt mấy con cào cào thả vào chiếc bình sứ mà hắn tặng, hại viện của nàng tối hôm đó nháo nhào cả lên, Tuệ Nghi từ ngày hôm đó chính thức sợ những con vật nhỏ nhỏ nhiều chân, đặc biệt là cào cào.
- Muội cười cái gì?-Âu Dương Phương nhìn gương mặt đang kìm nén tiếng cười của nàng, hỏi.
- Không có, đột nhiên muội nhớ lại vài chuyện lúc chúng ta còn nhỏ. Khi đó huynh rất ghét muội, muội cảm thấy trong ba huynh đệ Âu Dương gia, huynh là có ác cảm với muội nhất đó.-Dừng một lúc, nàng mới nói tiếp.-Mà rốt cuộc tại sao huynh lại ghét muội như vậy? Khi đó bộ muội đã làm gì đắc tội với huynh sao?
Âu Dương Phương nhìn nụ cười trên khóe môi nàng, bất giác tim lại lỡ một nhịp. Xinh quá, nụ cười trước giờ của nàng chưa bao giờ là dành cho hắn, đây là lần đầu tiên, hắn hận một nỗi không thể hét to để biểu hiện cảm xúc của mình.
- Tò mò làm gì, chuyện qua cả rồi.-Âu Dương Phương trả lời, sau đó lại lái về chủ đề cũ.-Nói chung muội muốn đi đâu thì ta sẽ đưa muội đi nhưng không được đến mấy vùng biên cương đó, rất nguy hiểm. Vì muội không tham chính nên không biết, chiến sự ở biên giới mỗi lần báo tin về đều thiệt mạng rất nhiều tướng sĩ, có những thôn nữ ở những vùng xảy ra chiến tranh còn bị bắt qua nước giặc để làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, rất khủng khϊếp.
Âu Dương Phương không biết phải nói thế nào để khiến Tuệ Nghi từ bỏ ý định nên mới đưa ra mấy lời đe dọa như vậy, quả nhiên sau đó nhìn sắc mặt của nàng đã trắng bệch sợ hãi.
- Như vậy không đi nữa.-Nàng nói chắc chắn. Nàng không muốn trở thành công cụ mua vui cho nam nhân, bằng không thì ban đầu vì sao nàng lại có ý định nhảy vực để bảo toàn danh tiết của mình chứ.
Âu Dương Phương nghe nàng nói như vậy mới thoáng yên tâm, không còn ý định đó nữa thì tốt.
- Nhưng mà... muội nghĩ vẫn là nên tìm một chỗ nào đó để sống. Hay là muội kiếm một tú phường nào đó để bán công?-Tuệ Nghi lại đưa ra một lựa chọn khác. Nàng năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, còn mấy chục năm cần sống nữa, đương nhiên phải kiếm một chỗ ổn định lâu dài, cuộc sống tách biệt ở núi rừng này nàng nghĩ bản thân vẫn không thích hợp, có thể chưa chết vì già mà nàng đã chết vì chán rồi.
- Ta có một gia trang ở Tuyên thành, ta đưa muội đến đó nhé?-Âu Dương Phương nói.
Tuyên thành là thủ phủ thêu thùa của Đại Tiếu, nơi này có rất nhiều tú phường nổi tiếng, nếu Tuệ Nghi đi đến đó thì tài năng thêu của nàng biết đâu sẽ được khai phá? Âu Dương Phương cảm thấy mình nghĩ thật thông minh.
- Muội cũng chỉ là thêu thùa thông thạo hơn những việc nữ công khác, đi đến Tuyên thành sẽ bị vùi dập mất.-Tuệ Nghi khách sáo trả lời hắn.
- Không có, ta thấy những chiếc khăn muội thêu rất đẹp, mấy vị cô cô ở tú phường cứ khen mãi.-Âu Dương Phương nghe nàng nói vậy thì càng động viên nhiều hơn.
Tuệ Nghi nghe hắn nói vậy càng ngượng hơn, tên này lại không ngớt lời khen nàng thế này, xem ra Tuyên thành có lẽ là một nơi thích hợp để nàng sinh sống, hơn nữa nếu nàng thêu không giỏi thì học dần dần cũng được.
- Như vậy, mấy ngày nữa muội thu xếp đồ đạc, cùng huynh đến Tuyên thành nhé?-Tuệ Nghi hỏi Âu Dương Phương.
- Được.-Âu Dương Phương nghe vậy lập tức đồng ý.
Tối hôm đó theo bình thường, Âu Dương Phương ngủ ở trường kỉ ngoài phòng khách, Tuệ Nghi nằm trên giường gỗ trong phòng ngủ của mình. Cả đêm nay chẳng hiểu sao nàng lại không ngủ được, đột nhiên nhớ đến những chuyện Âu Dương Phương đã làm cho mình, nàng vừa cảm kích lại vừa thấy khó hiểu.
Lúc vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Âu Dương Phương đang chăm sóc mình, ân nhân cứu mạng là hắn mà lại không phải ai khác, nàng hỏi thì hắn trả lời là do tình cờ đi ngang qua nơi này giải quyết triều chính, sẵn tiện ra tay tương trợ. Nàng thấy cũng hợp lí.
Sau đó thì hắn xây nhà gỗ này cho nàng, đem đồ đạc đến đây, giúp nàng tạo dựng cuộc sống, nàng lại hỏi hắn vì sao không đưa mình về Trình phủ, hắn trả lời là nàng cần tịnh dưỡng sức khỏe trước, từ đây về Trình phủ rất xa, hắn không muốn công cứu mạng của hắn trở thành công cốc. Nàng thấy cũng hợp lí.
Rồi nàng sau khi khỏe lại cũng muốn trở về Trình phủ, hắn đầu tiên khước từ, sau đó đưa đến phong thư kia khiến nàng chết tâm, nhưng nàng lại không hiểu, vì sao hắn lại biết những chuyện như Tuyên Quân Lệ là đại phu khám bệnh cho nàng, còn là người bốc thuốc, làm sao hắn ép được Tuyên Quân Lệ viết ra phong thư nhận tội đó? Trước đây nàng chưa từng nghĩ những chuyện xảy ra trong hai tháng qua một cách nghiêm túc, bây giờ nghĩ rồi mới thấy hình như có quá nhiều chỗ không hợp lí như nàng nghĩ.
Âu Dương Phương cứu nàng, theo suy nghĩ của người bình thường thì đầu tiên phải hỏi người được cứu là nhà ở đâu, ta đưa ngươi về, Âu Dương Phương lại là giữ nàng ở lại nhà gỗ, giúp nàng hồi phục khỏe mạnh, sau đó không có ý định cho nàng đi, rồi đưa cho nàng phong thư kia, nàng sao lại có cảm giác Âu Dương Phương không có ý định cho nàng trở về như vậy?
Tuệ Nghi lắc đầu, đưa tay vỗ lên mặt mình cho tỉnh táo. Nàng đang nghĩ cái gì vậy, Âu Dương Phương nguyên nhân gì lại muốn giữ nàng lại chứ, nàng lại tự mình đa tình nữa rồi. Người ta chỉ là thương hại nàng vừa mới ngã xuống vực, sức khỏe còn chưa hồi phục nên mới giữ lại để tịnh dưỡng. Còn chuyện phong thư kia... biết đâu là hắn tình cờ biết được, sau đó giúp nàng nhìn nhận sự thật?
Đúng vậy đúng vậy, nàng lại đi nghĩ bậy cho lòng tốt của người ta rồi. Chép kinh, nàng đi chép kinh để tĩnh tâm mới được.
Ngay lập tức Tuệ Nghi từ trên giường ngồi dậy, đốt đèn lên sau đó lại giá sách, lấy một quyển kinh ra, ngồi chép suốt đêm.
Sáng ngày hôm sau nàng đã chép xong một quyển, đặt qua một bên, sau đó xếp lại mọi thứ ngăn nắp rồi xuống bếp nấu bữa sáng. Lúc đi ngang qua trường kỉ của Âu Dương Phương, nàng nhìn thấy hắn đang nằm co ro một góc, hình như là bị lạnh. Nàng bèn vào trong phòng lấy một tấm chăn ra, vừa đắp cho hắn vừa nói:
- Lạnh cũng không nói.
Âu Dương Phương không biết là vô tình hay do linh cảm mà tỉnh lại, tình cờ ngay lúc nàng vừa nói. Hắn nghe xong thì đáp lại:
- Ta cũng không cần muội đắp cho, cứ để ta lạnh chết.
Tuệ Nghi mỉm cười khách sáo, nàng sao lại ăn nói bất lịch sự như vậy a, người ta ngủ lại nhà người ta mà còn bị bạc đãi như vậy, là lỗi của nàng, lỗi của nàng.
- Không có, muội nói bậy thôi, là sáng sớm mới ngủ dậy nên đầu óc không tỉnh táo đó.-Nàng liền lấy cớ biện bạch cho mình.
- Muội có ngủ sao, ta thấy muội chong đèn chép cái gì cả đêm mà?-Âu Dương Phương lúc này đã từ trên giường ngồi dậy xếp chăn và gối, nói.
À, tên này thì ra là để ý tiểu tiết như vậy sao? Được thôi, nàng cạn lý rồi, đi nấu cơm.
Tuệ Nghi nấu bữa sáng xong, bày ra bàn thì cũng là lúc Âu Dương Phương thu xếp xong đồ đạc của mình. Lúc ngồi xuống bàn cùng ăn với nàng thì hắn nói:
- Ăn xong chúng ta lên đường ngay. Từ đây đến Thịnh thành đi mất ba ngày, sau khi muội gặp phụ mẫu xong thì Tô Lục đưa muội đến Tuyên thành để sắp xếp, tháng sau ta sẽ đến đó thăm muội.-Hắn nói rồi ngước lên nhìn nàng.-Muội thấy ta sắp xếp lộ trình như vậy có ổn không, muội nhắm mình có đủ sức để đi không? Nếu cảm thấy không khỏe thì cứ nói. À, sẵn tiện muội có nhớ Trần thái y không, ông ấy đã cáo quan về quê rồi, mấy ngày nữa chúng ta ghé qua chỗ ông ấy nhờ ông ấy bắt mạch giùm muội, sao ta cứ thấy sắc mặt muội xanh xao quá.
Hắn nói một tràng làm Tuệ Nghi không thể chen vào nửa lời, sau khi hắn dứt lời thì nàng mới đáp:
- Huynh sắp xếp chu toàn quá, muội lại nợ huynh thêm một lần nữa rồi.
- Nợ nần gì, muội là... -Hắn đang nói lại im lặng, sau đó mới nói tiếp.-... là thanh mai trúc mã của ta mà.
- Ừm.-Nàng trả lời hắn, thuận tay gắp một đũa rau đặt vào chén của người đối diện.
Sau khi ăn sáng xong, nô nhân của Âu Dương Phương giúp nàng dọn dẹp đồ của nàng vào rương, khiêng ra xe ngựa. Làm xong xuôi hết cũng đã mất hơn một canh giờ, xe ngựa bắt đầu khởi hành.
Chuyến đi theo lời Âu Dương Phương nói tốn ba ngày nhưng đường đi đa số là bằng phẳng vì vậy Tuệ Nghi cũng không tiêu hao nhiều sức lực lắm, đại đa số thời gian của nàng đều là ngồi trên xe ngựa uống trà ăn bánh cơ mà.
Đến tối ngày thứ hai thì xe đi đến một trấn nhỏ. Nơi này chỉ là một vùng quê nên không được xây lên thành một tòa thành riêng, chỉ được gọi là trấn, tên là Thanh trấn.
Thủ vệ Tô Lục của Âu Dương Phương từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi một vòng đã tìm được một khách điếm còn phòng trống.
Chưởng quầy nhìn một đoàn xe gồm hơn mười người của Âu Dương Phương, nói:
- Chỉ còn một phòng.
Âu Dương Phương nghe ông ta nói vậy liền không do dự đáp:
- Ta lấy phòng đó cho cô nương này. Ở đây có chỗ nhốt ngựa không?
Tuệ Nghi nghe hắn nói vậy liền đoán ngay ý định của tên này là muốn ngủ ngoài xe ngựa cùng những nô nhân của mình, nàng lập tức phản đối:
- Không cần đâu. Chúng ta ngủ cùng phòng cũng được, huynh hãy ngủ trên giường, muội ngủ dưới đất cũng được.
Lúc nói ra câu này, Tuệ Nghi xin lấy danh dự cả đời của mình mà thề rằng bản thân chỉ lo cho Âu Dương Phương ngủ ngoài trời sương sẽ bị phong hàn, lỡ có mệnh hệ gì thì triều đình sẽ mất đi một tinh anh quan trọng, tội tày trời như vậy nàng gánh không nổi. Nhưng Âu Dương Phương sau khi nghe nàng nói thì lại quay qua nhìn nàng với ánh mắt rất khó đoán, lập tức sửa lời với chưởng quầy:
- Cho ta phòng đó và một chiếc nệm cùng một cái chăn nữa.
Lúc chưởng quầy dẫn hai người đi lên phòng, sau khi đóng cửa lại Tuệ Nghi còn nghe giọng ông ta nói:
- Là uyên ương bỏ trốn cùng nhau, ngại ngần cái gì chứ?
Nàng nghe mà bất giác đỏ mặt, ông già này lại nghĩ đi đâu vậy, muội xưng với hắn rõ ràng là huynh muội cơ mà? Giọng ông ta không nhỏ nên chắc chắn Âu Dương Phương vẫn nghe thấy, nàng nhìn qua thì thấy hắn vẫn điềm nhiên trải nệm ra đất.
Hắn không đắp chăn. Âu Dương Phương xin thêm cái chăn là để ngăn cách giữa nàng và hắn. Sau khi đã treo cái chăn lên giữa phòng, chia căn phòng nhỏ thành hai gian thì Tuệ Nghi nghe tiếng hắn nói từ bên kia:
- Mặc dù là vậy nhưng danh tiết của muội rất quan trọng, đêm nay cứ ngủ ở đó, ta ngủ bên này. Muội có gì cứ kêu ta.
Đêm ấy Tuệ Nghi không ngủ được. Nàng nằm trằn trọc mãi, trong lòng nhiều thứ ngổn ngang. Ngày mai nữa thôi là sẽ gặp được phụ mẫu cùng đại ca và nhị muội rồi, nhưng còn Trình Tư Thành? Hắn ra sao rồi, hắn vẫn ổn chứ?
Nàng mặc dù cảm thấy căm hận vì hắn gϊếŧ con của nàng, nhưng tình cảm phu thê với hắn nàng cũng là thật lòng. Đối với Âu Dương Chiến, nàng đơn thuần là cảm thấy thân thiết vì người đó là thanh mai trúc mã, là người nam nhân xa lạ đầu tiên nàng gặp mặt. Nhưng còn Trình Tư Thành, hắn là phu quân, là tướng công, là Thiên gia của nàng, nàng thật sự rất yêu hắn, nhưng nỗi căm hận có lẽ lại lớn hơn tình yêu mất rồi. Dù vậy, nàng cũng muốn gặp hắn, gặp thử một lần cuối cùng, nàng chỉ muốn biết hắn có ổn hay không thôi.
~~
Trần thái y đã cáo quan về quê, hiện giờ đang sống ở Thanh trấn này, vẫn hành nghề lương y.
Sáng hôm sau sau khi dùng cơm ở tửu lâu gần khách điếm, Âu Dương Phương đã dẫn Tuệ Nghi đến y quán của lão thái y đó.
Mấy tháng không gặp, ấn tượng khác biệt duy nhất mà Tuệ Nghi nhìn thấy được trên người Trần thái y là râu trắng dưới cằm của ông lại nhiều thêm một chút, mặt cũng hồng hào hơn một chút, quả thực rất đẹp lão.
Trần thái y kêu nàng để tay ra, lấy một mảnh vải mỏng phủ lên cổ tay nàng rồi bắt đầu chẩn mạch.
Tuệ Nghi nhìn thấy, sắc mặt của lão thái y kém hơn một chút khi đặt tay bắt đầu chẩn mạch cho nàng, sau đó cứ kém dần, kém dần, mặt của ông cuối cùng là trắng bệch.
Nàng nhìn thấy như vậy, ngập ngừng hỏi:
- Trần đại phu, sức khỏe của ta không tốt ư?
Trần thái y rút mảnh vải khỏi cổ tay của nàng, thẳng thắn thừa nhận:
- Vô cùng không tốt.
Âu Dương Phương nhìn lão thái hỏi:
- Không tốt là như thế nào, ngài có thể nói rõ được không?
Trần thái y nhìn Tuệ Nghi và Âu Dương Phương, từ tốn nói:
- Lão phu có hai thông tin, một là vui, một là buồn, hai người muốn nghe tin nào trước?
Âu Dương Phương nghe nói vậy liền nhìn qua Tuệ Nghi, nói:
- Tuệ Nghi, đây là lựa chọn của muội.
- Vậy ta muốn nghe tin vui trước.
Trần thái y gật đầu, trả lời:
- Trình phu nhân đây đã có thai được gần hai tháng.
Đầu Tuệ Nghi nổ "bang" một tiếng, Âu Dương Phương lập tức sững sờ.
Nàng có thai hai tháng trước, chính là vào thời điểm ở Thịnh thành. Không thể nào, may mắn đến mức nào mà khi ngã xuống vực nàng lại không hề sảy thai, trải qua quãng đường chạy trốn đám người hắc y kia đứa bé vẫn bình an vô sự? Điều đáng sợ hơn nữa, nàng lại có thể mang thai tới lần thứ ba sau hai lần sảy thai trước, trong khi nàng chỉ cách lần sảy thai gần nhất có mấy tháng? Tuệ Nghi không thể tin vào tai mình, nàng đặt tay lên bụng, rốt cuộc là xui hay may đây?
- Trần đại phu, vậy còn tin buồn?-Âu Dương Phương nhìn nét mặt vừa vui vừa buồn của nàng, lên tiếng hỏi Trần thái y.
Lão thái y từ trên ghế đứng dậy, đi ra chỗ giá sách của mình, vừa đi vừa nói:
- Ta vốn tưởng phương thuốc này đã thất truyền từ lâu, không ngờ vẫn còn được lưu truyền.-Lão nói rồi lấy một quyển sách trông có vẻ rất cũ nát, đặt đến trước mặt nàng.
- Trình phu nhân đây hiện đang dùng một loại thuốc, à không, trước đây đã dùng một loại thuốc cổ, dùng máu trích từ ngực là nơi gần tim nhất của một người duy nhất, hòa với một số loại thảo dược khác để làm ra một chén thuốc, người bệnh sẽ uống loại thuốc này mỗi ngày cho đến lúc chết, tuyệt đối không được dừng lại, bằng không thì hậu họa khó lường. Phương thuốc này trước đây ta cứ tưởng đã thất truyền rồi vì cách làm nó quả thực rất khó, ai lại có thể dùng máu của mình trong một thời gian dài làm thuốc dẫn được chứ, dù người khỏe mạnh cũng sẽ suy kiệt. Không ngờ Trình phu nhân lại là người được dùng phương thuốc đó, hơn nữa, với tình trạng sức khỏe của người cũng chỉ dùng được phương thuốc đó là công hiệu nhất.
Thuốc dẫn làm bằng máu tim? Nàng lại nhớ đến chén thuốc có mùi máu kia, nàng còn tưởng mình nghe lầm cơ đấy, thật sự trong thuốc của nàng uống có hòa lẫn với máu tươi.
Tuệ Nghi đột nhiên hiểu ra. Tuyên Quân Lệ cũng được xem là một danh y có tiếng, hắn chắc là lấy được phương thuốc đó từ chỗ sư phụ của hắn, nhưng máu tim là của ai? Tuyên Quân Lệ, hắn cũng chỉ được xem như quen biết thân thiết một chút với nàng, dù có tấm lòng nhân hậu bao la đến mấy cũng không thể dùng máu của mình để làm thuốc dẫn cho nàng được. Hay là Lộ Dao, người nha hoàn trung thành với nàng mười mấy năm? Nhưng nàng ấy đã rời phủ từ trước khi nàng dùng loại thuốc kia rất lâu rồi. Như vậy... chỉ còn Trình Tư Thành mà thôi.
Ồ, là cuộc đối thoại giữa hắn và Chu Tiến trong thư phòng ở khách điếm, lúc nàng bưng chén canh lên cho hắn đã nghe được.
- Chủ quân, Tuyên đại phu nói sức khỏe của phu nhân đã tốt hơn nhiều, có thể dừng uống thuốc hoặc uống cách ngày, tránh để sức khỏe của chủ quân cũng sa sút.
Thì ra là vậy, so với nàng, để làm ra chén thuốc kia thì Trình Tư Thành chịu nhiều thiệt thòi hơn rồi. Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? Hắn không muốn nàng có thai, tội gì phải dùng máu của mình để giúp nàng hồi phục sức khỏe?
- Phu nhân, người có thắc mắc vì sao người phải uống thuốc này không? Theo lão phu thấy, hình như phu nhân trước đây từng sảy thai?-Lão thái y nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của nàng, lên tiếng hỏi.
Nàng gật đầu.
- Vậy thì đúng rồi. Phu nhân, bệnh trong cơ thể người đã có từ nhỏ, cơ thể vô cùng yếu ớt, đứa trẻ người mang vì vậy trở thành vật kí sinh, hút hết chất dinh dưỡng trên cơ thể của người. Chính vì vậy nếu muốn giữ lại đứa bé thì người sẽ gặp nguy hiểm, để giữ lại tính mạng của người thì phải bỏ đứa bé, người vì vậy nên mới sảy thai.
Đầu Tuệ Nghi lại nổ "bang" một tiếng nữa.
Như vậy, nguyên nhân Tuyên Quân Lệ bốc chén thuốc phá thai kia là vì để bảo toàn tính mạng cho nàng, hắn làm theo lời Trình Tư Thành, cho nên Trình Tư Thành làm vậy là để bảo vệ nàng?
Lượng thông tin quá lớn, nàng vẫn có chút không thể tiếp nhận được. Trình Tư Thành biết cơ thể của nàng quá yếu ớt, không sinh con được nên mới nhờ Tuyên Quân Lệ cho nàng uống thuốc phá thai, hắn làm vậy là vì nàng, tất cả, hắn tự tay gϊếŧ con mình, hắn lấy máu tim làm thuốc dẫn cho nàng, là vì nàng!
Tuệ Nghi nhìn ra trước mặt mình, Âu Dương Phương đã đặt sẵn một chiếc khăn tay màu trắng. Nàng đưa tay chạm lên mặt mình, nơi đó đẫm nước mắt. Thì ra là vậy, nàng bị lừa cả rồi. Trình Tư Thành lừa nàng, Tuyên Quân Lệ lừa nàng, Âu Dương Phương, phong thư kia của hắn cũng khiến nàng suy nghĩ sai lầm.
- Huynh... biết hết đúng không?-Nàng không chạm vào chiếc khăn tay của hắn, đưa tay tự quệt đi nước mắt của mình, lên tiếng hỏi.
- Ta không biết.-Âu Dương Phương lập tức trả lời không suy nghĩ.
- Muội còn chưa nói là chuyện gì mà. Là chuyện Tư Thành nhờ Tuyên đại phu bốc thuốc phá thai cho muội hay là chuyện Tư Thành biết cơ thể muội yếu ớt không thể sinh con, hay là chuyện Tư Thành dùng máu tim làm thuốc dẫn cho muội, muội còn chưa nói nữa.-Nàng quay sang nhìn hắn, trong đôi mắt sâu và đen kia không biết là gì.-Âu Dương Phương, huynh đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Âu Dương Phương sững sờ nhìn nàng.
Trần thái y ngồi một bên, lên tiếng gấp gáp:
- Tuy không biết giữa ba vị xảy ra chuyện gì, nhưng có chuyện này lão phu phải mau nói ra, bằng không Trình phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Tuệ Nghi liền quay qua nhìn lão thái y.
- Phương thuốc dùng máu tim làm thuốc dẫn đó phải uống liên tục, vị Tuyên đại phu kia có lẽ không biết chuyện này nên mới cho người ngừng uống khi thấy sức khỏe đã hồi phục. Thật ra bây giờ cơ thể của người nhìn bên ngoài có vẻ vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng thực chất bên trong đã sớm bị hủy hoại rồi. Lão phu đề nghị bây giờ người mau bỏ đứa bé, may ra người vẫn còn có thể sống được.
Cả cuộc đời Trần thái y làm việc trong cung cũng chưa bao giờ nói chuyện thẳng thắn như vầy, ngài cảm thấy hôm nay bản thân thật sự hơi tàn nhẫn. Nhìn sắc mặt trắng xanh của Tuệ Nghi, trong lòng lão thầm niệm một câu kinh Phật, đúng là tai nghiệp.
- Như vậy, dù bỏ hay giữ đứa bé, tính mạng của ta cũng gặp nguy hiểm sao?-Tuệ Nghi nhìn Trần thái y, hỏi lại. Một phần là Tuyên Quân Lệ không biết đến chuyện không được dừng uống thuốc, nhưng phần lớn nhất là nàng bị ngã xuống vực, không thể uống thuốc có máu tim của Trình Tư Thành được.
- Đúng vậy.-Trần thái y gật đầu.
- Chẳng bằng giữ lại, ta không thể có lỗi với Tư Thành như vậy được, chàng vì ta mà hi sinh quá nhiều rồi.
Đúng vậy, Trình Tư Thành vì nàng mà gϊếŧ con của mình, là tội sát sinh, hắn cũng vì nàng mà trích máu của mình làm thuốc dẫn, cơ thể làm sao có thể chịu nổi? Nỗi đau mất con, nàng chịu mười thì hắn lại chịu một trăm, nàng... đời này quả thực có nhiều thứ nợ hắn.10:55 12.07.2020
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tưởng Tuệ Nghi
- Chương 42