Liên tiếp mấy ngày Hứa Niệm đều vì chuyện tài chính mà chạy vạy khắp nơi, hôm qua đến thành phố Hải công tác, hai rưỡi chiều hẹn ông chủ Thịnh Thế gặp mặt. Vị này từng có một khoảng
thời gian dài hợp tác với cô, sau này bởi vì tập đoàn chuyển tới thành
phố Hải nên mới gián đoạn.
Hứa Niệm muốn tranh thủ một chút.
Đến công ty thì được biết ông chủ Thẩm
đang chơi bóng với bạn, Hứa Niệm đi theo thư ký một mạch ra cửa, đi qua
đại sảnh, cuối cùng đến viên khu phía sau. Trước đây đã sớm nghe nói qua Thẩm Lương Thần thích đánh golf, lại không nghĩ rằng yêu thích đến mức
độ này, đằng sau công ty có một sân bóng tư nhân.
Bãi cỏ lớn như thế, Hứa Niệm chỉ mơ hồ thấy rõ ràng hai người.
Thẩm Lương Thần cũng thấy được Hứa Niệm,
phất phất tay với bên này, rất nhanh hai bóng người bên kia đã lên xe
điện. Hứa Niệm đứng dưới ánh mặt trời cũng không tiện ngồi xuống, đành
phải mỉm cười nhìn chăm chú vào bọn họ.
Nhưng mắt thấy người đến cách càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt cô lại hoàn toàn cứng lại.
Đường Trọng Kiêu như cười như không nhìn
cô, trên người anh mặc áo đơn POLO trắng thuần, trắng đến có chút chói
mắt. Thẩm Lương Thần và anh ta hơi nghiêng đầu nói câu gì đó, sau đó mới gật đầu chào hỏi Hứa Niệm: “Hứa tổng thật là đúng giờ.”
Hứa Niệm vẫn phải duy trì phong độ, cô
chưa quên hôm nay mục đích đến là gì, dứt khoát không nhìn người nọ,
trực tiếp đi qua bắt tay Thẩm Lương Thần: “Đã lâu không gặp, Thẩm tổng.”
Thẩm Lương Thần đưa găng tay cho thư kí,
lúc này mới lịch sự đáp lại: “Đúng là đã lâu không gặp, Hứa tổng càng
ngày càng đẹp ra.”
Đây là nói cho có hình thức, nhưng Hứa
Niệm vẫn làm ra dáng vẻ hơi ngượng ngùng, liếc mắt vừa nhìn chỉ thấy
Đường Trọng Kiêu mắt lạnh trầm tĩnh nhìn cô, giống như cô vừa phạm phải
lỗi lầm gì lớn lắm.
Hứa Niệm nghĩ thầm người này quả nhiên là bệnh thần kinh.
Đường Trọng Kiêu ngồi xuống ghế dựa bên cạnh trước tiên, lại lạnh
nhạt giễu cợt một tiếng: “Lời nói khách sáo mà cũng tưởng là thật.”
Hứa Niệm sửng sốt sau mới phản ứng lại,
đây là đang ám chỉ bộ dạng cô khó coi? Cô phẫn uất trừng mắt phía sau
đầu người nọ, hận không thể đυ.c ra một lỗ.
Thẩm Lương Thần dường như cũng không định giới thiệu về hai người, Hứa Niệm bắt đầu vụиɠ ŧяộʍ suy xét mối quan hệ giữa hai người họ. Nhìn họ vừa rồi như vậy, hai người rõ ràng là quen
biết đặc biệt.
Quả nhiên ngồi xuống không bao lâu, Thẩm Lương Thần đã nói: “Đường tiên sinh cô cũng biết, không cần tôi giới thiệu nữa.”
Trong lòng Hứa Niệm cả kinh, quay đầu chỉ thấy Đường Trọng Kiêu hơi rũ mắt ngắm nghía bật lửa trong tay, như là
cảm ứng được điều gì, anh cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hứa Niệm dời mắt trước: “Nhìn có chút quen mắt.”
Thẩm Lương Thần không khỏi cười ra tiếng, không nghĩ tới Đường Trọng Kiêu cũng có hôm nay, xem ra chuyện này thú vị.
Đường Trọng Kiêu nhìn Hứa Niệm, cũng
không nói gì, chậm rãi cầm điếu thuốc lên, nhưng trong đáy mắt trầm đen
kia lại rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó.
Người phục vụ mang đồ uống tới, Hứa Niệm
cũng không ngoảnh lại nhìn mặt Đường Trọng Kiêu, lập tức nói: “Thẩm
tổng, chuyện tấm hình mới tôi tin ngài cũng nghe nói. Lần này mạo muội
đến quấy rầy, chính là vì…”
Thẩm Lương Thần khoát tay ngăn cô nói
tiếp: “Không vội, Hứa tổng hiếm có lần đến thành phố Hải, nơi này phong
cảnh rất đẹp, tôi đưa cô đi thăm thú xung quanh.”
Hứa Niệm làm sao có thể không vội!
Thẩm Lương Thần đã nhìn ra, còn nói:
“Buổi tối tìm một chỗ lại từ từ nói chuyện, ngày nóng như vầy, không
muốn nói chuyện công việc.”
Hứa Niệm nhịn không được dưới đáy lòng
mãnh liệt thất vọng, chẳng lẽ mùa hè anh cũng không làm việc sao? Tùy
tính thành như vậy công ty lại còn chưa phá sản cũng quá vô lý!!
Châm chọc cứ châm chọc, nhưng lúc này dù
sao cũng có việc cầu người, vì thế cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhẫn nại không nói nữa. Thẩm Lương Thần đứng lên, nói với thư ký phía
sau, “Đưa Hứa tổng cùng Đường tiên sinh đến Long Cảng, tối nay tôi sẽ
đến.”
Thư ký vâng dạ, Thẩm Lương Thần phải đi,
khi đi qua người Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên đưa tay cầm lấy điếu thuốc
trong miệng anh: “Lại quên lời bác sĩ nói?”
Đường Trọng Kiêu nhíu mày nhìn anh ta một cái, giữa đôi môi nhạt màu chậm rãi phun ra hai chữ: “Nhiều chuyện.”
Hai chữ này cũng không biết là ám chỉ cái gì, bộ dạng Thẩm Lương Thần không thèm để ý, lại nói với Hứa Niệm: “Hứa tổng cứ tự nhiên, tôi đi một chút sẽ trở lại ngay.”
Hứa Niệm cũng không kịp nói chuyện thì Thẩm Lương Thần đã rời đi.
***
Ngoài trời cảnh sắc tươi đẹp chiếu rọi, giờ phút này chỉ còn hai người ngồi đối diện.
Hứa Niệm không muốn suy đoán nguyên nhân người này xuất hiện tại đây, dù sao mục đích của cô rất đơn giản, cần vốn đầu tư, lấy được tiền liền chạy lấy người. Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn người đối diện một
cái, đứng dậy nói với thư ký phía sau: “Đi thôi.”
Thư ký lặng lẽ liếc mắt nhìn Đường Trọng Kiêu, lại lặng lẽ không nói chuyện.
Hứa Niệm kỳ quái nhìn cô ta, chỉ nghe phía sau truyền đến giọng nói lành lạnh của người đàn ông “May, đi trước.”
Thư ký liền tao nhã hạ thấp người rời đi, Hứa Niệm khó có thể tin nhìn bóng lưng cô, người này rốt cuộc là thư ký của ai chứ?
Phía sau có bóng mờ đang tiến sát lại
đây, Hứa Niệm cúi đầu nhìn hình ảnh càng ngày càng gần, cô cắn chặt
răng, ngón tay dùng sức bấu chặt vào quai túi. Đến khi cảm giác được hơi thở của anh, cánh tay cũng khó khăn vung lên…
Nhưng quay đầu lại bị người đó chặt chẽ
chế trụ cổ tay không thể động đậy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mà anh
tuấn kia hơi chứa ý cười: “Trước đây là cố ý đùa em, em tưởng rằng tôi
ngăn không được sao?”
Hứa Niệm dùng sức giãy dụa: “Có bệnh, buông tay.”
Cô há mồm định cắn cổ tay anh, nhưng giây tiếp theo cằm đã bị người này dùng lực chế trụ, tiếp đó một cảm giác
mềm mại mang theo hơi thở nhàn nhạt vị thuốc lá tập kích toàn bộ vị
giác.
Có cái gì đó cường ngạnh tìm kiếm giữa môi cô, dẫn dắt di động, mềm mại, thấm ướt . . .
Cô không thể động đậy, cả người bị giam
cầm trong lòng anh, đến khi ý thức được mới phát hiện cô lại bị Đường
Trọng Kiêu cường hôn! Nhận thức này giống như sấm sét giữa trời quang,
khiến cả người cô đều kinh sợ, tiếp theo tế bào toàn thân đều kéo căng,
ra sức liều lĩnh chống cự.
Nhưng sức lực của cô làm sao địch nổi anh, cánh tay Đường Trọng Kiêu giống
như kiềm sắt giữ chặt lấy cổ tay cô, cô lui về sau một bước, anh liền
dùng sức tới gần một phần.
Hai người kín kẽ dán vào nhau không chút kẽ hở, cô thậm chí có thể cảm giác được có cái gì đó rục rịch ở bụng.
Điên rồi!
***
Đường Trọng Kiêu cũng cảm thấy bản thân
điên rồi, anh muốn cô, một khi hưởng qua sẽ tham lam nhớ nhung càng
nhiều. Anh giống như muốn chiếm lấy cô, hận không thể tại đây muốn cô.
Nhưng còn chưa phải lúc. . .
Động tác của anh vẫn chưa dừng lại, anh
liếʍ làn môi mềm mại của cô, đến khi hơi thở dần dần ổn định, lúc này
mới chậm rãi tách ra. Lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn
ửng đỏ vì phẫn nộ của cô, trong đôi mắt kia không có chút du͙© vọиɠ,
ngược lại là trừng mắt nhìn anh, tràn đầy thù hận.
Anh thất thần một cái đã bị cô chạy thoát tách ra.
Hứa Niệm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt anh, trên cổ tay buông bên người là vết ngấn hồng chói mắt.
Đường Trọng Kiêu lúc mới mới ý thức được
bản thân không khống chế tốt sức lực làm cô bị thương, nhưng anh không
nói ra miệng, sau đó khuôn mặt đã bị hắt tới một ly nước chanh.
Hứa Niệm thậm chí không nói gì với anh,
xoay người rời đi. Đường Trọng Kiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, trái tim nơi đó có chút cảm giác đau đớn kì lạ, loại cảm giác này với anh
vẫn là lần đầu tiên. Anh bỗng nhiên luống cuống, gần như là thốt ra:
“Ngoại trừ tôi, không ai sẽ giúp em.”
Hứa Niệm ẩn nhẫn tràn đầy lửa giận, đi về phía trước từng bước bình tĩnh lại.
Tận lực xem nhẹ âm thanh của người phía
sau, thực ra có một số việc cô nghĩ một chút là hiểu rõ, có lẽ Đường
Trọng Kiêu đã sớm dự tính kết cục chờ cô nhảy vào.
Cô thậm chí cảm thấy hôm nay đến một chuyến này thật sự là buồn cười.
“Hứa Niệm, em không có thời gian.”
Anh mỗi một tiếng khıêυ khí©h rốt cục
khiến cô ngừng bước chân, Hứa Niệm hít một hơi thật sâu, khi xoay người
nhìn anh nhưng lại thoải mái mà cười: “Không sao, nếu vận may không tốt, thực sự không có người giúp tôi, cùng lắm thì bồi thường tiền vi phạm
hợp đồng. Giới giải trí điện ảnh sẽ không ngay cả chút tiền ấy cũng
không lấy được. Đường Trọng Kiêu, muốn tôi cầu anh, kiếp sau đi.”
Cô nói xong cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Đường Trọng Kiêu đứng tại chỗ, cả người
đã âm tình bất định[1] từ lâu, nước chanh thấm ướt vạt áo trước của anh, còn có vài giọt dọc theo chiếc mũi cao thẳng của anh chậm rãi dừng dưới cằm. Anh không có chút cảm giác chật vật nào, ngược lại buông mắt nhẹ
nhàng nở nụ cười một tiếng: “Kiếp sau sao?”
[1] Tâm tình dễ thay đổi.
Hứa Niệm rút tờ khăn giấy ra hung hăng chà lau đôi môi, lực đạo cực
kỳ thô bạo, hận không thể tẩy sạch hương vị của người nọ trên môi. Cô
mới đi ra vài bước, di động trong túi đúng lúc vang lên, sau khi nối máy là thủ quỹ gọi tới.
Giọng điệu của đối phương hết sức hoang mang: “Hứa tổng, ra, đã xảy ra chuyện.”