Hứa Niệm biết ngay Đường Trọng Kiêu sẽ
dùng giọng điệu này, thành thật không lên tiếng. Một lát sau, người bên
kia cuối cùng cũng bắt đầu vui vẻ hòa nhã, nói: “Em cảm thấy quản lý
Vương là dạng người gì?”
Anh bỗng nhiên đi thẳng vào vấn đề, Hứa
Niệm nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Bình
thường làm việc rất nghiêm túc, cũng nghiêm khắc với cấp dưới, đặc biệt
là rất tốt với con cái.”
Đường Trọng Kiêu hơi chút suy tư: “Nhược điểm của chị ta là gì?”
Từ Niệm nhất thời im tiếng, dường như đã đoán được ý của người đàn ông này.
Đường Trọng Kiêu nói đến điểm mấu chốt
thì ngừng, giữa hai người quỷ dị không ai nói tiếp, vẫn là anh mở đầu
phá vỡ sự trầm mặc: “Tôi cúp máy đây.”
Hứa Niệm cảm thấy mình nên nói chút gì,
vì thế dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nói “Cám ơn”, bên kia lặng im
thật lâu sau, cuối cùng “Ừ” một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại chỉ còn lại có âm báo bận.
Hứa Niệm nhìn chằm chằm màn hình di động
tối đen, sau một lúc lâu mới đột nhiên ý thức được một vấn đề, sau khi
điện thoại kết nối hai người còn chưa kịp nói cho đối phương biết rốt
cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao Đường Trọng Kiêu đã biết?
Chẳng lẽ người đang ở nước ngoài, lúc nào cũng quan tâm tới cô…
Nhận thức này làm cho lòng cô có chút kỳ
diệu, may mà Trâu Dĩnh đã đẩy cửa tiến vào. Hai người từ bộ phận nhân sự lấy được hồ sơ của quản lý Vương, Trâu Dĩnh cau mày, sau một lúc lâu
cũng không nhìn ra điều gì: “Một câu chỉ điểm đó của anh ta, thế nào mà
tớ vẫn thấy mơ hồ, chẳng lẽ phải lấy ác trị ác? Hứa Niệm, chúng ta là
thương nhân đứng đắn.”
Muốn dùng thủ đoạn cực đoan cũng không
cần Đường Trọng Kiêu nhắc nhở, lúc trước Tiểu Kỷ cũng đã đề nghị, nhưng
tóm lại hậu quả rất phiền phức, cô không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Hứa Niệm chậm rãi thu hồi tầm mắt từ trên máy tính, lúc này mới quay đầu nhìn cô: “Đừng nghĩ bậy, hiện giờ quản
lí Vương bị bức đến mức phải đi đến bước này, hoặc là tâm lý không thăng bằng, hoặc là cùng đường. Cho dù là loại nào, nếu chúng ta muốn làm cho chị ta hoàn toàn câm miệng chí ít phải có biện pháp đối với từng thủ
đoạn của chị ta, luôn có lý do có thể khiến người ta thỏa hiệp.”
Trâu Dĩnh không tiếp nói, ngược lại kỳ quái nhìn cô. Hứa Niệm nâng tay sờ má theo bản năng: “Làm sao?”
“Hiện tại cậu và Đường Trọng Kiêu…” Nói
một nửa, cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa. Vì sao hiện tại cô luôn có
cảm giác Hứa Niệm và Đường Trọng Kiêu vô cùng ăn ý? Người nọ chỉ tùy ý
một câu đã khiến cho cô có chủ định, giống như ngay cả lúc trước tâm
trạng rối bời cũng có thể ổn định lại.
Sợ nói ra nha đầu kia lại nghĩ ngợi lung
tung, cô chỉ vỗ vỗ vai Hứa Niệm: “Đi theo anh ta cậu sẽ nhanh chóng tu
luyện thành tinh.”
Hứa Niệm chỉ cười, không tán dóc nữa.
Không nói đến chuyện khác, ít nhất đối
với năng lực làm việc của Đường Trọng Kiêu có rất nhiều thứ đáng giá để
cô học tập, trước đây cô muốn đấu cùng Đường Trọng Kiêu, đời này cũng
không có cơ hội chiến thắng.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn là người cố
chấp, nhưng cũng bởi vì điều này khiến cô nếm phải không ít mệt mỏi,
hiện tại cuối cùng cũng hiểu được có chuyện nhất định phải học được, đó
chính là thỏa hiệp. Con người sống trên đời, luôn phải biết được lúc nào nên co nên duỗi, nếu biết rõ phải lấy trứng chọi đá thì cần gì phải phô trương.
Đường Trọng Kiêu từ trước đến nay không
dùng thủ đoạn quá mức để đối phó cô, nhưng luôn có cách khiến những góc
cạnh của cô đều chậm rãi bị bào mòn, những thứ này, tất cả những điều đó phải tự cô từng chút lĩnh hội.
Trâu Dĩnh không nói tiếp, con người cho dù bị bức đến một bước kia, nhưng tóm lại là không có cách nào khác mà đồng cảm.
Cô chỉ hy vọng Hứa Niệm sẽ sống tốt.
***
Mấy ngày sau, quản lý Vương không nghĩ
tới vừa mở cửa nhà thì thấy Hứa Niệm đang ngồi trên sô pha nói chuyện
phiếm với con gái, sau khi sửng sốt trong nháy mắt liền trầm mặc: “Lâm
Lâm, vào phòng làm bài tập đi.”
Lâm Lâm rất ít khi thấy mẹ lạnh nhạt như thế, nhíu mày, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
Quản lý Vương thấy sản phẩm dinh dưỡng ở
trên bàn, cũng chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, sau khi ngồi xuống chỗ bên
cạnh, ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời: “Tôi không chào đón cô.”
Hứa Niệm trước kia cũng từng tâm cao khí
ngạo, lúc này hiếm thấy lại mặt dày, vẫn cứ ngồi không nhúc nhích. Quản
lý Vương châm chọc nhìn cô: “Hứa tổng đây là ý gì, nếu không đi tôi sẽ
báo cảnh sát, gần đây cô cũng không được yên ổn, lại thêm tin tức này
nữa chỉ sợ không tốt lắm.”
Hứa Niệm nghe giọng điệu âm dương quái
khí của chị ta cũng không giận, khẽ mỉm cười nói: “Tôi muốn biết, quản
lý Vương chán ghét tôi như vậy, thật là bởi vì tôi không có năng lực
khiến chị cảm giác chịu không nổi, hay là vì chính chị không có năng lực thẹn quá hóa giận?”
Sắc mặt quản lý Vương lập tức thay đổi,
muốn nói gì đó lại liếc mắt nhìn phòng của Lâm Lâm, cố ý hạ giọng nói:
“Tôi không biết cô đang nói gì.”
Hứa Niệm cũng không che giấu, nói thẳng:
“Những tin tức gần đây là ai tung tin ra, trong lòng tôi và chị đều rõ,
hôm nay chúng ta nói chuyện tử tế một chút, tôi tin rằng chị cũng còn
tình cảm với Trung Ảnh, không thì sẽ không đến mức ở lại mấy năm nay.”
Cô nói xong lại cười: “Mặc dù cuối cùng chị cũng kiếm được không ít lợi từ nó.”
Ở nhà nhắc tới chuyện này, vẻ mặt quản lý Vương càng thêm xấu hổ, Hứa Niệm nhìn toàn bộ phản ứng của chị ta ở
trong mắt, cúi người qua: “Sức khỏe của Lâm Lâm từ nhỏ đã không tốt, một mình chị nuôi nấng cô bé quả thật rất vất vả. Nhưng chị có biết cảm
nhận của Lâm Lâm về chị như thế nào không?”
Nói đến đây, đôi môi quản lý Vương bắt
đầu không ngừng run run, như là cực kì kháng cự lại vấn đề này, trợn
trừng cô: “Không cần cô quan tâm, cô có tư cách gì?”
Hứa Niệm im lặng mặc cho chị ta mắng, đến khi chị ta phát tiết xong, lúc này mới chống lại đôi mắt hồng lên của
chị ta: “Trước hết tôi muốn cám ơn chị, cũng muốn nói lời xin lỗi với
chị. Thanh xuân của chị đều dành hết cho Trung Ảnh, thậm chí vì nó mà
chị ly hôn với chồng, tưởng rằng ít nhất cố gắng mấy năm nay sẽ có hồi
báo, nhưng Trung Ảnh chưa thể cho chị thứ gì. Thậm chí, bệnh của Lâm Lâm nghiêm trọng như vậy, nhưng ngay cả tiền chữa bệnh của cô bé chị cũng
không xoay xở được…”
“Câm miệng!” Trên mặt quản lý Vương đã
sớm không có huyết sắc, đôi mắt đỏ đến dọa người, chị ta dùng tay che
mặt, giọng nói càng ngày càng thấp, “Cô đừng nói nữa.”
Chị ta cuối cùng vẫn là sụp đổ, trước kia là người hiếu thắng như vậy, vì công việc mà bỏ ra những năm tháng tươi đẹp nhất. Cũng không phải không ai chìa ra một cành oliu cho chị, hai
năm nở mày nở mặt nhất đó có không ít công ty tìm chị đổi nơi công tác,
nhưng khi đó chị một lòng dành tất cả cho Trung Ảnh.
Sau đó đến khi con gái phát bệnh, số tiền lớn như vậy, ép chị không còn đường đi. Nhưng tuổi tác tươi đẹp của chị đã đi qua, mà đây là thời mà khắp nơi mọi ngành nghề đều chú trọng tuổi trẻ, lúc này cũng chẳng còn ai cần chị nữa, ngay cả Trung Ảnh cuối cùng cũng làm cho chị thất vọng.
Một đời người đơn giản chính là hai chuyện, công việc và gia đình, nhưng cuối cùng cả hai điều này đều bị chị làm cho hỏng bét.
Chị chỉ có thể thừa nhận thất bại của chính mình, tất cả oán cùng hận bắt đầu ứ đọng, tâm lý đã sớm vặn vẹo.
Hứa Niệm trầm mặc, đưa tay nhẹ nhàng vỗ
lên lưng chị: “Lâm Lâm nói, chị là tấm gương và cũng là niềm tự hào của
con bé, đời này cũng muốn học theo chị, đều phải sống vì lý tưởng của
chính mình.”
Lời này càng khiến chị ta khóc không thành tiếng: “Học tôi thì có gì tốt, đứng trước tiền bạc, tất cả lý tưởng đều là giả.”
Trong lòng Hứa Niệm cũng không chịu nổi,
tìm hiểu được càng nhiều, tâm tình của cô lại càng nặng nề. Cô trầm
ngâm, vẫn là nói từng chữ: “Bất cứ nào tấm lòng của người mẹ yêu thương
con cái đều đáng được tôn trọng, nhưng việc đó dù sao chị cũng làm sai
rồi, tôi muốn cho những người khác một công đạo, đó là phép tắc. Nhưng
mấy năm nay khổ sở của mọi người tôi không thể kịp thời hỏi thăm, là lỗi của tôi. Quản lý Vương, bệnh của Lâm Lâm chị cứ yên tâm.”
Quản lý Vương nâng mắt lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Hứa Niệm đón nhận ánh mắt của chị, ngay
cả nói cũng hết sức nặng nề: “Đây không phải là bồi thường, càng không
phải là thương hại, chị cũng sẽ tiếp tục chán ghét tôi, chị vẫn là người mẹ tốt của Lâm Lâm, không có bất cứ thay đổi nào.”
***
Hứa Niệm đi ra từ nhà của quản lý Vương,
trời vẫn mờ mịt như trước, thời gian này đang là mùa mưa, mỗi ngày đều
vô cùng âm u. Cô một mình đi tới ngã tư đường cũ kĩ, đây là nhà ở thời
kì đầu, khắp nơi đều là dấu vết loang lổ của năm tháng.
Còn nhớ rõ năm mười mấy tuổi, cô và Lục
Sơn cùng đến công ty, lúc ấy thấy quản lý Vương vẫn luôn nổi tiếng là
quyến rũ xinh đẹp, bộ trang phục công sở vừa người, phong cách chuyên
nghiệp thật đáng ngưỡng mộ.
Mỗi bước đi tâm trạng cô đều áp lực đến
khó chịu, vòng qua con đường này vào nội thành, khắp nơi đông nghịt một
mảnh phồn hoa. Thế giới này luôn hiện thực đến đáng sợ, ai đau thương ai rơi lệ thì có can hệ gì đến ai, không người nào hỏi thăm.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ dày đặc, mang đến một
luồng khí lạnh, cô ôm chặt cánh tay đi về phía trước, trời càng ngày
càng lạnh.
Có xe dừng trên giao lộ, bọt nước rơi
trên cây cột điện tất cả đều rơi vào nóc xe, cửa kính xe chậm rãi hạ
xuống, cô hốt hoảng nhìn thấy khuôn mặt của Đường Trọng Kiêu.
Lúc này nhìn thấy anh, bỗng nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc, cô cố gắng chịu đựng.
Đường Trọng Kiêu cầm dù đi tới, không hỏi gì, chỉ choàng chiếc áo khoác ngoài trong tay lên người Hứa Niệm, nửa ôm cô lên xe.
Nhiệt độ trong xe cao, chiếc váy trên
người cô đã ướt đẫm từ lâu, nước rơi đầy bên chân, tóc cũng ướt nhẹp.
Đường Trọng Kiêu cầm khăn mặt khô đưa cho cô, thấy dáng vẻ chậm chạp của cô, thì có chút thô bạo bắt đầu giúp cô lau: “Em muốn bị cảm à?”
Hứa Niệm lúc này mới trở lại bình thường một chút, nhìn anh một cái, cuối cùng không nói gì.
Chú Hoa vẫn dùng dáng vẻ già dặn như trước, từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc lái xe.
Khi về đến nhà, Hứa Niệm lên lầu trước
nhưng có chút không nhịn được, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
Đường Trọng Kiêu lúc này mới mở miệng: “Thế giới này mỗi ngày đều có
chuyện bất công xảy ra, bà ta lựa chọn động tay vào sổ sách, lại không
lựa chọn xin giúp đỡ từ em, từ khi bắt đầu làm ra quyết định này thì nên chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình. Chuyện này không liên quan tới em, cho tới bây giờ con người cũng không thể tranh giành cùng số
mệnh mà là tranh đấu cùng tà niệm trong lòng mình.”
Hứa Niệm nghe xong lời này, trong lòng
buông lỏng một chút, lại nhìn Đường Trọng Kiêu lưỡng lự không biết nói
gì, thật kỳ lạ, tất cả những tâm tư đó của cô anh đều biết.
***
Lúc thím Phúc mở nước tắm cho cô liền ở
ngay bên cạnh khuyên nhủ: “Lần này nhất thiết cô đừng lại giận dỗi với
tiên sinh, ngài ấy đi đi lại lại như vậy, cơ thể sớm muộn gì cũng chịu
không nổi.”
Hứa Niệm lần trước cũng không phải cố ý, nghe thím Phúc nói vậy thì không lên tiếng.
Thím Phúc cho rằng cô còn đang bực bội,
cầm tinh dầu rót vào trong, lải nhải nói: “Cô xem ngài ấy chính là lo
lắng cho cô, cô vừa xảy ra chuyện liền trở lại. Hứa tiểu thư, tôi còn
chưa từng thấy tiên sinh lưu tâm ai như vậy, trừ…”
Bà biết mình nói lỡ, lại vội vàng sửa miệng: “Trừ lão phu nhân.”
Hứa Niệm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhưng thím Phúc một chút ý bỏ qua cho cô
cũng không có, cười cười đi đến bên cạnh cô, bộ dạng nửa dỗ dành nửa
khuyên bảo: “Tôi nghe chú Hoa nói, thời gian này tiên sinh ngay cả tươi
cười cũng ít đi, nếu không cô thử dỗ dành ngài ấy?”
Hứa Niệm nghe lời này suýt nữa trực tiếp
ngã vào trong bồn tắm, cô quay đầu nhìn thím Phúc, biểu cảm có chút ngờ
nghệch: “Cháu dỗ anh ta?”
Nghĩ đến hình ảnh đó đã cảm thấy không thích hợp…
Dáng vẻ thím Phúc như không lưu tâm lắm, cực kì nhiệt tình: “Thật ra tiên sinh rất dễ dỗ, tôi chỉ cho cô mấy chiêu.”
Hứa Niệm nhìn ánh mắt thím Phúc cười vô cùng sáng lạn, bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.