Chương 20

Hứa Niệm vẫn còn có chút không rõ ràng,

Đường Trọng Kiêu có thể lợi dụng những sự kiện bất ngờ khiến mọi chuyện

tốt lên không thể ngờ, nhưng không thể không nhắc đến sự phối hợp của

Chu Kính Sinh. Cô suy trước nghĩ sau, khẳng định Chu Kính Sinh chỉ là

phối hợp diễn cùng anh mà thôi, nhưng công tử Chu gia ở Thanh Châu cũng

không phải nhân vật bình thường, làm sao tùy ý chịu sự phân công của

anh? Ngay cả bạn bè cũng không đến mức để anh bảo sao thì làm.

Đối với nghi hoặc của cô, Đường Trọng

Kiêu chỉ khéo léo đáp một câu: “Tự nhiên là anh ta được lời gấp đôi.”

Nhưng đối với được lời gấp đôi này cho Chu Kính Sinh phải giải thích thế nào, anh không nhiều lời thêm nữa.

Hứa Niệm phát hiện thế giới của những

người này quả thực cách rất xa cô, từ nhỏ cô đã được Lục Sơn bảo vệ rất

tốt, sau này mặc dù lăn lộn trên thương trường vài năm, nhưng chung quy

là không gặp phải sóng to gió lớn gì. Hiện tại ngẫm lại, cô lấy gì để

đấu cùng Đường Trọng Kiêu?

Hứa Niệm càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, chút tâm tư này của bản thân, chỉ sợ người đàn ông này đều biết nhưng

chỉ không muốn nói mà thôi.

Đường Trọng Kiêu thấy cô lại trầm mặc một hồi, bàn tay to vươn đến vỗ gáy cô: “Chuyện này coi như dành cho Lục Từ một chút khích lệ, trẻ nhỏ làm chuyện tốt sẽ có đường ăn.”

Lời này Hứa Niệm căn bản không thể phản

bác được, người đàn ông này ngay cả cách giáo dục Lục Từ cũng làm tốt

hơn cô rất nhiều. Cô không khỏi lại nghĩ tới Lục Chu, trong khoảng thời

gian này từ đầu đến cuối vẫn không điều tra được tin tức của cậu, không

biết một mình cậu ở bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

***

Tin tức được công bố ngày hôm sau quả

nhiên gây nên sóng to gió lớn, các nhà truyền thông đều lấy tiêu đề về

“Tuyệt đại tao nhã” đã xác định được nữ chính. Lục Từ cũng tự mình gọi

điện thoại tới hỏi Hứa Niệm, trong lời nói tràn ngập kinh ngạc không thể tin nổi: “Thật là em? Làm sao có thể là em?”

Hứa Niệm nghe giọng nói hơi nghẹn ngào

của nha đầu kia, trong lòng cũng tràn đầy xúc động, trước kia Lục Từ

không bao giờ quan tâm đến những cơ hội như thế này…

“Em phải quý trọng cơ hội mà phấn đấu thật tốt.”

Cho dù cách sóng điện, dường như cô cũng

có thể nhìn thấy bộ dạng dùng sức gật đầu cam đoan của Lục Từ: “Em sẽ!

Chị dâu chị yên tâm, em nhất định sẽ không khiến chị thất vọng nữa.”

Trước kia Lục Từ từng hứa hẹn rất nhiều

chuyện với cô, lời nói cũng dễ nghe hơn hiện tại, nhưng một câu vô cùng

đơn giản lại khiến Hứa Niệm hoàn toàn an tâm. Cô biết trải qua lúc này

đây, Lục Từ không bao giờ là cô gái hám của hễ có việc gì là chỉ hi vọng dựa vào đàn ông như trước đây nữa.

Hứa Niệm lại hỏi vài câu về tình hình

bình phục của Lục Từ, đang định gác điện thoại thì nha đầu kia bỗng

nhiên gọi cô, thái độ cũng bắt đầu trở nên ấp úng không rõ ràng: “Việc

đó, chị dâu, chị và Đường Trọng Kiêu…”

Lục Từ đã biết chuyện Đường Trọng Kiêu

rót vốn đầu tư vào Trung Ảnh, Hứa Niệm nghe cô bỗng nhiên nhắc tới cái

tên đó, trong lòng nảy sinh một trận nóng nảy. Kết quả nha đầu kia cũng

chỉ nói: “Thực ra em đã nhìn ra từ lâu, anh ta thích chị, từ lần đầu

tiên gặp mặt ở Lộ Uyển, em đã phát hiện ánh mắt anh ta nhìn chị không

giống với bình thường.”

Trong lòng Hứa Niệm trăm xoay ngàn chuyển, chung quy là cái gì cũng chưa thể nói ra, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Lục Từ thấp giọng cười cười: “Thực ra anh ta thật sự không tệ, mặc dù em nhìn đàn ông không chuẩn, nhưng Đường

Trọng Kiêu khẳng định là một ngoại lệ. Nếu có thể, chị đừng ngại, hãy

suy nghĩ đến anh ta.”

Những lời này cô nói ra cực kì bình tĩnh, từ sau khi nghiêm túc đóng phim mới biết được sự khổ sở của việc kiếm

tiền, thế nên cô càng thêm thương Hứa Niệm nhiều hơn. Thấy Hứa Niệm vẫn

không nói lời nào như trước, cô cảm thấy sáng tỏ: “Có phải lo lắng mẹ em không? Chị yên tâm, em hoàn toàn đứng về phía chị, đến lúc đó nhất định giúp chị thuyết phục bà, hiện tại đã là xã hội nào rồi, chẳng lẽ còn

muốn chị thủ tiết hay sao?”

Trong lòng Hứa Niệm nghĩ đến lại không

phải những chuyện này, tội danh năm đó của Đường Trọng Kiêu cũng không

thể nào giấu mãi được, Lục Từ và Lục Chu lúc đó còn nhỏ, án tử lại xảy

ra ở nước ngoài, cho nên kỳ thực chỉ có một mình Nguyễn Tố Trân hiểu rõ

tình hình. Nguyễn Tố Trân hiện tại hoàn toàn mặc kệ chuyện lớn nhỏ trong công ty, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại…

Đến khi tất cả bị phơi trần trước mắt mọi người, cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào.

Trước mắt đối với Lục Từ, Hứa Niệm chỉ có thể ậm ờ che giấu: “Đừng nghĩ vớ vẩn, nếu thích hợp chị nhất định sẽ

nói cho em.” Cho dù là ai, tóm lại không thể là Đường Trọng Kiêu.

Lục Từ lúc này mới yên tâm kết thúc cuộc trò chuyện.

***

Hứa Niệm thuận tiện lấy di động xem ngày, đã là cuối tuần, Đường Trọng Kiêu nói phải rời khỏi Thanh Châu. Mỗi

ngày trong lòng cô đều đếm ngày, lúc này cũng bắt đầu gấp gáp, thậm chí

còn âm thầm cầu nguyện, tốt nhất anh chết say trong hương phụ nữ, hoàn

toàn quên sự tồn tại của cô đi.

Đường Trọng Kiêu làm sao không hiểu vẻ

vui sướиɠ mà cô cẩn thận giấu ở đáy mắt, trong lòng phiền chán nhưng

không cách nào giải quyết, chỉ có thể oán hận ôm người tới hôn như trừng phạt: “Phấn chấn như vậy?”

Hứa Niệm vội vàng điều chỉnh cảm xúc, thở hổn hển đẩy anh ra: “Bộ phim chuẩn bị lâu như vậy giờ đã được ghi hình, tất cả đều thuận lợi, đương nhiên là tôi phấn chấn rồi.”

Đường Trọng Kiêu cau mày, Hứa Niệm sợ lại chọc giận anh, cười tủm tỉm nói: “Lục Từ muốn tôi cám ơn anh.”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia

luôn làm cho người ta không dám đối diện lâu, như thể nếu nhìn lâu sẽ

tiết lộ cảm xúc chân thật tận đáy lòng. Hứa Niệm phát hiện tim đập có

chút bất thường, đại khái là quá khẩn trương? Vì thế vội vàng dời mắt.

Lại nghe thấy anh thấp giọng thì thầm hỏi: “Cảm ơn thế nào?”

Hứa Niệm nghi hoặc còn chưa nói ra lời,

anh đã cúi người ngậm cái miệng mềm mại nhỏ nhắn của cô vào trong miệng, hơi thở nồng đậm của người đàn ông nóng bỏng mà nồng nhiệt. Anh nói:

“Còn nhớ anh nói hay không, làm việc tốt sẽ có đường ăn.”

Kỹ xảo của anh rất tốt, cô kháng cự cũng

bị anh quấn lấy chịu không nổi, bất tri bất giác cả người đều mềm xuống. Thế nhưng cô không bị anh trêu chọc đến mức choáng váng hồ hồ, còn biết phòng bị: “Tôi không chuẩn bị đường…”

Đường Trọng Kiêu nhìn cô đỏ bừng gò má thì bật cười, điểm điểm chóp mũi nho nhỏ của cô: “Giả ngu?”

Ánh mắt Hứa Niệm lóe ra, biết lần này dù

sao cũng tránh không khỏi, tối hôm qua trở lại Lộ Uyển quá muộn, trên

đường lại xóc nảy nên cơ thể anh không khoẻ, cuối cùng là tự mình ngủ ở

phòng khách, lúc này mới tránh được một kiếp.

Nào biết lúc này…

Đường Trọng Kiêu yêu nhất chính là bộ

dạng này của cô, suýt nữa có phần không khống chế được, áp sát cô đem

con ngươi hơi thất thần nhìn về phía mình, nhẹ giọng nói bên tai cô:

“Nếu em không chuẩn bị, không bằng tôi cho em ăn, được không?”

Đối với chuyện nam nữ này Hứa Niệm không

có kinh nghiệm, hoàn toàn không hiểu ám chỉ của anh, cho đến khi bị anh

nắm tay một đường sờ lên đồ vật kia, lúc này mới cả kinh nói không ra

lời.

***

“Đường Trọng Kiêu, anh thật không biết xấu hổ!”

Lúc Trâu Dĩnh tìm đến Hứa Niệm, đẩy cửa

liền nghe thấy một câu như thế, xa xa đúng lúc nhìn thấy hai người kia

đi ra từ phòng nghỉ, Hứa Niệm bước chân vừa nhanh vừa vội, tựa như phía

sau có quái thú đang truy đuổi. Mặc dù biết hai người này là quan hệ gì, nhưng trong lòng còn có chút không thích ứng, cô xấu hổ ho một tiếng:

“Tôi quên gõ cửa.”

Cô và Hứa Niệm tùy ý đã quen, hiện tại mới nhớ tới văn phòng còn có một người khác.

Dáng vẻ Đường Trọng Kiêu không hề gì,

lười biếng ngồi xuống sofa bên cạnh, Trâu Dĩnh ít khi tiếp xúc với anh,

nhưng cũng phát hiện được một quy luật – đó chính là người này chỉ khi

tâm tình cực tốt mới có thể chủ động chào hỏi người khác. Ví dụ như hiện tại, anh ta tiện tay lật tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên nói với Trâu Dĩnh: “Không sao, hai người cứ nói chuyện đi.”

Trâu Dĩnh đưa văn kiện cần Hứa Niệm xác

nhận ký tên lên, lại nhìn cô vẫn luôn ngẩn người, nhịn không được lên

tiếng nhắc nhở: “Làm sao vậy?”

Hứa Niệm lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, do dự đặt bút xuống: “Tớ đi toilet một chuyến.”

Vẻ mặt Trâu Dĩnh ù ù cạc cạc nhìn cô rời đi, nha đầu kia hôm nay có vẻ bất thường.

Trong văn phòng nhất thời chỉ còn Trâu

Dĩnh và Đường Trọng Kiêu, không khí có chút lạnh, cô không quá sẵn lòng

chủ động tìm người này nói chuyện, vì thế làm ra vẻ nhìn xem cái khác,

may là di động của Đường Trọng Kiêu vang lên.

Trong phòng rất yên tĩnh, Trâu Dĩnh ngay

cả không cố ý nghe lén cũng đều nghe vào trong tai từng câu nội dung đối thoại. Đường Trọng Kiêu hẳn là đang trò chuyện với bạn, thái độ thật

tùy ý: “Ngày mai tôi quay về bên kia, không có thời gian tiếp đãi cậu.

Hứa Niệm? Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, thành thật chút cho tôi.”

Trâu Dĩnh âm thầm thổn thức, lúc này mới

vài ngày thôi, đã đem Hứa Niệm làm tài sản tư hữu của bản thân? Cô đang

đùa nghịch chậu cây nhỏ bên cạnh máy tính kia, mấy ngày không thấy hình

như lại lớn lên không ít, bỗng nhiên chợt nghe thấy Đường Trọng Kiêu

nói: “Thẩm Lương Thần, cậu đừng nhiều chuyện!”

Trong nháy mắt ngón tay của Trâu Dĩnh đã

bị gai tiên nhân cầu* đâm bị thương, giọt máu đỏ sậm nhanh chóng từ ngón tay ứa ra. Cô hốt hoảng ngồi ở đó, cho đến khi Hứa Niệm xuất hiện cũng

không phát hiện ra.

Hứa Niệm kí văn kiện xong, đưa cho cô

thấy cô không phản ứng, lần này đổi lại Hứa Niệm nở nụ cười: “Tối hôm

qua cậu ngủ không ngon à?”

Trâu Dĩnh như hoàng hồn, chậm chạp gật

đầu, nhanh chóng cầm tài liệu muốn đi, đúng lúc gặp Đường Trọng Kiêu cầm điện thoại đi ngắm cảnh, lúc này mới hạ giọng nói với Hứa Niệm: “Đường

Trọng Kiêu người này, cậu cẩn thận một chút.”

Lời này Trâu Dĩnh trước kia cũng từng

nói, nhưng giờ phút này ánh mắt cô lại khiến Hứa Niệm cảm thấy kỳ quái.

Cô còn muốn hỏi lại, Trâu Dĩnh đã không nói thêm gì nữa: “Tớ muốn nghỉ

vài ngày, về nhà với ông bà.”

Hứa Niệm lúc này mới chú ý sắc mặt của

Trâu Dính cũng trở nên có chút bất thường, lo lắng đến gần cô: “Sao thế, nhiều năm không về như vậy, sao đang êm đẹp bỗng nhiên lại nhắc đến?”

Trâu Dĩnh chỉ cười: “Aizz, tóm lại phải đi về xem.”

“Cậu không phải… là trốn ai chứ?” Thời

gian Hứa Niệm và Trâu Dĩnh quen biết nhau quá dài, đối với chuyện của cô nắm như lòng bàn tay, nhìn đáy mắt hoảng hốt thậm chí còn mang theo sợ

hãi như vậy, không cần nghĩ cũng đoán được có liên quan tới ai.

“Người đó lại tìm cậu?” Ngay cả tên cô

cũng thay đổi, bỏ nhà ra đi, nếu đã như vậy còn không buông tha, quả

thật người đàn ông này thật sự nguy hiểm.

“Không có.” Trâu Dĩnh mắt thấy Đường

Trọng Kiêu đã trở lại, chỉ dặn dò Hứa Niệm, “Chuyện của công ty cậu hãy

nắm chắc, còn có, đừng quá tin anh ta.”

Hứa Niệm không biết Trâu Dĩnh rốt cuộc

ngấm ngầm muốn nói gì, nhưng đó là người bạn tốt nhất của cô, cô có thể

tín nhiệm vô điều kiện. Về phần cùng Đường Trọng Kiêu, từ đầu tới cuối

cô đều nhớ rõ bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác.

Thời gian đến, tất cả đều chấm dứt, sẽ không có những điều khác.

***

Đường Trọng Kiêu trước khi đi giống như

sắp xếp bài tập nghỉ hè, đẩy bản ghi chép tài vụ của công ty năm năm này đến trước mặt cô: “Lúc tôi về hãy nói cho tôi biết em xem thấy điều

gì.”

Mấy thứ này Hứa Niệm trước kia đã sớm

nhìn rồi, nếu có vấn đề cũng không cần chờ anh nhắc nhở, nhưng nghĩ lại

phương pháp làm việc của người đàn ông này, anh tuyệt đối sẽ không làm

chuyện dư thừa, vì thế Hứa Niệm nhận lấy còn thật sự nghiêm túc nghiên

cứu những tài liệu này.

Đường Trọng Kiêu vừa đi, tòa nhà Lộ Uyển

chỉ còn lại thím Phúc và Hứa Niệm. Trong lòng Hứa Niệm thấy nhớ nhà, do

dự vẫn là thuyết phục thím Phúc: “Cháu muốn về nhà vài ngày.”

Thím Phúc chần chừ: “Ngộ nhỡ tiên sinh biết…” Lấy tính tình của Đường Trọng Kiêu, nhất định sẽ rất giận dữ.

Hứa Niệm trấn an vỗ lên mu bàn tay của bà: “Thím yên tâm, cháu nhất định tranh thủ trước khi anh ta trở về.”

Thím Phúc rốt cuộc mềm lòng, cuối cùng

vẫn là đồng ý, dù sao tiên sinh trở về đại khái cũng không tiện gọi điện thoại lại đây, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.