- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tương Tư
- Chương 17
Tương Tư
Chương 17
Buổi tối Đường Trọng Kiêu không trở về,
Hứa Niệm khóa kỹ cửa phòng rồi đi ngủ. Ngày hôm sau vội vàng đi đến công ty, khi ra cửa thím Phúc liên tục khuyên: “Để chú Hoa đưa cô đi, nơi
này không dễ bắt xe đâu.”
“Không cần, trợ lý sẽ đến đón cháu.” Hứa Niệm đi giày xong, quay đầu lại cười cười với bà, “Cháu đi đây.”
Thím Phúc há miệng thở dốc, nhìn bóng
lưng Hứa Niệm rời đi khẽ lắc đầu: “Hai người này, cậu trai không hiểu
tâm tư cô gái, cô gái lại quá bướng bỉnh…”
Hứa Niệm ở trước cửa Lộ Uyển chờ xe của
trợ lý Tiểu Kỷ, hai ngày này Tiểu Kỷ đều gọi điện thoại cho cô thông báo về tình hình của công ty, cho nên dọc đường đi không thảo luận gì. Cậu
ta chẳng qua chỉ tranh thủ đưa tới cho cô một ly trà sữa nóng: “Nhất
định buổi sáng chị lại chưa ăn bữa sáng, uống cái này trước đi.”
“Bạn gái mua à?” Bạn gái Tiểu Kỷ còn đang học đại học, Hứa Niệm từng gặp một lần, gặp ai cũng luôn cười híp mắt,
quan trọng là đối xử với Tiểu Kỷ vô cùng tốt.
Tiểu Kỷ chỉ cười: “Cô ấy nghe em nói tới đón chị nên mua luôn cho chị một phần.”
Hứa Niệm cầm trong tay, sáng sớm ở Thanh
Châu sương mù vẫn dày đặc như cũ, có chút ẩm ướt lạnh lạnh, cô ôm vào
lòng bàn tay sưởi ấm, lúc này mới nói: “Hai ngày nay Lục Từ thế nào?”
Tiểu Kỷ hiếm thấy không nhíu mày: “Rất
tốt, điều kiện của tổ phim có chút khó khăn, cũng không thấy cô ấy kêu
mệt. Lần này thực sự có tiến bộ.”
Hứa Niệm gật đầu không nói nữa, Tiểu Kỷ nhìn cô một cái, úp úp mở mở như có chuyện muốn nói.
“Sao thế?” Hứa Niệm tiếp nhận Trung Ảnh
khi tuổi còn nhỏ, việc gì cũng phải tìm người học hỏi, bình thường căn
bản cô không có chút kiêu ngạo, đối xử với người khác rất hiền hoà.
Tiểu Kỷ cũng liền đánh bạo hỏi ra: “Tại sao chị lại đột nhiên chuyển tới đây vậy?”
Hứa Niệm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ, có chút phiền chán khó hiểu. Tiểu Kỷ thấy cô như vậy thì càng lo
lắng: “Có phải liên quan tới sự cố của công ty lúc trước không?”
Vài năm nay đi theo Hứa Niệm cậu cũng
không phải chưa thấy qua người muốn chiếm tiện nghi của cô, một người
phụ nữ độc thân mặt mũi không tồi, trong cái giới này muốn trong sạch
thật sự quá khó khăn. Có một số người trực tiếp mở miệng liền ra giá,
nhưng Hứa Niệm chưa từng thỏa hiệp với ai, gặp gỡ người có tiếng theo
đuổi cũng không để trong lòng.
“Hứa tổng, nếu có việc chị cứ nói, em tuy không giúp được gì, nhưng ít ra có thể giúp chị đưa ra quyết định.”
Hứa Niệm nhìn dáng vẻ lo lắng kia của
cậu, trầm mặc, sau đó vỗ vỗ lên bả vai cậu: “Không có việc gì, chị rất
tốt, cậu đừng nói cho Lục Từ.”
Tiểu Kỷ nhìn ánh mắt của cô lại càng thêm kì lạ. Hứa Niệm hút một miệng trà sữa, chất lỏng ấm áp nóng nóng khiến
cho dạ dày trở nên thoải mái hơn: “À, bạn gái của cậu đúng là tri kỷ,
hãy quý trọng thật tốt.”
***
Tránh được phóng viên thuận lợi lên lầu,
Hứa Niệm vừa mới ngồi xuống Trâu Dĩnh liền đi vào, cô ấy làm gì cũng
nhanh nhẹn, còn chưa thở gấp qua một hơi đã hỏi cô: “Hôm kia rốt cuộc
người đó là ai vậy?”
Hứa Niệm suy nghĩ một chút, nói thật: “Đường Trọng Kiêu.”
Miệng Trâu Dĩnh thành công mở ra thành hình “O”.
Vài ngày không đến văn phòng, chậu cây
thân leo vẫn còn xanh tốt, Hứa Niệm ngồi xuống nhìn chằm chằm nó một
lúc, lúc này mới mở máy tính. Trâu Dĩnh cố gắng tiêu hóa một chút,
nghiêng người qua trừng mắt nhìn cô: “Người giúp cậu là anh ta?”
Hứa Niệm cân nhắc một chút: “Chỉ có thể nói tớ tham gia vào ván cờ của anh ta, không có quyền lựa chọn.”
Vài năm nay Trâu Dĩnh cũng không phải ngu ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu được, kinh sợ tới mức tưởng chừng
không biết nên nói cái gì. Cô hút thuốc, dùng sức rít ra một hơi: “Cậu
muốn nhân cơ hội báo thù?”
Trâu Dĩnh hiểu cô, đối với chút tâm tư này của cô rõ như lòng bàn tay.
Hứa Niệm thở dài, ngửa đầu ra sau, dựa
vào lưng ghế một lúc lâu không nói gì. Trâu Dĩnh biết nhắc tới nỗi đau
sâu kín của cô, nhất thời cũng không nói lời nào, cô gảy tàn thuốc,
giọng điệu cũng bắt đầu hạ thấp: “Đường Trọng Kiêu đã trù tính một chiếc l*иg chờ cậu chui vào, nhất định đã có chuẩn bị, Hứa Niệm cậu nghe tớ
một câu. Có người có thể chọc, nhưng cũng có người không thể trêu vào,
huống chi năm đó đến cùng là chuyện gì xảy ra chúng ta căn bản cũng
không rõ.”
Hứa Niệm lúc này mới giương mắt nhìn về phía cô, Trâu Dĩnh nghẹn lời: “Tớ sợ cậu gặp chuyện không may.”
Hai người quen biết nhau nhiều năm, lúc
này, sự yếu đuối của Hứa Niệm nói chung cũng chỉ để cho Trâu Dĩnh xem.
Hai tay cô cầm lọn tóc dùng sức quay quay, lúc này mới cười khổ: “Tớ
không biết có thể làm được gì, nhưng ít nhất tớ muốn biết nói năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Huống chi công ty là sinh mệnh của Lục gia,
không thể bị hủy trên tay tớ.”
Trâu Dĩnh cũng khó chịu thay cô, cuối cùng chuyển đề tài: “Có phải chịu khổ không? Người đó không ngược đãi cậu chứ?”
Hứa Niệm lắc đầu: “Có lẽ chỉ là hứng thú, rồi sẽ chán ngấy thôi.”
Nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua kia,
lại nhớ tới những lời chú Hoa nói hôm kí thỏa thuận đó, Đường Trọng Kiêu có lẽ chỉ coi cô như một món đồ chơi mà thôi. Đàn ông về điểm này chính là du͙© vọиɠ chinh phục, nói đến cùng chính là quanh co như thế, làm sao có thể thiên trường địa cửu[1].
[1] Bền vững lâu dài.
Trâu Dĩnh suýt nữa bị điếu thuốc giữa
ngón tay làm bị phỏng, dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn, bỗng nhiên lại
có chút cáu kỉnh: “Cậu làm gì cũng đều vì Lục Sơn, khi nào mới có thể vì bản thân mà ngẫm lại. Đến khi người ta chơi đùa vứt bỏ cậu, đời này cậu phải làm sao bây giờ?”
Đời này…
Sau khi Lục Sơn mất, cô đâu còn có đời này.
***
Hứa Niệm bận bịu ở công ty một buổi sáng, nghỉ ngơi hai ngày tồn lại bao nhiêu việc, hầu như không rời khỏi văn
phòng. Tiểu Kỷ cùng Trâu Dĩnh thay nhau tiến vào gọi cô, cô đều chỉ khua tay: “Mọi người đi trước đi, không cần chờ tớ đâu, khi nào đói tớ sẽ
xuống lầu ăn.”
Cuối cùng bận đến giờ nghỉ trưa đã không
còn cảm giác đói bụng, gần đây cô không có khẩu vị, không biết là do
thời tiết khó chịu hay là tâm tình không tốt, dứt khoát ở lại phòng nghỉ ngủ trưa. Mơ mơ màng màng cảm giác có người tiến vào, tưởng là Trâu
Dĩnh, Hứa Niệm nghiêng mình không quan tâm.
Cũng không biết ngủ bao lâu, dường như
nghe được tiếng chuông báo thức, cô đưa tay muốn tắt đi, đã có người
động tác còn nhanh hơn cô, ngón tay vươn ra chạm phải đốt ngón tay thon
dài.
Đó là tay của đàn ông, nhiệt độ hơi mát,
cô lập tức bừng tỉnh, lọt vào trong tầm mắt đúng là đôi mắt sâu thẳm của Đường Trọng Kiêu.
Có lẽ là sợ làm ồn đến cô, anh cúi người
muốn tắt chuông báo thức của di động bên gối cô, bây giờ còn đang duy
trì tư thế đó, cả người thoạt nhìn thật sự giống như một chiếc l*иg chặt chẽ bao lấy cô ở phía trên.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ yên tĩnh, đúng
lúc có quầng sáng vàng nhạt chiếu vào, anh đứng ở nơi đó lộ một chút ý
cười với cô: “Tỉnh rồi?”
Trên người anh luôn có hương vị của gỗ
trầm hương, lúc này ở khoảng cách gần, biểu cảm mê người, không khí vừa
vặn tốt, như tối hôm qua căn bản không đáng nhắc tới, càng không có gì
có thể so đo.
Trong lòng Hứa Niệm phiên giang đảo hải[2], cuối cùng quay đầu đi: “Phiền anh nhường chỗ.”
[2] Dời sông lấp biển
Đường Trọng Kiêu liền thuận thế ngồi trên giường, như cười như không nhìn cô đứng dậy.
Hứa Niệm tận lực tránh tầm mắt của anh,
nhưng vẫn thấy toàn bộ phía sau lưng đều nóng bừng như trước, sau đó anh bỗng nhiên đưa tay tới giúp cô chỉnh trang váy, còn một bộ giọng điệu
quở trách: “Quần áo nhăn cả rồi.”
Cô vốn mặc váy bó, cho tới bây giờ tư thế ngủ đều không tốt, cái váy này cũng nhanh chóng trượt lên đến tận cùng
bắp đùi. Cô nghe vậy vội vàng tự mình kéo xuống: “Tự tôi làm.”
Mu bàn tay của Đường Trọng Kiêu cũng không biết là cố ý hay là vô tình, dọc theo đường cong của chân cô nhẹ nhàng lướt qua.
“…” Hứa Niệm chỉ có thể trừng anh.
Người đàn ông mặc âu phục thẫm màu lại không có chút xấu hổ, trực tiếp nói với cô: “Ra ngoài ăn cơm với tôi.”
Khi anh đi qua bên người cô bỗng nhiên
lại ngừng lại, Hứa Niệm có thể cảm giác được hơi thở dần trầm xuống của
anh, sau đó anh bắt đầu sát tới, đôi tay giam cầm cô ở trước ngực, hơi
thở ấm nóng phun trong hõm tai của cô: “Cúc áo mở.”
Lúc Hứa Niệm vừa đưa tay, tay anh đã giữ
lấy bao phủ lên, tiến vào trong áo sơ mi của cô… Cô run lên, toàn thân
đều bắt đầu kéo căng, theo bản năng cong sống lưng né tránh sự đυ.ng chạm của anh: “Không cần anh, tự tôi…”
“Nhấc tay chi lao[3].” Anh nhẹ nói, rốt
cục cũng thu tay về, chậm rãi cài cúc áo của cô lại. Cuối cùng cũng
không bỏ qua lại trêu đùa một câu ở bên tai cô, “Rất gầy, cần ăn nhiều
một chút.”
[3] Việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.
“…”
***
Trên bàn bày hộp cơm, mở nắp ra mùi thơm
của thức ăn tỏa ra xông vào mũi, Hứa Niệm đứng ở cửa phòng nghỉ nhìn
Đường Trọng Kiêu, anh chẳng qua chỉ nhướng mày lên: “Qua đây.”
Trong lòng Hứa Niệm rối lên, bị đủ loại
cảm xúc tra tấn, người này luôn có bản lĩnh khiến cô khi thì nhớ đến
thiên đường lúc lại nghĩ tới địa ngục. Cô ngồi xuống, mặt không biểu cảm nhìn các món ăn bên trong, cũng không biết có phải là trùng hợp không,
tất cả đều là món cô thích ăn.
Nhớ tới lần ra biển đó, lại ngẫm lại tối
hôm qua, người đàn ông này rất hiểu tâm tư lòng phụ nữ, mỗi lần ra tay
đều phù hợp. Anh làm việc gì sai sẽ không xin lỗi, nhưng chính là có bản lĩnh khiến người ta thỏa hiệp.
Cô suy nghĩ cẩn thận một việc, trong lòng liền bình thường trở lại, chỉ khẽ mỉm cười nhìn về phía anh: “Tôi không thích ớt xanh.” Nói xong thì đứng lên, nhưng cổ tay lại bị giữ lại.
Vốn tưởng rằng Đường Trọng Kiêu sẽ nổi
giận, kết quả người nọ nhìn cô một cái, nhưng lại tốt tính gật gật đầu:
“Tôi nhớ rồi, lần sau sẽ bảo thím Phúc không bỏ vào.”
Hứa Niệm ngạc nhiên nhìn anh, góc độ nhìn xuống từ trên cao, nhưng rõ ràng anh mới là người chủ đạo.
Anh thoáng dùng thêm chút lực trong tay
liền kéo người vào trong lòng, một tay cuốn lấy thắt lưng của cô: “Tôi
giúp em lấy ra, được không?”
Hứa Niệm cả người đều cứng ngắc, người này thật là Đường Trọng Kiêu sao?
Hôm nay tâm tình anh giống như đặc biệt tốt, cẩn thận từng chút nhặt ớt xanh ở trong ra, cuối cùng nhẫn nại nhìn cô: “Được rồi.”
Ngón tay Hứa Niệm siết cùng một chỗ, ngón tay cái dùng sức móc vào ngón trỏ, rõ ràng chính là chút tâm tư bốc
đồng, muốn chọc anh tức giận, nhưng thế nào cuối cùng không dễ chịu lại
là chính mình.
Không có hơi sức tiếp tục trêu chọc anh, cô lẳng lặng né khỏi lòng anh.
Đường Trọng Kiêu liền dựa vào sofa nhìn cô ăn cơm, thỉnh thoảng còn đưa cốc nước tới trước mặt cô.
Hứa Niệm càng cảm thấy người đàn ông này
nguy hiểm, tối hôm qua anh suýt nữa cưỡng ép cô, nhưng cuối cùng anh chỉ dùng một chiêu như vậy, lập tức đã làm nhạt tất cả.
***
“Tôi ăn xong rồi.” Hứa Niệm thu dọn đồ trên bàn xong, ôm cánh tay đứng ở cửa, ngụ ý chính là “Anh có thể cút”.
Nhưng Đường Trọng Kiêu thật giống như
nghe không hiểu lời ngầm của cô, vững vàng ngồi ở đó uống trà, từ từ ném ra một câu: “Em xem tôi là người giao hàng?”
Hứa Niệm bị anh chẹn họng một chút, giọng điệu cuối cùng không sắc bén như vậy: “Tôi còn có việc phải làm.”
Đường Trọng Kiêu nhìn cô một cái, ý cười
trên mặt đã sớm tiêu tan: “Em có phải đã quên, hiện tại quyền định đoạt
Trung Ảnh thuộc về ai?”
Hứa Niệm cắn môi, bắt đầu hoàn toàn trầm mặc.
Đường Trọng Kiêu đánh giá phòng làm việc
của cô, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn cô, đưa tay sờ chậu cây, lúc này
mới xoay người nói với cô: “Hợp đồng viết rất rõ ràng, hiện tại tôi hẳn
là cổ đông lớn nhất của Trung Ảnh, dù sao hôm nay đến đây, tiện đường
tìm hiểu hoạt động của công ty.”
“…”
“Cũng không cần phiền hà, ngay tại văn phòng của Hứa tổng xem thôi.” Đường Trọng Kiêu nói xong liền kéo ghế dựa ngồi xuống.
Hứa Niệm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh nói xong những lời này: “Anh, anh muốn làm việc ở đây?”
Đường Trọng Kiêu đã thuận tay cầm văn
kiện bên cạnh bắt đầu lật xem, nghe cô nói xong mới hơi vuốt cằm: “Hiện
tại tiền vốn eo hẹp, tiết kiệm chi tiêu tất cả, không chỉ là hôm nay, về sau đều cùng Hứa tổng dùng chung một phòng.”
Đây là một chiêu liền chia văn phòng của cô đi hơn phân nửa?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tương Tư
- Chương 17