Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tương Tư

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Niệm sinh ra một giây hoài nghi với

đề nghị của Đường Trọng Kiêu, trong khoảng thời gian này không đến công

ty, chẳng lẽ mỗi ngày cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ? Nhưng Đường

Trọng Kiêu như vậy rất nghiêm chỉnh, nhìn không ra có nửa điểm tư tâm.

Đường Trọng Kiêu bên kia yên tĩnh lại, duỗi cánh tay ra, lúc này mới hỏi cô: “Chúng ta làm chút gì đi.”

Hứa Niệm cả kinh: “Hả?”

Đường Trọng Kiêu đeo kính râm, Hứa Niệm

lại như trước có thể cảm nhận được anh phóng tới ánh mắt châm chọc, ý

thức được bản thân suy nghĩ nhiều, vội vàng sửa miệng nói: “Tùy anh,

không cần phải lôi tôi vào.”

Đường Trọng Kiêu mặt không biểu cảm liếc nhìn cô một cái, trực tiếp ném vài chữ: “Theo tôi lại đây.”

Hứa Niệm nhìn dáng vẻ đó của anh, hung

hăng nghiến răng, người này thật sự là sở hữu đủ hết mọi khuyết điểm cô

chán ghét, nhưng nói là nói như vậy, cuối cùng cô vẫn không chí khí theo lại đó.

Đường Trọng Kiêu trực tiếp đưa cô đến

phòng bếp, Hứa Niệm nghi hoặc theo anh, đầu bếp thấy anh tiến vào thì

hơi hơi gật đầu: “Đường tiên sinh, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi.”

Đường Trọng Kiêu chỉ “Ừ” một tiếng, thuần thục lấy găng tay bên cạnh đeo vào.

Đầu bếp kia cũng gật đầu cầu may cho Hứa

Niệm, Hứa Niệm cảm thấy anh ta nhìn quen mắt, nhưng nhất thời lại không

nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc cô đang ngẩn người thì đối diện liền ném qua

thứ gì đó, bắt lấy thì thấy là chiếc tạp dề.

Vị đầu bếp kia đã cười lui ra ngoài, chỉ còn Hứa Niệm vẻ mặt mơ hồ cùng Đường Trọng Kiêu.

Nhiệt độ trong phòng bếp cao hơn các chỗ

khác, Đường Trọng Kiêu chỉ mặc một chiếc T-shirt đơn giản màu trắng,

cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, có chút khác biệt với bộ dạng bình thường khi thiếu sức sống.

Thấy cô sững sờ ở đó, không khỏi nhíu nhíu đầu mày: “Chúng ta làm bánh ngọt, em không biết làm à?”

Hứa Niệm nghĩ thầm thật đúng là xấu hổ, cô đích xác là không.

Đường Trọng Kiêu hai tay chống lên bồn

rửa, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em, cô gái này, không thú vị không sinh

động, ngay cả cơm cũng không biết làm…”

Hứa Niệm bị phê bình không đáng một đồng, ngược lại một chút cũng không nổi giận, buộc kĩ tạp dề lại rồi mới nói: “Mỗi người có số mệnh của riêng mình, tôi không biết làm những việc

này, nhưng lại có thể làm những việc khác.”

Đường Trọng Kiêu đến đây thì hứng thú, tò mò nhìn cô: “Ví dụ như?”

Hứa Niệm chỉ cười cười.

Sự yêu thích trước đây của cô đều bị gạt

bỏ hết mấy năm nay, dường như ngoại trừ công việc, đích xác cái gì cô

cũng không thích. Khi Hứa Niệm cúi đầu giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu

ăn, trong lòng bỗng nhiên có chút bi thương, cô vốn dĩ có năng lực để

kiêu ngạo, nhưng Đường Trọng Kiêu căn bản không coi ra gì. Mấy năm nay

cô giống như đều sống uổng phí.

Cô bỗng nhiên có chút khổ sở.

***

Đường Trọng Kiêu lại có thể làm món điểm

tâm ngọt rất có tay nghề, Hứa Niệm chỉ làm trợ thủ mà thôi, nhìn anh đem bơ trên bánh ngọt từng chút thành hình, thêm sôcôla.

Hứa Niệm chỉ cảm thấy đó là một tác phẩm nghệ thuật.

Cô nhìn chăm chú, Đường Trọng Kiêu đưa đĩa đựng trái cây cho cô: “Tới lượt em.”

Hứa Niệm nhìn một hồi cũng nóng lòng muốn thử, thêm một chút hoa quả lên, trước đây cô học qua hội họa một khoảng thời gian, cho nên thẩm mỹ cũng không tệ, trang trí cũng có khuôn dạng.

Đường Trọng Kiêu ở bên cạnh ôm cánh tay

xem, Hứa Niệm nghiêm túc trang trí, đến khi làm xong liền quay đầu hếch

mày nhìn anh, ý bảo anh xem.

Đường Trọng Kiêu lại đang nhìn cô.

Hứa Niệm nhất thời có chút xấu hổ, Đường Trọng Kiêu tới gần cô một bước, tay đã đưa đến trước mặt cô.

Hứa Niệm sửng sốt, tiếp theo cảm giác

được tay anh bao phủ bên má cô, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng, tiếp

theo là ngũ quan càng ngày càng gần của anh.

Đôi mắt kia quá thâm trầm, trực giác khiến Hứa Niệm kinh hãi.

Theo bản năng cô muốn tránh ra, nhưng

Đường Trọng Kiêu kìm chế cô, cô không có đường đi. Chỉ có thể nhìn anh

từng chút một đến gần, ai biết người nọ chẳng qua chỉ vươn đầu lưỡi liếʍ – liếʍ mẩu bơ nho nhỏ dính trên mũi cô, cuối cùng liền xoay người rời

đi: “Nhớ bỏ vào trong tủ lạnh, không được ăn vụng.”

“…”

Phòng bếp to như vậy chỉ còn Hứa Niệm vẻ

mặt đỏ bừng đứng ở đó, Hứa Niệm vừa tức vừa buồn bực, người này thật sự

không có lúc nào là không quên đùa giỡn cô, cô là thú cưng sao?

Khi Hứa Niệm cất bánh ngọt, cũng không biết thế nào mà trong lòng khẽ động, bỏ thêm vài thứ vào trong…

***

Đã rất lâu Hứa Niệm không ra biển thư

giãn, cẩn thận nghĩ đến, dường như từ khi bắt đầu tiếp quản Trung Ảnh

liền buộc bản thân một đường đi về phía trước. Cô không phải được đào

tạo chính quy, tự nhiên cái gì cũng phải dùng nhiều sức lực hơn so với

người khác, không dám ngừng cũng không dám chậm.

Lúc này nằm giữa trời biển bao la, bị ánh mặt trời phơi nắng, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng cô còn phải duy trì tinh thần tỉnh táo, người đàn ông bên cạnh là Đường Trọng Kiêu, nhận thức

này cũng đủ để cô xốc lại tinh thần.

Đường Trọng Kiêu bỏ kính mát xuống, đôi

mắt vừa chuyển, thấy bộ dạng kia của cô thì buồn cười, nói: ” Nếu tôi

thật sự muốn làm gì, em không ngủ cũng không ngăn được tôi.”

Trong lòng Hứa Niệm ảo não, tại sao mỗi lần trong lòng nghĩ gì đều bị anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu?

Đường Trọng Kiêu ngược lại giống như hứng thú, nghiêng người, như có đăm chiêu đánh giá cô. Hứa Niệm bị anh nhìn

không thoải mái, xụ mặt hỏi: “Làm chi?”

Người đàn ông kia cúi đầu cười: “Có vẻ lúc nào em cũng suy nghĩ, tôi sẽ làm việc kia với em.”

Hứa Niệm bị anh nói liền càng thêm quẫn

bách, lời này nói thực sự giống như cô rất chờ mong. Gió biển thổi trên

mặt cũng cảm thấy nóng như thường, tính tình cô cứng rắn, nghe nói như

thế cũng không chịu thua: “Nếu là tôi hiểu lầm, thì cũng là bị hành vi

sai lầm trước đây của anh dẫn dắt.”

Đường Trọng Kiêu gật đầu, xoay người.

Hứa Niệm cho rằng anh sẽ không nói gì,

lúc này mới nhắm mắt lại, ai ngờ lại nghe anh trịnh trọng mở miệng:

“Cũng không tính là sai lầm, sớm hay muộn sẽ làm như vậy.”

Hứa Niệm quả thực không nói nổi, ai lại giữa ban ngày quang minh chính đại nói ra miệng loại chuyện này?

Đường Trọng Kiêu tiếp tục gối đầu lên

cánh tay phơi nắng, chậm rì rì nói nốt những lời còn lại: “Yên tâm ngủ

đi, nếu thật muốn làm nhất định sẽ thông báo trước cho em, hơn nữa tôi

cũng không mang theo bao… cao su.”

Hứa Niệm tức giận đến trực tiếp giật kính mát trên mặt anh!

Đường Trọng Kiêu vào khoang thuyền, Hứa

Niệm một mình nằm ở đó không bao lâu thì ngủ, gần đây thần kinh bị ép

căng cũng chưa nghỉ ngơi tốt. Ngủ một mạch đến khi thức dậy thì không

biết là mấy giờ, sắc trời hơi tối, đám mây nơi chân trời có màu ngọn

lửa, thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Hứa Niệm không có lòng dạ nào mà thưởng

thức, bởi vì cô phát hiện phía sau lưng vẫn luôn ngứa ngáy khó chịu,

trong đầu nháy mắt hiện lên gì đó, sẽ không thực sự bị miệng quạ đen

Đường Trọng Kiêu kia nói trúng rồi chứ?

Trước đây Hứa Niệm chưa từng bị rôm, cho

nên cũng nhất thời không thể nào phân biệt được tình hình trước mắt, mùa hè ở Thanh Châu rất nóng bức, thời điểm khó chịu nhất nhiệt độ không

khí cao tới bốn mươi mấy độ. Hôm nay ra ngoài cố ý mặc đồ dày khiến cô

không thể không cảm thấy khó chịu.

Cô nhìn thoáng qua xung quanh không thấy

Đường Trọng Kiêu, lúc này mới cởϊ qυầи áo thò tay lần mò, chỉ có thể

chạm được gì đó tinh tế nho nhỏ giống như bệnh sởi, cũng không biết là

mẫn cảm hay là thật sự bị rôm.

“Dậy rồi?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam, cơ thể Hứa Niệm bỗng chốc căng thẳng, lập tức xoay người

tránh né tầm mắt của anh, thuận thế mặc áo khoác vào một lần nữa.

Đường Trọng Kiêu hai tay nhét vào túi đứng phía trên vài bước, kính râm chắn đi cảm xúc trong mắt anh.

Hứa Niệm kéo khóa kéo xong, lúc này mới nói: “Ừ, dậy rồi.”

Đường Trọng Kiêu không nói gì nữa, lại nhìn cô một cái, lúc này mới nói: “Em muốn ăn gì?”

***

Toàn bộ phía sau lưng Hứa Niệm đều ngứa,

quả thực có chút ăn không nuốt nổi, trên đường mấy lần đều cố nén thò

tay gãi. Đường Trọng Kiêu ngồi đối diện cô, cũng không nói chuyện, vẫn

luôn im lặng ngồi ăn.

Thật vất vả chịu đựng đến khi bữa ăn kết

thúc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Niệm chính là trốn trở về phòng, lại bị người nọ lên tiếng kêu lại: “Cùng tôi uống một chén.”

Anh cầm rượu đỏ nhẹ nhàng nhoáng lên một

cái, chất lỏng màu đỏ tươi va chạm vào vách chén trong suốt, một bên

quầy bar đặt bánh ngọt buổi chiều hai người cùng làm.

Hứa Niệm chịu đựng dày vò quay đầu lại,

cuối cùng vẫn là cắn răng ngồi xuống, cô còn muốn xem bộ dạng buồn cười

khi ăn bánh ngọt của Đường Trọng Kiêu mà.

Cô ngồi ở đó mà trong lòng dường như bị trăm con kiến đυ.c khoét, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Đường Trọng Kiêu nhấm nháp rượu vang đỏ,

hiệu quả ánh sáng trong quầy bar làm rất tốt, thích hợp cho việc tâm sự. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đuôi tóc cô, cuốn một chút ở đầu ngón

tay ngắm nghía.

Hứa Niệm toàn thân trên dưới đều giống như bị đốt nóng.

Đầu ngón tay của Đường Trọng Kiêu bỗng

nhiên đổi hướng, cuối cùng một chút từ trên lưng cô lướt qua, Hứa Niệm

tức thì liền trừng lớn mắt. Anh cúi người đi tới, gần như dán lên thùy

tai đang chuyển động của cô: “Nói thật với tôi khó vậy sao?”

Hứa Niệm nhìn đáy mắt âm u của anh, nhất thời có chút hoảng.

Đường Trọng Kiêu cởϊ áσ khoác của cô ra,

Hứa Niệm lúc này cũng không cự nự, thành thành thật thật xoay người. Anh thay cô kiểm tra một phen, cuối cùng cầm thuốc mỡ ra. Thuốc mỡ man mát

lành lạnh bôi lên rất thoải mái, Hứa Niệm có chút bất ngờ: “Anh mang cái này theo bên mình?”

Nói xong cô liền hối hận, quả nhiên Đường Trọng Kiêu trả lời: “Ra cửa thấy em mặc thành như vậy, tạm thời bảo chú Hoa đi lấy.”

Hứa Niệm liền hoàn toàn trầm mặc, cô

không sợ Đường Trọng Kiêu nhục nhã hoặc tra tấn cô, chỉ sợ anh như vậy.

Lúc trước thậm chí nghĩ người này bức cô thỏa hiệp, đơn giản là muốn

thỏa mãn du͙© vọиɠ chinh phục trong lòng, nhưng anh ngẫu nhiên lại khiến

cô cảm thấy…

“Trước khi ngủ thì bôi thêm một lần.” Giọng anh cắt ngang cô, Hứa Niệm nói một tiếng “Cám ơn”.

Vừa vặn người phía sau hồi lâu không nhúc nhích, Hứa Niệm nhìn trên đất hình ảnh hai người chồng lên nhau, tiếp

theo anh chậm rãi vòng qua bả vai cô, chôn cằm trong gáy cô.

Ngón tay Hứa Niệm một chút dùng sức nắm chặt thành quyền.

Hơi thở của anh di chuyển dọc theo đường

đi, cuối cùng há miệng ngậm vành tai trắng nõn mềm mại của cô, nói:

“Sinh nhật vui vẻ, nhím con.”
« Chương TrướcChương Tiếp »