Chương 9-11

Mãi tới trưa hôm sau, Chu Hồng mới trở về. Tô Nhất gần như không nhận ra cô nữa. Từ đầu đến chân Chu Hồng đều là quần áo hàng hiệu, đặc biệt, chiếc áo khoác lông cừu với cổ là lông báo là sản phẩm được đánh giá cao nhất trên tạp trí thời trang. Chiếc túi cô xách trên tay cũng là mẫu mới của một thương hiệu nổi tiếng thế giới.

Chu Hồng xuất thân nghèo khó, luôn ăn mặc giản dị. Lúc này, cô chẳng khác nào cô bé Lọ Lem được bà tiên biến thành công chúa, toàn thân lung linh rực rỡ.

Thế nhưng hiện thực không phải là cổ tích, một cô gái con nhà nghèo sau một đêm bỗng ăn mặc, trang điểm đẹp đẽ như công chúa, cô ta thực sự đã gặp được bà tiên tốt bụng sao?

Trong thâm tâm, Tô Nhất đã lờ mờ đoán ra điều gì đó, mặt biến sắc. “Chu Hồng, tối qua cậu đã đi đâu thế?”

Chu Hồng không trả lời mà hỏi: “Tô Nhất, cùng mình đi tìm Trình Thực nhé. Mình đã gọi điện thoại nhưng cậu ta tắt máy, đến kí túc xá tìm cũng không thấy. Bạn cùng lớp của cậu ta nói hôm nay cậu ta không lên lớp, chắc đang ở căn hộ thuê bên ngoài. Cậu biết chỗ, có thể đưa mình đến đó không? Mình có chuyện phải nói với cậu ta.”

Tô Nhất không chút do dự, đồng ý.

Tô Nhất nhấn chuông rất lâu, Trình Thực mới ra mở cửa. Chắc là vì say rượu nên sắc mặt cậu ta rất nhợt nhạt. Thấy hai cô gái đứng trước cửa, cậu ta sững người trong giây lát.

Trên đường đi, Chu Hồng luôn giữ nét mặt rất trầm tư. Giây phút nhìn thấy Trình Thực, đôi mắt cô lại đột nhiên ngấn lệ. Cố kìm nén nước mắt, cô lấy từ trong túi xách ra một tập tiền khá dày, đưa cho cậu ta và nói: “Đây là tám nghìn tệ, đền cho cậu tiền mua máy ảnh. Khoản này thanh toán xong, sau này tôi và cậu sẽ không còn dây dưa gì nữa.”

Chiếc máy ảnh Sony tám nghìn tệ, nguyên nhân khiến Chu Hồng có cảm tình với Trình Thực, cuối cùng lại tạo ra một kết quả cay đắng như vậy.

Trình Thực không nhận tiền, nghẹn giọng nói: “Tôi đã bảo không cần cậu đền.”

“Đúng, cậu từng nói như vậy. Chính câu nói này đã khiến tôi cảm kích và thích cậu. Trình Thực, nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi thà được nhìn thấy cậu giận dữ đòi tiền chứ không thèm vì cái máy ảnh mà thích cậu.”

Nước mắt Chu Hồng lã chã rơi, cô nhét tiền vào người Trình Thực rồi ôm mặt chạy xuồng lầu.

Tô Nhất nhìn Trình Thực, lắc đầu, nói: “Nếu như ban đầu mình không mượn máy ảnh của cậu thì giờ Chu Hồng đã không sao rồi. Cậu hại cô ấy thê thảm quá.”

Nói xong, Tô Nhất vội đuổi theo Chu Hồng. Chưa đi được mấy bước thì có thứ gì đó bay thẳng về phía cô, đập vào bức tường. Cô đứng sững nhìn những tờ một trăm tệ bay lả tả. Trình Thực hét lên đầy thất vọng và kích động: “Tôi là tội nhân, tội nhân, thế đã được chưa?”

Trong tiếng la hét, cậu ta sập mạnh cửa, nhốt mình ở trong nhà.

Phản ứng của Trình Thực còn dữ dội gấp nhiều lần tối hôm trước, khiến Tô Nhất chỉ biết đứng như trời trồng. Lặng người hồi lâu, cô nhặt những tờ tiền vương vãi trên sàn, ngập ngừng gõ cửa nhà cậu ta. Cậu ta không mở cửa, cô chỉ có cách chia nhỏ số tiền rồi nhét vào khe cửa.

Khi Tô Nhất xuống lầu, Chu Hồng đã không còn ở đó, chỉ có những cơn gió mùa đông lạnh buốt, từng đợt thổi tới, lúc nhanh, lúc chậm, cùng vài chiếc lá khô lặng lẽ bay trong gió.

***

Chu Hồng thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi kí túc xá ngay trong hôm đó. Cô nói với Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt với một thái độ bình thản đến mức gần như không còn cảm giác, rằng cô đã kết giao với một người đàn ông có tiền. Người ấy đã thuê cho cô một căn hộ, sau này cô không phải đi làm thuê nữa, học phí và sinh hoạt phí cũng do người ấy chu cấp. Tô Nhất rụt rè hỏi: “Làm thế nào cậu quen được ông ấy?”

“Còn nhớ mình từng nói với cậu có lần đi tiếp thị rượu, một người khách hào phóng đã mua liền năm chai rượu không? Chính là ông ta đấy.”

“Thì ra là ông ta. Ông ta làm nghề gì?”

“Buôn bán bất động sản, một ông chủ lớn giàu có. Mỗi lần thấy mình, ông ta đều mua ít nhất năm chai rượu. Ông ta nói rằng thích mình, nếu đồng ý làm bạn gái của ông ta, ông ta sẽ cho mình một cuộc sống thoải mái, không phải đi làm thuê vất vả nữa.”

Tô Nhất bất giác nghĩ đến những danh từ không mấy tốt đẹp như em út, vợ lẽ, chân dài và đại gia... Cô và Hứa Tố Kiệt nhìn nhau bằng ánh mắt đầy lo lắng.

“Chu Hồng, cậu thích ông ta sao?”

“Mình thích hay không không quan trọng. Ông ta thích mình là được rồi. Thích một người quá đau khổ, bây giờ mình chỉ muốn được người khác thích thôi.”

Hứa Tô Kiệt ra sức khuyên nhủ: “Chu Hồng, em nên cân nhắc cho cẩn thận. Không nên quyết định bừa bãi như vậy, chị sợ sau này em sẽ bị tổn thương.”

Chu Hồng cười nhạt. “Yên tâm đi, ở với ông ta em sẽ chẳng bị tổn thương gì cả, không phải là người em thích, sao có thể làm tổn thương em được.”

Chu Hồng đã chuyển đi, Hứa Tố Kiệt cũng trở về “tổ ấm” của cô và anh Chu. Căn phòng từng có bốn người bây giờ chỉ còn lại một mình Tô Nhất. Cô gọi điện kể khổ với Chung Quốc, nói rằng sống một mình trong căn phòng trống trải, cảm giác quá yên tĩnh và vắng vẻ.

Cậu an ủi cô: “Một mình một phòng chẳng tốt sao? Phòng anh có người mua máy vi tính và máy in về để giúp các đàn anh năm cuối in luận án, ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt chẳng khác nào cửa hàng tạp hóa. Anh đang đau hết cả đầu, thèm được yên tĩnh như em lắm đấy, muốn đến ở cùng em quá đi.”

Tô Nhất bật cười. “Mỡ đấy mà húp, ở cửa hàng tạp hóa của anh đi.”

“Phải rồi, Tô Nhất, trưa nay anh chuyển tiền cho em rồi đấy, mau bồi thường chiếc xe đạp cho người ta đi nhé!”

Tô Nhất cười càng tươi, không phải vì tiền mà vì mọi việc của cô, cậu luôn để trong tâm trí. Có một người bạn trai như Chung Quốc, lúc nào cô cũng thấy yên tâm, như trời sập kiểu gì cũng có người đỡ hộ. Trong thế giới này, cô có thể gặp những người tốt hơn cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không có chàng trai nào phù hợp với cô hơn.

Mấy ngày sau, Trình Thực đến tìm Tô Nhất để trả tiền, nét mặt và giọng nói đều rất bình thản. “Nghe nói tối hôm đó cậu đã trả tiền rượu cho mình.”

Tô Nhất nhìn cậu ta, sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, nước mắt trũng sâu, vẫn còn nhìn rõ quầng đen, bộ dạng như người mới ốm dậy.

“Cậu ổn chứ?” Cô hỏi với vẻ quan tâm.

“Cảm ơn, mình không sao.” Ngập ngừng giây lát, Trình Thực hỏi: “Tối đó, sao cậu biết mình ở quán bar?”

“Mình trông thấy cậu đi vào đó.”

“Chẳng phải cậu đã về từ sớm sao?”

“Sau khi xuống lầu, mình ra vườn hoa ngồi một lát, nhìn thấy cậu đi xuống nên đi theo, rồi thấy cậu vào quán rượu.”

“Sau đó không thấy mình đi ra, nên cậu đã vào tìm?”

“Đúng vậy.” Tô Nhất thận trọng nói. “Mình biết... cậu không vui mới đi uống rượu. Mình không yên tâm, sợ cậu gặp chuyện.”

Trình Thực im lặng hồi lâu rồi nói: “Cảm ơn cậu.”

Tô Nhất không kể chuyện của Chu Hồng với cậu ta. Việc đến nước này, nói thêm cũng chỉ vô ích. Cô từng hai lần chỉ trích cậu ta, và cả hai lần đó cậu ta đều nổi giận đùng đùng. Nếu vẫn thù địch như trước kia, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Thế nhưng bây giờ, cô đã hiểu chút ít về cậu ta, biết cậu ta không phải loại vô tình máu lạnh như vẻ ngoài. Nếu đã nhận lời giúp đỡ ai, cậu ta sẽ tận tình hệt sức, ví dụ như chuyện của Hứa Tô Kiệt. Bởi vậy, với chuyện mà cậu ta không muốn đề cập đến, cô tránh né vô cùng thận trọng. Cô không nhắc đến, Trình Thực tất nhiên lại càng không động đến, tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngày Hai mươi tư tháng Mười hai, đêm Giáng Sinh. Khuôn viên trường tấp nập sinh viên, có người đội mũ Giáng Sinh, có người cầm vòng hoa hoặc những chiếc chuông. Không khí ngày lễ tràn ngập khắp nơi.

“Phải rồi, hôm nay là Giáng Sinh, chúc Giáng Sinh vui vẻ.” Trình Thực bỗng nhiên nói.

“Cảm ơn, Trình Thực. Mình cũng chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.”

Tô Nhất đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “vui vẻ.” Cô cảm thấy Trình Thực như đang bị bủa vây bởi kí ức không vui nào đó.

Trình Thực nhìn cô chằm chằm, môi mấp máy như muốn nói nhưng lại không thể nào mở miệng. Im lặng hồi lâu, cậu ta đột nhiên quay người đi. Dưới bầu trời mùa đông u ám, bóng dáng gầy gò, cô liêu của cậu ta chẳng khác gì đang trôi trên biển băng. Tô Nhất nhìn theo bóng cậu ta, cảm thấy đây đúng là một con người kì quặc, lúc nắng lúc mưa, buồn vui thất thường, khiến người ta khó mà hiểu được.

Chuông điện thoại vang lên, Tô Nhất vừa nhìn màn hình, khóe môi lập tức mỉm cười, là Chung Quốc.

Vừa bắt máy cô đã hỏi: “Thế nào rồi, anh chụp được ảnh chưa?”

Ngày Hai mươi tư tháng Mười hai năm 2003, nghi thức động thổ khởi công xây dựng sân vận động Quốc gia cho Olympic Bắc Kinh 2008 được tổ chức.

Trung tâm thể thao dưới nước quốc gia cũng được khởi công cùng ngày, mở màn cho công tác xây dựng nhà thi đấu phục vụ Olympic. Đề án thiết kế của trung tâm thể thao dưới nước quốc gia mang tên “Thủy lập phương” cũng được chọn lọc từ rất nhiều bản thiết kế khắp thế giới.

Chung Quốc đã nói với Tô Nhất là sẽ mượn máy ảnh để đến chụp hiện trạng nghi lễ khởi công, bởi vậy Tô Nhất vừa nghe máy đã hỏi cậu chụp được ảnh chưa.

Giọng của Chung Quốc lộ rõ vẻ phấn khích: “Chụp được rồi, không vào được hiện trường khởi công, anh chạy lên tòa nhà cao tầng gần đó chụp. Có rất nhiều người cũng chạy đến đó chụp ảnh kỉ niệm, ai cũng muốn ghi lại thời khắc lịch sử này. Em lên mạng đi, anh gửi ảnh cho xem.”

Đêm Noel năm 2003, Tô Nhất lên mạng đón Giáng Sinh cùng Chung Quốc.

Cậu chụp rất nhiều ảnh, gửi từng tấm cho cô rồi hồ hởi kể cho cô nghe cảnh tượng ngày hôm đó. Cô vừa đeo mic chát vừa tỉ mỉ xem từng tấm ảnh. Một vài tấm có hình ảnh cậu quàng chiếc khăn len, đi đôi găng tay cô đan tặng, nhìn vào ống kính và cười rạng rỡ. Cô cũng bất giác mỉm cười theo...

Lễ Giáng Sinh qua, rất nhanh đã đến Tết Dương lịch.

Tết Dương lịch vừa qua, Tết Nguyên Đán cũng chực tới.

Cuối cùng Tô Nhất đã đợi được đến kì nghỉ đông, rất nhanh thôi cô sẽ lại được gặp Chung Quốc.

HẾT TẬP 1