Trời ngày càng lạnh, trong không khí bắt đầu có cái rét của mùa đông.
Chung Quốc gọi đến nói Bắc Kinh đã có tuyết, giờ ngày nào ra ngoài cậu cũng quàng chiếc khăn mà Tô Nhất đan cho.
“Quàng nó, anh cảm thấy rất ấm, cho nên cứ tiếc chưa muốn giặt.”
Chiều hôm đó, Tô Nhất đội mưa đến cửa hàng bán len. Cô lại mua một ít len lông cừu màu xanh đậm, định bụng đan cho cậu một chiếc khăn nữa, thêm một đôi găng tay cho đủ bộ. Bắc Kinh lạnh như vậy, cô muốn cậu được ấm áp hơn.
Trời đã trở lạnh, lại không tìm được công việc gia sư phù hợp, Tô Nhất không đi phát tờ rơi nữa, chỉ tiếp tục viết bài kiếm tiền nhuận bút. Giờ cô có nhiều thời gian hơn để đan khăn cho Chung Quốc. Cô còn mua một quyển Kỹ thuật đan len, tối nào cũng ngồi lì trong phòng, tay kim tay len học đan theo sách.
Tối tối, Chu Hồng vẫn đi tiếp thị rượu trắng. Suốt một thời gian dài, trong phòng kí túc chỉ có Tô Nhất cùng chiếc bóng của mình.
Tối nay, Tô Hứa Kiệt bất ngờ quay về kí túc. Cô đẩy mạnh cánh cửa làm Tô Nhất thót cả tim, ngạc nhiên hỏi: “Chị Hứa, sao chị lại về đây?”
Hứa Tố Kiệt thất thểu đáp: “Chị không được về đây nữa à?”
“Đương nhiên không phải như vậy, chị quay về em nhiệt liệt hoan nghênh. Có điều, nhìn chị có vẻ không vui, có chuyện gì à? Lại cãi nhau với anh Chu à?”
“Đừng nhắc đến anh ta với chị, nhắc đến chị lại thấy đau đầu.”
Hứa Tố Kiệt bực bội phẩy tay, leo lên giường của mình rồi nằm xuống, thẫn thờ ngắm trần nhà. Nhìn bộ dạng của cô, Tô Nhất biết mình đã đoán đúng. Quả nhiên, một lúc sau, Hứa Tố Kiệt bắt đầu than thở: “Tô Nhất, em và Chung Quốc có bao giờ cãi nhau không?”
“Hồi nhỏ hai đứa em ngày nào cũng cãi nhau. Chắc những chuyện cần cãi nhau, bọn em đều đã nói hết vào lúc đó rồi, giờ chẳng có chuyện gì để cãi nhau nữa.”
“Yêu nhau làm gì có chuyện không cãi vã. Đó là vì thời gian các em ở bên nhau không nhiều, đến lúc được gặp thì chỉ nghĩ đến chuyện ở gần nhau nên mới không có thời gian cãi nhau.”
Thật vậy ư? Tô Nhất nghiêng đầu nghĩ ngợi, cũng có lí.
Điện thoại của Hứa Tố Kiệt bỗng đổ chuông, cô liếc nhìn rồi lập tức tắt máy.
Lát sau chuông lại đổ, cô liền tắt nguồn. Rất nhanh, điện thoại bàn trong phòng đổ chuông. Hứa Tố Kiệt gắt lên: “Chắc chắn là cái tên đầu heo ấy! Tô Nhất, em đừng nhấc máy!”
Tô Nhất quấn chăn ngồi đan khăn, cũng không muốn xuống nghe điện thoại.
Tiếng chuông không ngừng vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, rất lâu sau mới thôi.
Hứa Tố Kiệt buồn bực, trầm tư rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm nói với Tô Nhất: “Tô Nhất, Chủ nhật em cùng chị đi bệnh viện nhé?”
Tô Nhất giật mình hỏi: “Chị bị làm sao à?”
Hứa Tố Kiệt ỉu xìu trả lời: “Chị lại có thai rồi.”
“Cái gì?” Tô Nhất như muốn nhảy dựng lên. “Sao chị bất cẩn thế!”
Hứa Tố Kiệt cũng vô cùng bực bội, kể hết mọi chuyện: “Không phải là chị không cẩn thận, chỉ tại cái tên đầu heo kia! Hết bαo ©αo sυ, chị bắt hắn đi mua, hắn lại nghĩ ra trò xuất ngoài...” Chợt nhận ra không nên nói với Tô Nhất những chuyện này, Hứa Tố Kiệt nuốt những lời sắp ra khỏi miệng xuống bụng, thở dài, tiếp: “Nói cho cùng vẫn tại số chị quá đen.”
Tô Nhất nghe mà ù ù cạc cạc, nhưng cô biết không nên hỏi quá nhiều về vấn đề tế nhị này, liền lảng sang chuyện khác: “Sao không bảo anh Chu đưa chị đi? Anh ấy nên đưa chị đi mới phải.”
“Đừng nhắc đến hắn nữa!”
Thấy Hứa Tố Kiệt bực bội như vậy, Tô Nhất không nói thêm nữa. Hứa Tố Kiệt trằn trọc trên giường một lúc lâu sau đó đi vào nhà vệ sinh. Cô vừa vào, Tô Nhất liền nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, sau đó là tiếng cơ thể tiếp xúc với sàn nhà. Tô Nhất giật mình, khiến kim đan đâm cả vào tay, hốt hoảng hỏi: “Chị sao vậy?”
Cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến nhà vệ sinh, thấy Hứa Tố Kiệt nằm trên sàn nhà, toàn thân rúm ró, mặt mũi nhăn nhó. Hứa Tố Kiệt khó nhọc hỏi: “Sao trong toilet toàn là nước thế này?”
“Hai ngày trước có một cái ống nước bị hỏng, nước rỉ ra cả ngày, quản lí vẫn chưa cho người đến sửa.”
Tô Nhất cố gắng vực Hứa Tố Kiệt dậy, dìu về phòng, để cô ngồi trên ghế rồi hỏi: “Chị ngã thế nào? Có sao không?”
Hứa Tố Kiệt xoa bụng dưới, chau mày, sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng nói: “Tô Nhất, chị đau bụng quá.”
Đó chính là điều mà Tô Nhất lo sợ. Hứa Tố Kiệt đang có thai, nếu bị ngã sẽ rất nguy hiểm. Dường như sợ điều gì điều đó lại càng mau đến, Hứa Tố Kiệt đột nhiên túm chặt tay cô bằng những ngón tay lạnh buốt, thều thào: “Chị... chị bị chảy máu.”
Tô Nhất sợ hãi nói: “Vậy... vậy chị phải đến bệnh viện ngay, không thể chờ đến Chủ nhật nữa rồi, giờ em sẽ gọi anh Chu đến.”
Mặc kệ Hứa Tố Kiệt có đồng ý hay không, Tô Nhất lập tức gọi điện cho anh Chu. Hứa Tố Kiệt không phản đối giận thì giận nhưng vào những thời điểm quan trọng như thế này, người con gái nào cũng hi vọng có bạn trai ở bên cạnh.
Thế nhưng di động của anh Chu lại tắt máy. Tô Nhất gọi đi gọi lại mấy lần, vẫn không liên lạc được. Làm thế nào đây? Một mình cô không thể đưa Hứa Tố Kiệt đến bệnh viện được. Xe taxi không được phép đi vào trường, họ chỉ có thể ra cổng trường bắt xe. Khuân viên trường lại lớn, đi bộ từ kí túc xá đến cổng trường mất ít nhất hai mươi phút, trong tình trạng này, Hứa Tố Kiệt sao có thể đi xa như vậy? Còn nếu gọi xe cấp cứu thì chuyện cái thai sẽ bị lộ, nhà trường chắc chắn sẽ đuổi học Hứa Tố Kiệt. Không đi bệnh viện không được mà ở lại kí túc xá thì giấy làm sao gói được lửa?
Hứa Tố Kiệt tủi thân khóc, lúc quan trọng thì không tìm được người, cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tô Nhất định hỏi Hứa Tố Kiệt xem nên làm thế nào, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô ấy, cô nghĩ dù có hỏi cũng uổng công, cô đành phải tự nghĩ cách. Giờ cô cần tìm một người đàn ông giúp đưa Hứa Tố Kiệt đi bệnh viện, mà nhất định phải là một người kín tiếng.
Tô Nhất chợt nghĩ đến một người, trong lúc cấp bách mới trách mình chưa bao giờ hỏi số của cậu ta. Dặn dò Hứa Tố Kiệt ngồi đợi trong phòng xong, Tô Nhất chạy như bay ra khỏi kí túc xá, giống như vội đi cứu hỏa, chạy vào một tòa nhà trong kí túc xá nam, tìm đến một căn phòng, đập cửa rầm rầm. Cửa vừa mới mở, cô đã thò đầu vào hỏi: “Trình Thực có ở đây không?”
Tô Nhất nghĩ Trình Thực là người thích hợp nhất, cậu ta kín tiếng ít nói, không lo sẽ đưa chuyện lung tung. Mà quan trọng nhất là cậu ta có thể mang một chiếc xe vào trường đón Hứa Tố Kiệt đi bệnh viện.
Anh chàng béo, người mở cửa cho cô, liếc nhìn với vẻ hoài nghi. “Cô lại đến làm phiền cậu ấy à? Cậu ấy không có ở trong phòng đâu.”
Trong lòng Tô Nhất tràn ngập một sự thất vọng khó tả. Cô lại hỏi: “Anh biết cậu ấy đi đâu không?”
“Không biết.”
“Vậy anh biết số điện thoại của cậu ấy chứ?”
“Biết thì có biết, nhưng...”
“Anh biết thì nói cho em với.” Giọng Tô Nhất lanh lảnh ngắt lời anh chàng béo. Anh ta có chút ngạc nhiên nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đọc số cho cô. Tô Nhất tìm một góc khuất, gọi cho Trình Thực.
Chuông mới vang lên hai hồi đã có người bắt máy. Có lẽ thấy số điện thoại lạ nên giọng của Trình Thực có chút ngạc nhiên: “A lô...”
“Trình Thực, mình là Tô Nhất đây.”
Tô Nhất tóm tắt đại khái sự việc cho Trình Thực nghe. Nghe xong, cậu ta chỉ trả lời cô bằng sáu từ ngắn gọn: “Cậu chờ nhé, mình đến ngay.”
Mười phút sau, Trình Thực lái một chiếc xe màu đen đến dưới kí túc xá của Tô Nhất. Hứa Tố Kiệt nén đau cố thay một chiếc váy dài màu đen, che những vết máu dưới chân. Sau đó, Tô Nhất dìu cô xuống lầu, vừa xuống đến nơi là ngồi vào xe và được Trình Thực đưa thẳng đến bệnh viện.
Hứa Tố Kiệt được chẩn đoán là sẩy thai ngoài ý muốn, phải nạo tử ©υиɠ.
Tuy chỉ là thủ thuật nhỏ nhưng cũng phải đăng kí. Vì Trình Thực là người đàn ông duy nhất xuất hiện tại đó nên y tá đưa phiếu làm thủ thuật cho cậu ta. Cậu ta sững người một lát, mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Tô Nhất vội vàng giúp cậu ta thanh minh: “Chị nhầm rồi, cậu ấy chỉ giúp đưa bọn em đến bệnh viện thôi.”
Hứa Tố Kiệt gắng gượng nhổm người dậy, nói: “Chị y tá, em tự kí tên.”
Kí xong, Hứa Tố Kiệt được đưa vào phòng phẫu thuật, Tô Nhất và Trình Thực ngồi đợi bên ngoài. Tô Nhất luôn miệng cảm ơn, nói: “Hôm nay may mà tìm được cậu đến giúp, nếu không mình chẳng biết phải làm sao nữa.”
Trình Thực lưỡng lự hỏi: “Việc riêng tư như vậy... sao cậu lại nghĩ đến mình?”
“Chính vì đây là việc rất riêng tư nên mới nghĩ đến cậu. Cậu là người ít nói, mình tin cậu sẽ giữ mồm giữ miệng, không đưa chuyện lung tung.”
Mắt Trình Thực sáng lên, cậu ta nói: “Cảm ơn sự tín nhiệm của cậu.”
“Lúc mình gọi, cậu đang ở đâu? Sao lái xe đến nhanh vậy?”
“Mình đang lái xe đi dạo.”
“Chẳng trách đến nhanh thế. Cậu thường xuyên lái xe đi đạo à?”
Trình Thực gật đầu. “Nhất là vào buổi tối, tìm mấy đoạn đường ít xe cộ qua lại rồi phóng thật nhanh, cảm giác đó rất tuyệt.”
“Lái xe nhanh à? Cậu nên cẩn thận.”
“Cảm ơn cậu, mình sẽ cẩn thận.”
Đang nói chuyện thì di động trong túi áo khoác của Trình Thực đổ chuông.
Cậu ta đi ra một góc khuất nghe máy. Thì ra là mẹ cậu ta gọi đến, bảo rằng cuối cùng bố cậu ta đã đồng ý cho cậu ta tự chọn một chiếc xe làm quà sinh nhật hai mươi tuổi.
“Mẹ, làm thế nào mà mẹ thuyết phục được bố vậy?” Trình Thực hỏi.
Trình Thực thích ô tô và luôn muốn có một chiếc xe riêng, thế nhưng bố cậu ta không đồng ý, nói rằng dù gia đình có tiền thì cũng không được tiêu pha lãng phí như vậy, sinh viên chưa cần dùng đến xe.
“Cái thời bố con hai mươi tuổi, ông ấy nằm mơ cũng chỉ mong có một chiếc xe đạp. Mẹ đã dùng nó thuyết phục ông ấy. Người trẻ tuổi đều mong muốn có thứ gì đó của riêng mình. Trước đây, ước muốn của bố con không thể trở thành hiện thực, giờ ước muốn của con trai ông ấy có thể thành hiện thực, sao lại không đồng ý chứ?”
“Mẹ, mẹ thật khéo bắt mạch bốc thuốc.”
Giọng của mẹ Trình Thực bỗng tràn đầy tình cảm: “Con trai, mẹ vẫn nhớ hồi nhỏ con rất thích ô tô đồ chơi. Mỗi lần ra phố, nhìn thấy những chiếc ô tô đồ chơi, con cứ ngắm mãi chẳng muốn rời. Lúc đó, mẹ không có tiền mua cho con, giờ mẹ hi vọng có thể bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn của con.”
Trình Thực không ngờ mẹ vẫn nhớ tới ước mơ có một chiếc ô tô đồ chơi thời thơ ấu của cậu ta, cảm động đến mức run run nói: “Con cảm ơn mẹ.”