Chương 1-3: Oan gia (3)

Tiếng hét của Tô Nhất làm kinh động cả lớp. Các bạn thi nhau quay đầu lại nhìn cô với vẻ khó hiểu. Chung Quốc ngồi sau cô hai bàn, liếc nhìn một cái là có thể thấy máu đang chảy xuống dưới chân váy cô. Cậu lập tức kinh hãi hét lên: “Á... Tô Nhất bị chảy máu, cậu ấy bị chảy máu.”

Một đám trẻ con mười hai, mười ba tuổi, đa phần sợ hãi và không hiểu chuyện gì, một số ít hiểu lơ mơ thì đứng đó nhìn Tô Nhất chăm chăm. Mặt cô trắng bệch, bỗng nhiên cô quay người lao về phía Chung Quốc. Cậu còn chưa hiểu mô tê gì đã bị ăn một cái bạt tai.

“Này, Tô Nhất, sao cậu đánh tôi? Có phải tôi làm cậu bị chảy máu đâu.” Chung Quốc nắm lấy đôi tay đang khua khoắng loạn xạ của cô, vẫn lơ ngơ không hiểu chuyện gì.

“Chính là cậu, là tại cậu, tại cậu...” Tô Nhất vừa gào khóc vừa vùng vẫy tìm cách đánh Chung Quốc.

“Cái gì mà tại tôi? Mọi người đều nhìn thấy, tôi còn chưa động vào người cậu, tự nhiên bị chảy máu lại đổ hết cho tôi.”

“Tại cậu, tại cậu, tại cậu...” Tô Nhất dường như chỉ biết nói mỗi hai từ này.

Lớp trưởng chạy như bay đến phòng giáo viên gọi thầy chủ nhiệm Hoàng. Vị thầy giáo trung niên ban đầu còn tưởng Chung Quốc đánh Tô Nhất chảy máu, liền giận dữ chạy đi xem, đến nơi mới biết sự việc hoàn toàn khác với suy đoán, ông lập tức trở về phòng giáo viên, nhờ cô Văn dạy môn Tiếng Anh đến giải quyết.

Cô Văn đưa Tô Nhất vẫn đang khóc tức tưởi đến nhà vệ sinh nữ, ôn hòa nói với cô bé: “Tô Nhất, đừng sợ. Chảy máu cũng không sao cả, đây là dấu hiệu cho thấy em đã lớn rồi.”

Sau khi thu dọn hiện trường, cô Văn nhẹ nhàng giảng giải cho cô bé suốt nửa tiếng đồng hồ. Đây là bài học đầu tiên của Tô Nhất về những kiến thức sinh lí tuổi dậy thì, do một cô giáo Tiếng Anh chỉ bảo. Cuối cùng cô bé cũng hiểu mình bị chảy máu không phải vì có thai mà là dấu hiệu dậy thì đầu tiên của một thiếu nữ, cô Văn nói điều này thể hiện cô đã lớn. Mặc dù không hiểu lắm nhưng chỉ cần không phải là mang bầu sinh con là cô đã cảm thấy yên tâm rất nhiều rồi.

“Em bị chảy máu, sao vẫn còn đánh nhau với Chung Quốc?” Cô Văn hỏi.

Tô Nhất đương nhiên không thể nói với cô giáo chuyện tưởng Chung Quốc chính là kẻ làm mình mang thai, phải sinh em bé, bèn cúi đầu bịa bừa một lí do:

“Cậu ta... cậu ta cười em.”

Chung Quốc vốn là phần tử hay gây chuyện, cô Văn nghĩ hẳn là cậu đã chế nhạo cô bạn đang trong cơn hoảng loạn khi gặp phải lần kinh nguyệt đầu tiên cho nên mới làm người ta muốn đánh, nên cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.

Tô Nhất vừa về đến nhà liền kể với mẹ chuyện xảy ra hồi sáng, bà Tô đưa tay lên vỗ trán, nói: “Thế mà đã lớn rồi, mẹ còn chưa kịp chỉ bảo gì, may mà cô giáo của con có trách nhiệm. Cô Văn đã nói hết với con rồi thì mẹ không nói nữa. Lần sau, con tự biết làm thế nào rồi chứ? Băng vệ sinh mẹ để trong phòng mẹ, ngăn dưới cùng của tủ quần áo, cần dùng thì con tự đi lấy nhé.”

Chỉ vài lời đơn giản, bà Tô đã bỏ qua việc giảng cho Tô Nhất bài học đầu tiên về sự trưởng thành của một thiếu nữ.

Chuyện lần này khiến Tô Nhất thấy rất xấu hổ, một thời gian dài không chịu đi học, lúc nào cũng nghĩ rằng các bạn đang cười nhạo cô. Ngại nhất là gặp phảiChung Quốc, cô đã hiểu nhầm rằng Chung Quốc khiến cô mang thai, kết quả hoàn toàn không phải vậy.

Sau vụ đánh nhau đó, Chung Quốc càng không thèm để ý đến Tô Nhất. Bị cô vô cớ hành hung, cậu cảm thấy đầu óc cô thực sự có vấn đề, tự mình bị chảy máu lại đổ lỗi cho cậu. Cậu có đánh cô đâu! Rất lâu sau, Chung Quốc mới hiểu vì sao hôm đó Tô Nhất bị chảy máu, nhưng vẫn không hiểu được vì sao cô lại xông vào đánh cậu.

Trời vừa vào thu, mấy ngày lập thu nóng kinh khủng.

Một chiều Chủ nhật, Tô Nhất đang ngủ trưa trong phòng thì mất điện, cô nóng đến mức không tài này ngủ được, liền ôm đại một cái chiếu ra ban công nằm. Đợt mùa hè, tối nào cô cũng ra ngủ ngoài ban công, và hầu như nhà nào cũng có thói quen đó. Vừa ra đến ban công, cô liền nhìn thấy ở ban công nhà bên cạnh, Chung Quốc trong bộ quần đùi, áo may ô, hai tay gối đầu, dang chân nằm ngủ trên nền gạch lát trắng tinh, bóng loáng.

Tô Nhất đang trải chiếu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lảm nhảm từ ban công bên cạnh. Bản tính tò mò, qua những chấn song của lan can, cô nhìn thấy Chung Quốc đang nằm mơ, miệng thở dốc, mặt đỏ bừng. Đôi tay vốn để gối đầu vô thức đưa xuống phía dưới bụng...

Tô Nhất thoạt đầu chột dạ nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra, mặt đỏ bừng bừng ôm chiếu chạy thẳng vào nhà. Vừa vào đến nhà, cô nghe thấy từ bên ban công nhà hàng xóm, Chung Quốc hét toáng lên một tiếng.

“Sao thế, sao thế?” Bố Chung Quốc đang nằm ngủ trưa bị tiếng thét của cậu con trai làm cho giật mình, vội vàng tỉnh dậy chạy lại hỏi.

Chung Quốc không biết mình bị làm sao, chỉ nhớ là mơ thấy mình đang đạp xe đi học thì Tô Nhất từ đâu lao đến đâm vào, sau đó hai đứa ngã đè lên nhau.

Giống như lần trước, cậu ngã đè lên người Tô Nhất. Lần này, cậu cảm thấy cơ thể cô thật mềm mại, thật thơm... Bỗng nhiên cảm thấy nơi bụng dưới có cái gì căng căng, nóng nóng, cậu vô thức đưa tay xuống sờ, vừa sờ đến chỗ nhạy cảm, lập tức có một cái gì đó nóng ấm bắn ra, một cảm giác thoải mái không tả nổi như dòng điện chạy khắp cơ thể khiến cậu không kìm nổi mà tỉnh dậy hét lớn.

Đũng quần ẩm ướt khó chịu, cậu bé Chung Quốc mười ba tuổi lúng túng nói với bố. “Hình như... con... tè dầm.”

Ông Chung là một người cha rất tận tâm, ông đưa con trai vào nhà vệ sinh, bảo cậu cởϊ qυầи ra xem, trên qυầи ɭóŧ là một thứ dịch dinh dính màu trắng sữa.

Ông Chung vỗ vai cậu con trai, nói: “Con trai, không phải tè dầm, con lớn rồi.”

Thay quần xong, Chung Quốc chạy về phòng tìm cuốn Sức khỏe sinh lí mở ra xem. Lần trước chỉ lật dở qua loa, đến lần này cậu mới đọc tỉ mỉ, đại khái biết được cơ thể mình thay đổi như thế nào. Như bố vừa nói, cậu đã lớn rồi.

***

Càng lớn, những kiến thức học hỏi được càng nhiều, cho dù đó là kiến thức tốt hay xấu, hoặc không tốt cũng chẳng xấu.

Năm lớp tám, một hôm trong giờ học Tố Nhất vô tình quay đầu lại, phát hiện Chung Quốc và nam sinh bàn trên, Mã Hải Minh, đang lén lút truyền cho nhau một cuốn sách dưới gầm bàn. Thường thì con gái chỉ xem tiểu thuyết ngôn tình, con trai chỉ xem truyện kiếm hiệp; riêng Tô Nhất là trường hợp hiếm hoi, kiếm hiệp hay ngôn tình đều xem tuổi, chỉ cần là tiểu thuyết, cô đều muốn mượn đọc.

Nhưng dĩ nhiên là cô sẽ không tìm kẻ oan gia của mình mà mượn sách.

Tiết học sau là môn Thể dục, Tô Nhất đang đến ngày nên được phép xin miễn. Cô vốn định về nhà nhưng nghĩ ngợi một hồi, lại một mình ở lại lớp học.

Sau khi đứng bên cửa sổ nhìn cả lớp tập hợp ở dưới sân, cô vội vàng chạy đến bàn của Chung Quốc, tìm được cuốn sách kia. Quả nhiên là tiểu thuyết kiếm hiệp, cô định sẽ đọc hết cuốn truyện này trong một tiết nên cố gắng đọc thật nhanh.

Cuốn truyện này khiến Tô Nhất vô cùng kinh ngạc, cuối cùng đã hiểu được nam nữ gần gũi là như thế nào.

Cuốn truyện kiếm hiệp này không biết là do ai viết, cũ mèm nhàu nát, đến bìa cũng không có, nhìn là biết nó đã qua tay rất nhiều người. Bên ngoài là cái mác truyện kiếm hiệp nhưng bên trong thực ra là sách cấm, nội dung là những câu chuyện về quan hệ nam nữ được miêu tả hết sức lộ liễu. Tô Nhất lần đầu tiên đọc những lời văn miêu tả trực tiếp về chuyện này, không ngớt rùng mình kinh hãi.

Giở hết cuốn sách, Tô Nhất vội vàng nhét lại nó về bàn của Chung Quốc, tim đập chân run, mặt đỏ bừng bừng vội đi thẳng về nhà. Từ đó, cô không còn là cô gái nhỏ ngây thơ chẳng biết gì nữa.

***

Sau khi hiểu rõ chuyện nam nữ thực sự là như thế nào, Tô Nhất không còn thường xuyên thảo luận những vấn đề này với Thiệu Vi Vi nữa. Cái đáp án cô không ngừng mày mò tìm ra ấy khiến cô sửng sốt và khó xử, không muốn đem ra bàn luận cùng ai. Đó quả thực là chuyện khó mà mở miệng nói thành lời, chỉ có những đứa con gái hư hỏng mới nói được chuyện đó. Thực tế thì ngay sau khi xem trộm cuốn sách kia, cô đã có cảm giác bản thân đang trở nên hư hỏng.

Không biết Thiệu Vi Vi tìm hiểu được những chuyện đó ở đâu, lại thần bí kể lại cho Tô Nhất: “Tô Nhất, mình biết chuyện nam nữ gần gũi nhau là như thế nào rồi.”

Cô bạn cứ ngồi đó thao thao bất tuyệt, Tô Nhất nghe mà vã mồ hôi hột.

“Đừng kể nữa, đừng kể nữa, mình không muốn nghe đâu.”

Không lâu sau, Thiệu Vi Vi và Mã Hải Minh nảy sinh tình cảm. Hai người luôn cùng đi, cùng về, đứa nào phải trực nhật thì đứa kia ngồi đợi. Được một thời gian, Thiệu Vi Vi đờ mặt kể với Tô Nhất: “Cậu ấy đã hôn mình.”

Tô Nhất ngạc nhiên. “Cậu ta hôn cậu á?!”

“Ừ, lúc đó toàn thân mình như đông cứng lại.”

Trực giác khiến Tô Nhất thấy chuyện này không ổn.

“Thiệu Vi Vi, cậu đừng để bị thất thân đấy nhé.”

Khuyên can vô hiệu, hai đứa học sinh trung học vẫn gây ra chuyện. Thiệu Vi Vi bắt đầu không về nhà vào buổi tối mà ngủ ở nhà Mã Hải Minh. Ông bà Thiệu dẫn theo một đám anh em bạn bè xông đến nhà họ Mã, hai bên ầm ĩ một trận.

Tai tiếng lan truyền khắp nơi, trường khuyên hai đứa nghỉ học. Thiệu Vi Vi và Mã Hải Minh vì vậy mà thôi học, dù sao cả hai cũng chẳng còn đầu óc mà học tiếp.

Mẹ Tô Nhất biết được truyện này thì quản lí Tô Nhất ngày càng chặt. Bà nói:

“Học sinh bây giờ không quản lí chặt là không được, sểnh ra một cái là sinh chuyện.”

Thực ra bà cũng chẳng cần phải lo lắng đến vậy.

Cùng biết về những chuyện nam nữ, trong khi Tô Nhất chỉ cảm thấy bất ngờ và xấu hổ, Thiệu Vi Vi lại cảm thấy thú vị và hiếu kì, còn không kìm được mà tự mình thử nghiệm. Hai thái độ khác nhau với cùng một sự việc đã quyết định vận mệnh sau này của hai người.

Mã Hải Minh và Chung Quốc cũng vậy. Cùng xem sách cấm nhưng Chung Quốc không gây ra chuyện gì, còn Mã Hải Minh thì đưa bạn gái về nhà ngủ qua đêm.

Tô Nhất giờ không còn muốn đọc truyện gì nữa, cô sợ xem quá nhiều sách truyện linh tinh sẽ khiến bản thân hư hỏng. Trên lớp, cô chỉ tập trung nghe giảng, rảnh rỗi thì luyện thư pháp. Luyện nhiều thành ra lại có hứng thú với Đường thi, Tống từ. Cô rất thích những ý cảnh tuyệt đẹp của thơ từ, Ba trăm bài thơ Đường, Ba trăm bà Tống, từ hai cuốn sách to và nặng như hai cục gạch được cô ôm từ hiệu sách về. Lúc rảnh rỗi, cô thường giở ra xem.

Bà Tô rất vui, khen: “Con gái xem những loại sách này rất tốt, sẽ làm cho tính cách điềm đạm, dịu dàng hơn.”

Tô Nhất quả thực đã trở nên điềm đạm, dịu dàng hơn rất nhiều, cô say mê hình tượng những cô gái hiền thục, nhã nhặn trong thơ từ cổ điển và cũng muốn xây dựng hình tượng bản thân theo hướng đó. Mười lăm tuổi, vào cấp ba, cô đã thành công trong việc tạo cho mình một phong thái cổ điển. Mái tóc đen dài phủ kín hai vai, chỉ mặc những bộ đồ trắng thanh lịch, viết thư pháp đẹp, gặp ai cũng cười mỉm khẽ chào, giọng nói thì đặc biệt mềm mại. Bà Chung sau mỗi lần gặp cô lại thốt lên: “Đúng là con gái lớn rồi có khác! Tô Nhất giờ khác hẳn với cô nhóc siêu quậy ngày nào, nhìn cái dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng của nó kìa.”

Mọi người ai cũng tấm tắc khen, duy có Chung Quốc là không nghĩ vậy.

Khi mới vào trung học, Chung Quốc là cậu bé vô cùng nghịch ngợm. Nghịch thì nghịch thật nhưng thành tích học tập của cậu không tồi, hết lớp chín, lại cùng với Tô Nhất thi đậu vào hệ phổ thông trung học của trường, còn cùng học một lớp nữa. Chẳng hiểu sao từ tiểu học đến trung học rồi phổ thông trung học, cô cứ được phân cùng lớp với cậu. Những chuyện xấu hổ của cô, cậu đều biết, và chuyện của cậu thì... cô cũng biết, chỉ có điều cậu không biết rằng cô biết hết.

Các cô cậu học sinh cấp ba thích nhau cũng là chuyện bình thường, Chung Quốc không còn không thèm để ý đến Tô Nhất như thời trung học nữa. Mỗi lần nhìn thấy Tô Nhất điềm tĩnh trong bộ váy trắng với mái tóc đen dài buông xõa, cậu thường tỏ vẻ như Pháp Hải vạch mặt xà tinh Bạch Tố Trinh, nói: “Tô Nhất, cậu thật giỏi giả bộ. Trông cũng giống thục nữ đấy! Tiếc rằng dù cậu có ngụy trang thế nào, tôi cũng biết tỏng bản chất của cậu rồi, thục nữ cái gì mà thục nữ.”

Tô Nhất phải mất đến mấy năm để “tu luyện” thành “yểu điệu thục nữ”, và thành quả mọi người đều thấy rõ, chỉ có Chung Quốc một mực không công nhận. Nếu thời gian có thể quay trở lại tuổi thơ, cô nhất định sẽ lại đánh nhau với cậu. Còn Tô Nhất của hiện giờ thì chẳng mảy may để ý đến cậu. Cái cằm thon nhỏ cứ hếch cao, kiêu sa như chú thiên nga trắng, cô đi lướt qua Chung Quốc, đến liếc cậu một cái cũng không thèm làm.

Thời cấp ba, Chung Quốc là nam sinh cao lớn nhất lớp, dáng người hiên ngang, mạnh mẽ như cây tùng. Mặt mũi sáng sủa, vóc dáng cũng không tồi, mỗi khi chơi thể thao ở sân vận động, đều có một đám con gái kéo đến cổ vũ cho cậu. Nhưng cậu chẳng thể nào lọt được vào mắt Tô Nhất, cô chẳng bao giờ thèm nhìn cậu.

Nhưng cô càng không thèm để ý đến cậu thì cậu lại càng thích tìm đến gây sự. Cô không biết trốn vào đâu vì nhà hai người ở cùng một tầng, cùng một tòa nhà, lại học cùng trường, thậm chí cùng lớp nữa. Đôi khi cậu cố tình chặn đường cô ở cầu thang, cô sang trái, cậu cũng sang trái, bước sang phải, cậu cũng sang phải, chẳng cho cô đường đi; có lúc cậu lại cố ý ném quả bóng đá lấm bẩn vào chiếc váy trắng cô đang mặc rồi làm bộ rất chân thành nói: “Xin lỗi nhé!”

Thấy cô mặc váy áo đẹp đến lớp, cậu lúc nào cũng lắc đầu quầy quậy giễu cợt: “Ôi, Tô Nhất, quần áo xấu như vậy mà cậu cũng dám mặc ra đường à? Não đã bé rồi còn không chịu khó trang điểm một tí, mọi người làm sao mà nhìn được?”

Tô Nhất rõ ràng là nữ sinh xinh đẹp nhất nhì lớp, vậy mà cứ bị cậu bới móc, bêu xấu, khiến cô không khỏi bực mình.

Để giữ hình ảnh nhu mì hiền thục, Tô Nhất luôn cố gắng nhẫn nhịn. Nhịn đến lúc không nhịn hơn được nữa, cô lại cố nhẫn nhịn từ đầu. Cho đến một hôm, không thể nào nhịn thêm được nữa, cô đã đại chiến với Chung Quốc ngay trong lớp. Trận ác chiến ấy, sau này được những học sinh có mặt tại hiện trường mệnh danh là cuộc đối kháng giữa hai cường thủ “Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao.”

Nguyên nhân của vụ ẩu đả đó là trò đùa quái ác của Chung Quốc. Cậu nhặt được trong vườn trường một cành cây nhỏ ngoằn ngoèo như con rắn, liền coi đó là đồ chơi, mang vào lớp. Nhìn thấy Tô Nhất đang mỉm cười duyên dáng kiểu thục nữ, ngồi nói chuyện với lớp trưởng Triệu Tân Vũ, cậu liền cười nham hiểm sải bước đến, quăng cành cây loằng ngoằng như con rắn kia về phía hai người, miệng hét lớn: “Rắn...”

Rắn quả thực là loài động vật đáng sợ, cành cây này của Chung Quốc nhìn quá giống thật, mà động tác quăng mạnh của cậu cũng quá bất ngờ. Ngay một cậu con trai như Triệu Tân Vũ còn sợ đến mặt mũi trắng bệch, đẩy bàn bỏ chạy thì không cần nói cũng biết, Tô Nhất đã sợ đến thế nào. Cô lập tức nhảy phắt lên bàn, la hét điên cuồng.

Trò đùa quái ác đã thành công, Chung Quốc đứng một bên ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Giữa tiếng cười của cậu, Tô Nhất đã định thần trở lại, lúc này mới phát hiện “con rắn” nằm trên sàn thực ra chỉ là một cành cây. Cơn thịnh nộ ngùn ngụt bốc lên và phun trào còn mạnh mẽ hơn cả núi lửa, cô nhảy từ trên bàn xuống, vớ lấy cây chổi, đằng đằng sát khí xông về phía Chung Quốc. “Chung... Quốc..., hổ không ra oai, cậu coi tôi là con mèo hen chắc.”

Chung Quốc quay người bỏ chạy, Tô Nhất hùng hổ cầm cây chổi đuổi theo.

Cậu không chạy ra khỏi lớp mà cứ vòng vèo lách giữa các dãy bàn, vừa chạy vừa trêu: “Xem kìa, xem kìa, thục nữ biến thành hổ cái rồi.”

Tô Nhất mặc dù đã lâu không đánh nhau nhưng “võ công” thì chưa bao giờ bị thui chột, một khi đã hăng tiết rồi thì khỏi nói. Chung Quốc cho dù có nhanh nhẹn luồn lách thế nào đi nữa vẫn bị ăn vài cán chổi vào lưng.

Đang trong cơn thịnh nộ nên Tô Nhất khá mạnh tay, vài đòn đã khiến Chung Quốc luống cuống. Cậu không chạy nữa mà đứng lại đối mặt với cô, chỉ một cái hất tay đã làm chiếc chổi trong tay cô văng mất. Cô lập tức hoa chân múa tay, cứ nhằm mặt cậu mà cào tới, cậu không tránh kịp, má bị cào vài vết rớm máu.

Tất cả học sinh trong lớp đều há hốc miệng, nhìn cặp đôi nữ sinh nổi tiếng dịu dàng và nam sinh hay gây chuyện nhất lớp đấu giáp lá cà. Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đi qua bắt gặp, quát lên ngăn lại, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, liền bắt Chung Quốc viết bản kiểm điểm.

Khỏi cần nói, hình tượng thục nữ mà Tô Nhất khổ tâm xây dựng bấy lâu nay coi như sụp đổ hoàn toàn. Cái tên Chung Quốc khiến công sức “nghìn năm tu luyện” của cô tiêu tan chỉ trong chốc lát thực đáng hận, cô căm phẫn lập lời thề:

Thù này không trả thề không làm người.