Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 14-7: Ngày vui như mộng 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi trở về Nam Sung, Tô Nhất tìm lại toàn bộ những gì Chung Quốc đã tặng cho cô, đem ra xử lí hết.

Chiếc áo phông in hình năm nhân vật phim Vườn sao băng, bộ đồ bơi hình hoa hướng dương bị cô cắt thành một đống vải vụn; tấm thiệp sinh nhật viết “Em là đầu tiên cũng là duy nhất” và căn nhà mô hình bị đập nát.

Thứ cuối cùng bị đập là chiếc đồng hồ tình nhân. Nhìn bức ảnh nền hai người đang mỉm cười ôm nhau, còn cả bốn chữ “từng giây chung lòng” đó, Tô Nhất cảm thấy thật nực cười. Cô hận cậu, sự hận thù mãnh liệt này xuất phát từ tình yêu, vì đã từng yêu sâu đậm nên mới hận đến thấu tim gan.

Chuyện xảy ra giữa Chung Quốc và Tô Nhất khiến vợ chồng ông Tô hết sức tức giận. Bà Tô vừa về nhà đã mách tội Chung Quốc với bà Chung. Bà Chung ngay lập tức gọi điện hỏi con trai, Chung Quốc không nói đến câu thứ hai đã thừa nhận. Bà trách mắng cậu một hồi, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu: “Đây là việc riêng của con.” Bà chỉ còn cách áy náy xin lỗi mẹ Tô Nhất.

Bà Tô giận tái mặt, cũng biết chuyện này không thể trách bố mẹ của Chung Quốc nhưng từ đó, quan hệ giữa hai nhà cũng nhạt dần.

Những khi buồn bã nhất, Tô Nhất sẽ gọi điện than thở kể khổ với Hứa Tố Kiệt. Đối với lời tỏ tình của Trình Thực, Hứa Tố Kiệt không có vẻ gì là ngạc nhiên, cô nói thực ra đã nhìn ra tình cảm của cậu từ lâu rồi, cũng đoán được bức thư tình nặc danh là do Trình Thực gửi.

“Không ngờ cậu ta lại có thể theo em theo đến tận Bắc Kinh. Đúng là một anh chàng si tình!” Hứa Tố Kiệt không ngần ngại bày tỏ sự tán thưởng đối với Trình Thực.

“Chị còn nói nữa, cậu ta chạy đến Bắc Kinh làm gì chứ! Cuối cùng khiến em phạm một sai lầm lớn.”

Tô Nhất úp úp mở mở nói ra sai lầm lớn khiến Hứa Tô Kiệt cũng bất ngờ.

“Em đúng là... yêu Chung Quốc lâu như vậy cũng không dễ dàng vượt quá giới hạn, vậy mà ở Bắc Kinh có vài ngày đã cùng Trình Thực tiến triển nhanh như vậy.”

“Chị Hứa, chị đừng nói nữa, em sắp hối hận đến chết rồi đây. Em không nên dính vào Trình Thực, kết quả bây giờ muốn thoát cũng không được nữa rồi. Cậu ta còn đòi em phải chịu trách nhiệm nữa chứ.”

Những than vãn của Tô Nhất chỉ đổi lại được lời bông đùa của Hứa Tố Kiệt.

“Ai bảo em dụ dỗ “phụ nam” nhà lành, giờ phải chịu trách nhiệm cũng đúng thôi.”

“Chị đừng đùa nữa, em đang rối như mớ bòng bong đây. Cậu ta đưa em về nhà rồi ở lì nhà em luôn, bố mẹ em coi cậu ta chẳng khác gì con rể tương lai.”

“Chuyện này bình thường mà. Trình Thực đối với em hết lòng hết dạ, bố mẹ em không có lí do gì mà không thích cậu ta. Sao em lại không thích cậu ta chứ?”

“Thứ nhất, cậu ta không phải mẫu người em thích, thứ hai, lúc này em cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, em cũng cần có thời gian quá độ chứ.”

“Em vẫn thích mẫu người như Chung Quốc chứ gì?”

Lời của Hứa Tố Kiệt khiến Tô Nhất giật mình, cô vội lảng sang chủ đề khác. Lát sau, bà Tô vào phòng nói chuyện với Tô Nhất: “Con mà còn chút đầu óc thì đừng nghĩ đến cái thằng Chung Quốc vô lương tâm đó nữa. Trình Thực có điểm nào không bằng nó?”

Cô chán nản nói: “Mẹ, mẹ tưởng đây là mua đồ ở siêu thị ư mà không có Coca thì uống tạm Pepsi?”

“Pepsi thì làm sao? Thấy mùi vị cũng như nhau thôi. Con đừng cố chấp như vậy, cũng đâu còn là trẻ con nữa. Trình Thực tốt với con, điều kiện gia đình tốt, một người hoàn hảo như vậy, có thắp đèn tìm giữa ban ngày cũng khó thấy.”

Cô lẩm bẩm: “Mẹ, không phải chỉ vì nhà Trình Thực có tiền sao?”

“Có tiền thì làm sao? Có tiền là phạm pháp sao?” Bà Tô hỏi một tràng khiến con gái cứng họng, sau đó dừng một lúc, bà lại chuyển giọng chân thành khuyên nhủ: “Nhà Trình Thực có tiền chỉ là một phần, quan trọng là mẹ thấy cậu ấy tốt tính. Lẽ nào mẹ của con chỉ nhắm vào nhà giàu thôi sao? Cốt lõi vẫn là hi vọng con có thể tìm được một người tốt với mình, chung sống trọn đời, để những người làm cha mẹ này không cần lo lắng cho con nữa. Trước đây, con và Chung Quốc vui vẻ hạnh phúc, mẹ và bố con cũng rất hài lòng mà! Điều kiện nhà Chung Quốc đương nhiên không thể tốt bằng nhà Trình Thực nhưng mẹ có chê bai một tiếng nào không? Bây giờ Chung Quốc muốn chia tay, mẹ mới nhắc nhở con đừng bỏ lỡ Trình Thực, con lại đi nói mẹ như vậy.”

Tô Nhất tất nhiên hiểu cha mẹ nào cũng nghĩ cho con, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận. “Mẹ, con và Trình Thực không thể nào đâu. Cậu ta sắp ra nước ngoài du học, kiểu yêu xa này con cũng sợ rồi. Chung Quốc lớn lên cùng con, tình cảm mười mấy năm nói cắt là cắt, nói chi Trình Thực. Con thậm chí còn không hiểu cậu ta lắm, nói không chừng đi Canada chưa đến hai tháng, cậu ta đã thông báo với con là có bạn gái người nước ngoài rồi cũng nên. Con không muốn vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.”

Nghe Tô Nhất nói thế bà Tô cũng có chút băn khoăn.

“Điều này... đúng thật cũng là một vấn đề.”

Nhưng Trình Thực lại khiến băn khoăn của bà Tô căn bản không thành vấn đề nữa. Cậu nói: “Tô Nhất có thể cùng cháu đi Canada du học.”

Tô Nhất sửng sốt, trong khi vợ chồng ông Tô lại tán thành nhiệt liệt. Tô Nhất giội cho bố mẹ một gáo nước lạnh: “Bố mẹ, du học nước ngoài tốn nhiều tiền lắm.”

“Cái này không cần con bận tâm, điều kiện nhà mình trông lên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống vẫn còn hơn khối nhà. Mẹ và bố con dành dụm cả đời cũng được ít tiền, chỉ có mình con, không tiêu cho con thì tiêu cho ai?”

Bà Tô nói xong, ông Tô lại nhìn con gái, ý vị sâu xa, nói: “Tô Nhất, đổi sang một môi trường khác sẽ rất có lợi cho con đấy.”

Lời nói này khiến Tô Nhất chợt dao động. Có lẽ ở môi trường hoàn toàn xa lạ, cô sẽ hoàn toàn quên được Chung Quốc. Thế là chuyện du học được quyết định chóng vánh, dự kiến mùa xuân sang năm sẽ khởi hành.

Công tác chuẩn bị cho Tô Nhất xuất ngoại rất thuận lợi. Trình Thực đã dời ngày nhập trường của mình từ tháng Tám sang đầu xuân để có thể đi cùng cô.

Đến tháng Mười một, visa du học của cô đã làm xong. Tối ngày Mười một cùng tháng, linh vật thế vận hội Bắc kinh 2008 chính thức được công bố. Đầu tháng Một khai giảng, tháng Mười hai phải chuẩn bị khởi hành. Năm nay, Tô Nhất sẽ phải ăn tối ở nơi đất khách quê người.

Trên chuyến bay từ Thượng Hải đến Toronto, Tô Nhất không kìm được nước mắt. Máy bay càng bay càng cao, ngoài cửa sổ, sông núi quê hương dần dần thu nhỏ, cho tới khi bị biển mây trên cao che lấp. Tô Nhất thầm nhủ: Tạm biệt Trung Quốc!

Tạm biệt Chung Quốc...
« Chương TrướcChương Tiếp »