Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tương Tư Như Cố

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
25.

Cùng lúc đó, Trạch Lan khoác áo choàng đen cầm theo một hộp thức ăn, mang theo vài tiểu thái giám của Minh Quang điện lẳng lặng đi đến lãnh cung.

Lô Thanh Lộ và Lô gia phía sau nàng ta gây khó dễ rất nhanh, Thôi Châu Nguyệt vừa ăn một bạt tai của Hạ Hiệu Hiệu liền bị Khâm thiên giám chụp cho cái danh “yêu phi hoạ quốc” lên đầu, đến cả Đàm Đài Liệt còn không thèm nhìn mặt nữa mà tống thẳng nàng vào lãnh cung.

Lúc Trạch Lan đẩy cửa bước vào, Thôi Châu Nguyệt đang ngồi ôm chăn phát ngốc trên cái giường lúc trước Hạ Hiệu Hiệu ngủ. Trâm cài tóc và quần áo của phi tần đều là đồ trong cung đều đã được thay trước khi vào lãnh cung, bây giờ thứ duy nhất để nhận ra nàng ta chính là mái tóc dài mượt mà đến eo.

Trạch Lan đứng thẳng người nhìn Thôi Châu Nguyệt, nhẹ nhàng mở miệng: “Đại tiểu thư.”

Thôi Châu Nguyệt chốc lát liền hiểu, sắc mặt bình tĩnh đến lạ: “Đến gϊếŧ ta sao?”

Trạch Lan cởϊ áσ khoác và mũ trùm đầu, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn hỏng trong cung điện lạnh lẽo. Nghe Thôi Châu Nguyệt nói nàng cũng không phủ nhận, chỉ mở hộp thức ăn và đặt các món ăn lên bàn.

“Lúc nô tỳ làm việc ở phủ luôn đi theo đại tiểu thư, lúc nào cũng ngưỡng mộ mái tóc đẹp này của người.” Trạch Lan nhìn Thôi Châu Nguyệt đã bước xuống giường ngồi vào cạnh bàn, nàng đưa tay ra vuốt vuốt tóc Thôi Châu Nguyệt, vẻ mặt rất ngưỡng mộ.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Thôi Châu Nguyệt đột nhiên cảm thấy Trạch Lan trước mặt có chút khủng bố.

“Sau này mới biết được mái tóc tuyệt đẹp này của đại tiểu thư cần phải dùng nước vo gạo dưỡng mỗi ngày, còn phần gạo dư lại kia, chỉ cần một đấu thôi đã đủ để cho những người nghèo khổ dâng nữ nhi của mình lên.” Trạch Lan thở dài một hơi.

“Năm đó ta nhớ, đại hạn lại có dịch bệnh, cha ta chết…chết đói, nương bán ta đến Thôi phụ làm nô tỳ để đổi lại hai đấu cơm trắng để bà và muội muội sống tiếp. Cứ như vậy mà ta đã thành nha hoàn nhị đẳng của đại tiểu thư.”

“Ta vốn dĩ cũng muốn an phận làm nô tỳ bên cạnh đại tiểu thư. Mỗi tháng đều có tiền, nương có gạo ăn, muội muội cũng không cần dẫm vào vết xe đổ của ta mà đi hầu hạ người khác.”

“Ngươi có biết không, đại tiểu thư? Một người muốn sống sót thì rất đơn giản, chỉ cần một chút lương thực, một chút nước, một chút suy nghĩ mà thôi.”

“Vậy nên lúc ngươi đánh ta mắng ta ta đều nhịn.” Trạch Lan vén ống tay áo lên, lộ ra các vết sẹo cũ dày đặc, âu sầu thở dài.

“Nô tỳ chỉ muốn chăm sóc tốt cho mẫu thân, nuôi muội muội lớn lên thôi. Chẳng lẽ nô tỳ cũng không xứng?”

Thôi Châu Nguyệt ngây ra nửa ngày mới phản ứng lại, mẫu thân và muội muội của Trạch Lan đều đã chết trong tay mình. Lúc đó vì thứ muội chết mà nàng ta bị gia tộc truy hỏi, trong cơn phẫn nộ liền mang hết người nhà của nô tỳ ngoài cung xử lý sạch sẽ.

“Thứ nô tỳ thấp hèn như ngươi bây giờ mượn danh của cô nương hái sen cũng dám lên mặt chất vấn ta?” Thôi Châu Nguyệt tức đến bật cười.

Trạch Lan không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.

Thôi Châu Nguyệt nhớ đến Thanh Hà Thôi thị đã phái tử sĩ, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo: “Hôm nay ta sống không được nữa nhưng có cô nương hái sen kia đi cùng ta một đoạn hoàng tuyền thì cũng không còn cô đơn nữa.”

“Khiến đại tiểu thư phải thất vọng rồi,” Trạch Lan thả tay đang chơi đùa tóc của Thôi Châu Nguyệt, “Hôm nay Tiêu Cẩm Sương tướng quân hồi kinh thăm nhà trùng hợp cũng đi qua con đường đó, xem thời gian thì có lẽ bọn tử sĩ của người đã bị gϊếŧ sạch rồi đấy.”

Sắc mặt Thôi Châu Nguyệt trở nên tuyệt vọng, nàng ta vẫn còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Trạch Lan kêu thái giám bịt chặt miệng. Trạch Lan ngẩng mắt, hành lễ lần cuối với phi tần tuyệt vọng đã bị đày vào lãnh cung, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ Trạch Lan…”

Vải trắng kéo căng ra, “Mời đại tiểu thư đi chết!”

26.

Lúc Tiêu Cẩm Sương dùng chuỳ đồng đánh bay tên tử sĩ cuối cùng thì bồ câu đưa thư cũng bay đến trước mặt ta. Lô Uyển Thu tinh mắt nhìn thấy liền bắt lấy, nhanh nhẹn mở thư đọc lướt qua rồi nói với ta: “Trạch Lan đã đến lãnh cung tự tay siết chết Thôi Châu Nguyệt rồi.”

Ta gật gật đầu, biết kế hoạch của bản thân lại thành công thêm một bước.

Thôi Châu Nguyệt lúc nhỏ từng đi học cùng công chúa, được đọc sách với Đàm Đài Liệt trong cung. Nàng ta yêu Đàm Đài Liệt nên chướng mắt tất cả phi tần hậu cung, bao gồm cả ta trong đó.

Ta đặt tay trái lên bụng dưới, trong lòng nghĩ đến nơi này đã đánh mất một đứa bé, đứa bé đã chết trong sự hãm hại và hoài nghi.

“Tỷ tỷ làm rất tuyệt, quả thật cái mũ yêu phi hoạ quốc này là kế độc. Cho dù bệ hạ và Thôi Châu Nguyệt có giao tình sâu đậm cỡ nào thì cũng chẳng bằng giang sơn của hắn.” Lô Uyển Thu cụp mắt, nhàn nhạt nói.

“Còn Lô Thanh Lộ lại rất tỉnh táo, trong tất cả hậu cung phi tần chỉ có nàng không danga trái tim cho Đàm Đài Liệt.” Ta nhớ đến thủ đoạn quyết liệt của nàng ta, trong lòng ngưỡng mộ sự tỉnh táo của nàng.

Lô Uyển Thu vừa định nói thêm gì đó thì Tiểu Cẩm Sương đã cưỡi ngựa qua, đạp trên một vũng máu thịt đến trước mặt ta, giọng nói hùng hậu: “Vi tướng Tiêu Cẩm Sương tham kiến Hoàng Quý phi.”

“Miễn lễ, chuyện ngày hôm nay đa tạ ngươi rồi.” Ta phẩy nhẹ tay tỏ ý không cần đa lễ.

Lại nợ Tiêu Cẩm Hàn thêm một ân tình nữa. Nàng chịu áp lực của Đàm Đài Liệt, ngoài mặt là gọi Tiêu Cẩm Sương về kinh thăm thân thích nhưng thực tế là muốn bảo vệ ta khỏi tử sĩ của Lô thị và Thôi thị.

Hai nữ nhi nhà Tiêu gia khá cao lớn, Tiêu Cẩm Sương tính tình ngay thẳng lại giống Trương Phi, nghe ta khen nàng liền có chút ngại ngùng cúi thấp đầu: “Việc vi tướng nên làm.”

“Lần này hồi kinh thì đừng về Nam Cương nữa.” Ta nói với Tiêu Cẩm Sương, “Nhân mã còn lại của bệ hạ bây giờ đang dùng là tịch thu từ Thanh Hạ Thôi thị.”

Ánh mắt Tiêu Cẩm Sương chợt loé, rõ ràng nàng không phải là người thô lỗ, vẫn biết chú ý tỉ mỉ.

“Vị Lô Hiền phi trong cung bây giờ đã thắng rồi nhưng chưa chắc nàng sẽ cười được đến cuối cùng.” Ta nhướng mày, “Đợi tra rõ thân phận của nhóm tử sĩ này bệ hạ nhất định sẽ ra tay với Lô gia.”

“Đợi hai nhà Thôi, Lô ngã xuống thì thế gia tiếp theo bị khai đao sẽ là nhà ai đây?” Thấy Tiêu Cẩm Sương cúi đầu không nói, ta bổ sung thêm một câu then chốt.

Tiêu Cẩm Sương không nói gì nhưng lại xuống ngựa, cái chuỳ đồng nặng tám mươi cân cứ thế được nhấc lên rồi hạ xuống đất thật nhẹ nhàng. Ý của nàng là Tiêu gia cũng nắm giữ binh quyền ở Đại Lương, không phải dễ chọc.

Ta thấy vậy chỉ cười nhẹ, bước xuống xe ngựa, vượt qua tất cả mọi người bước đến bên cạnh Tiêu Cẩm Sương, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng nội dung lại rung trời lở đất.

“Thay ta chuyển lời này đến tỷ tỷ ngươi. Tên của bổn cung là Hạ Hiệu Hiệu không phải giả nhưng bổn cung còn có một phong hào là Trích Tinh. Bây giờ lưỡi kiếm của Đàm Đài Liệt đã gần kề, Lan Lăng Tiêu thị có nguyện ý cùng bổn cung thay đổi thiên hạ?”

Nói xong ta lùi lại hai bước hành lễ với Tiêu Cẩm Sương rồi lại lên xe ngựa.

“Đi thôi Chi Chi.”

“Vâng, nương nương.” Việt Hàm Chi đã băng bó xong vết thương của mình, tay cầm dây cương thúc ngựa dần dần tiến đến Tỵ Thử sơn trang.

Lần này chẳng còn ai cản đường đội xe cả.

Tiêu Cẩm Sương bị Hạ Hiệu Hiệu bỏ lại qua rất lâu mới hồi thần, nói với cận binh: “Đi thôi, chúng ta tiến cung cáo trạng.”

27.

Hạ Hoàng Quý phi trên đường đến Tỵ Thử sơn trang gặp phải thích khách được Tiêu Cẩm Sương tướng quân cứu. Hạ Hoàng Quý phi chết một mình thì cũng không sao nhưng trong bụng nàng ta cố tình lại có một đứa bé.

Hoàng thượng đăng cơ đã sáu năm tròn nhưng hậu cung vẫn chưa có con nối dỗi, thích khách lần đó suýt chút đã gϊếŧ mất long thai có thể trở thành đứa con đầu tiên của Hoàng đế. Thiên tử phẫn nộ liền hạ lệnh tra xét.

Tất cả manh mối đều chỉ về Phạm Dương Lô thị. Lô Thanh Lộ vừa diệt trừ được Thôi Châu Nguyệt chưa được mấy ngày đã cùng với Phạm Dương Lô thị trên dưới khoảng 600 người bị nhốt vào ngục.

“Thần muốn xin nghỉ phép.” Đến Tỵ Thử sơn trang chưa được một tuần lễ Lô Uyển Thu đã vội nói với ta.

Ta ngồi dựa trên ghế, nghe thấy liền lười biếng phẩy phẩy tay: “Đi tiễn tỷ tỷ ngươi một đoạn à? Đi đi.”

Lô Uyển Thu dặn dò Việt Hàm Chi chăm sóc kĩ càng cho Hạ Hiệu Hiệu, một thân một mình cưỡi ngựa đến ngục Kim Ngữ trong kinh thành. Rất nhanh đã đến cửa ngục, Lô Uyển Thu cảm thấy có chút kỳ diệu.

Nàng nhớ đến những ngày vẫn chưa vào kinh thành, lúc đó nàng và mẫu thân đang sống cùng nhau ở Vạn Châu. Gia đình ông nội rất khá giả, là tiểu địa chủ ở Vạn Châu. Lúc mẫu thân mang thai ông xem bà như nỗi nhục nhã, bắt bà phải phá thai rồi kết hôn.

Nhưng mẫu thân chạy mất, từ đó bị ông gạch tên khỏi gia phả. Trong mắt bách tính ở Vạn Châu mẫu thân là một cô nương hư hỏng chưa kết hôn đã có thai. Mẫu thân không còn cách nào khác ngoài việc dựng một ngôi nhà rơm trên núi ở ngoại ô Vạn Châu và sinh đứa trẻ ra.

Người phụ nữ dịu dàng đó đặt tên cho đứa trẻ là Lô Uyển Thu. Vì khi bà gặp người đó bầu trời mùa thu rất quang đãng. Mẫu thân nói, bà ở Vạn Châu chưa từng nhìn thấy công tử ôn văn nho nhã, dịu dàng đến thế nên bà không hối hận.

Sau này Lô Uyển Thu mới biết người đó mặt người dạ thú, chỉ cần bóc nhẹ lớp da người đó ra thì nội tâm xấu xa bẩn thỉu liền hiện ra khiến người khác buồn nôn.

Vạn Châu đại hạn, mẫu thân sống không nổi nữa mới đành phải mang theo nàng mới 5 tuổi và tín vật người đó đưa cho tìm đến kinh thành. Nhưng Lô thị trước nay trong sạch sao lại chấp nhận một đứa con hoang chứ?

Lô Uyển Thu nhỏ bé nhìn người đó lạnh lùng nói với mẫu thân mình: “Nếu ngươi chết đi thì ta sẽ để cho nghiệt chủng này bước vào cửa.”

TruyenHD

Đó là cơn ác mộng cả đời này của Lô Uyển Thu. Máu khắp thân của mẫu thân trong hồi ức làm cho bầu trời mùa thu như đỏ thêm ba phần, câu nói cuối cùng nàng để lại cho Lô Uyển Thu là: “Thu nhi, ngươi phải sống tiếp.”

Sau đó nàng quyết tâm phải tự tay trả thù này.

Lô Uyển Thu cụp mắt, không chút do dự bước vào cửa lớn của ngục Kim Ngữ. Hôm nay nàng mặc bộ váy đỏ Hạ Hiệu Hiệu ban cho, chủ mới này đối xử với nàng rất tốt, cũng rất hiểu tâm ý của nàng. Bóng dáng mềm mại của nữ tử dần dần biến mất trong cái tối thăm thẳm của ngục Kim Ngữ.

Như ngọn lửa kiều diễm cháy lan ra cả đông tây.

Đi qua một đoạn hành lang tối đen, bỏ lại phía sau âm thanh oán thán của những tù nhân khác, cai ngục đưa Lô Uyển Thu đến một phòng giam rất lớn, nói với nàng phạm nhân Lô thị ở trong đó.

Nàng đốt ngọn đuốc, nheo mắt đứng trước gian phòng đang giam giữ Lô thị. Lô gia gia chủ đã qua năm mươi nhưng vẫn có thể nhìn ra thời trẻ là một mỹ nam. Ông ta ngồi trong phòng giam, nhìn thấy Lô Uyển Thu liền lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghiệt chủng, năm đó ta nên đánh chết ngươi.”

Trên mặt Lô Uyển Thu lập loè ánh lửa, như không để ý mà câu khoé môi: “Quả thật, không gϊếŧ ta là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngươi.”

Lô Uyển Thu không muốn nói chuyện với kẻ thua cuộc nữa, bước đến bên cạnh cai ngục nói: “Mở cửa.”

Cai ngục do dự chốc lát, biết người trước mắt là tâm phúc của Hạ Hoàng Quý phi, Hạ Hoàng Quý phi lại đang đắc sủng nên vẫn mở cửa ra.

“Thủ đoạn hay đó muội muội,” Lô Thanh Lộ cúi thấp đầu cười, “Chỉ là ta muốn nói rõ với muội muội một điểm. Lúc ta đến tìm Hạ Hiệu Hiệu đòi người ta không hề có ý muốn gϊếŧ muội, chỉ muốn nhốt muội lại thôi.”

“Ta biết.” Lô Uyển Thu nở nụ cười dịu dàng. “Lúc ta vừa đến Lô gia, tỷ tỷ chính là người duy nhất đối xử tốt với ta, cho dù là bố thí thì ta cũng nhớ rõ.”

“Đúng vậy, lúc ngươi vừa đến Lô gia ta rất vui, cuối cùng cũng có bạn cùng tuổi để chơi cùng rồi.” Máu đen dần chảy ra từ khoé miệng Lô Thanh Lộ, là dấu hiệu trúng độc nhưng nàng ta không để ý, chỉ đưa tay ra với Lô Uyển Thu.

Lô Uyển Thu im lặng né khỏi bàn tay mảnh khảnh đó. Thấy Lô Uyển Thu né ra, khoé mắt Lô Thanh Lộ nặn ra một giọt nước mắt, mặc dù đã bị trúng độc nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách: “Muội muội, ta lạnh quá, có thể ôm ta không?”

“Nếu tỷ tỷ không để sẵn kịch độc trong móng tay thì ta nhất định rất sẵn lòng.” Lô Uyển Thu lùi về sau hai bước, nhìn sự không cam tâm ngập tràn đôi mắt Lô Thanh Lộ, tiếc nuối nói: “Nhưng nếu tỷ tỷ muốn mang kẻ đã huỷ Lô gia này cùng xuống hoàng tuyền thì thứ lỗi cho muội muội không thể phụng bồi.”

“Sao ngươi nhìn ra được…” Kế hoạch bị lộ tẩy, Lô Thanh Lộ rất không cam lòng.

Lô Uyển Thu mỉm cười nhìn nàng ta đang thống khổ trên mặt đất: “Bị tỷ tỷ dày vò nhiều năm như vậy, ta cũng xem như là hiểu tỷ tỷ.”

“Trước nay người đều xem ta như loại tạp chủng, vì danh tiếng và giáo dưỡng nên không thể nói ra ngoài. Ngày hôm nay lại bị loại tạp chủng này đẩy xuống vực sâu chắc chắn sẽ không cam lòng.”

“Tỷ tỷ cảm thấy kẻ tiểu nhân như ta nhất định sẽ rất đắc chí, đến ngục Kim Ngữ sẽ dương oai diễu võ trước mặt các người. Vậy nên ngươi dự định dùng cái mạng rách của ngươi làm ta đồng cảm, đồng thời gϊếŧ chết ta.”

“Biết sao được, muội muội đã sống ở Lô gia nhiều năm, đã sớm cẩn trọng lời nói thành thói quen, nhìn thấy tỷ tỷ móng tay tỷ tỷ có chút ít màu xanh thì muội muội đã không dám lại gần tỷ tỷ nữa rồi.”

“Ít nhiều gì cũng có chút doạ người, muội muội vẫn nên tránh ra thôi.”

Lô Thanh Lộ còn muốn nói gì đó thì độc dược đã phát độc dữ dội, chưa được một lúc nàng ta đã tắt thở. Lô Uyển Thu bước vòng qua thân thể nàng ta ra ngoài, ra khỏi ngục giam liền quay sang nói với cai ngục: “Niêm phong phòng giam này lại đi, không được đưa nước và lương thực vào.”

Đây rõ ràng là muốn để cho người Lô gia đói đến chết, cai ngục kinh ngạc: “Lô đại nhân, chúng ta gánh không nổi đâu.”

“Không sao đâu.” Lô Uyển Thu lắc lắc đầu, lấy ra một tờ thánh chỉ để trống, lại lấy bút mực viết lên đó nội dung ban chết cho Lô thị.

Nàng đưa cho cai ngục: “Đây là ý chỉ của bệ hạ.”

Thấy cai ngục cầm thánh chỉ quay về ngục Kim Ngữ, Lô Uyển Thu nghĩ may mà lúc trước Hạ Hiệu Hiệu đã đòi sẵn thánh chỉ trống của bệ hạ, nếu không cũng chẳng còn cách nào khác để kết thúc toàn bộ tính mạng của người Lô gia.

Chặt đầu thì quá lời cho bọn họ rồi.

Lô Uyển Thu bước ra khỏi ngục Kim Ngữ, cưỡi ngựa về hướng ngoại ô kinh thành, trong lòng nàng chưa bao giờ sảng khoái như bây giờ. Mẫu thân, con đã báo thù được cho người rồi.

28.

Nghe xong lời của Tiêu Cẩm Sương, bàn tay cầm quạt của Tiêu Cẩm Hàn run lên, cái quạt màu đỏ suýt chút rơi lên tấm thảm đắt tiền.

Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho A Bảo đi canh cửa, không được để bất cứ kẻ nào nghe trộm, xong mới hỏi thứ muội của mình: “Hạ Hiệu Hiệu tự nói với ngươi nàng là Trích Tinh công chúa?”

“Vâng.” Tiêu Cẩm Sương nhận lấy cái quạt tỷ tỷ đưa qua, “Nàng muốn muội chuyển lời đến tỷ, Đàm Đài Liệt muốn động thủ với Tiêu gia, hỏi Lan Lăng Tiêu thị của chúng ta có nguyện ý liên minh với nàng không.”

Tiêu Cẩm Hàn lập tức hiểu được hai chữ liên minh này quan trọng như thế nào nhưng nàng vẫn cần xác nhận với muội muội mình một chút. Nàng dùng ngón tay chấm vào nước trà, lẳng lặng viết hai chữ lên bàn để muội muội xem.

Tiêu Cẩm Sương nặng nề gật đầu xác nhận chuyện này.

Tiêu Cẩm Hàn chau mày, phẩy tay tỏ ý kêu muội muội nên ăn vài món trên bàn: “Ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói. Ở Nam Cương muội chịu khổ rồi, đói đến gầy cả người.”

Tiêu Cẩm Sương cúi đầu nhìn lại vòng eo của mình nhưng vẫn không từ chối ý tốt của tỷ tỷ, từng ngụm từng ngụm ăn những món tỷ tỷ tự tay làm.

Người nhà phi tần thăm hỏi chỉ có thời gian khoảng một canh giờ, Tiêu Cẩm Sương nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần đến giờ bèn nói với Tiêu Cẩm Hàn: “Tỷ tỷ, muội đi trước đây, tỷ ở trong cung bảo trọng.”

“Kinh thành không tự do.” Sắc mặt Tiêu Cẩm Sương khó chịu, cúi đầu nhai đi nhai lại một câu như vậy.

Thấy Tiêu Cẩm Sương giống đứa nhỏ đang giận dỗi, Tiêu Cẩm Hàn thở dài một hơi: “Muội ở Nam Cương nắm không ít binh quyền, Đàm Đài Liệt vẫn không an tâm.”

“Phụ thân già rồi.” Tiêu Cẩm Hàn vỗ vỗ bờ vai chắc nịch của muội muội, “Hai người chúng ta đều có trách nhiệm gánh vác gia tộc này. Nghe lời đi.”

“Vâng.” Tiêu Cẩm Sương gật đầu, “Giao binh quyền thì giao thôi. Hồi kinh rồi có lẽ sẽ được phân phó đến cấm quân, vừa hay gần nhà có thể chăm sóc phụ thân. Nhưng nếu Hoàng đế nhất định phải ép thì sao?”

Ánh mắt Tiêu Cẩm Hàn xẹt qua một tia rét lạnh, thấp giọng nói: “Vậy thì để hắn chết.”

29.

Ta ở Tỵ Thử sơn trang được hai tháng, Đàm Đài Liệt ban hai chính lệnh.

Điều thứ nhất, gọi Tiêu Cẩm Sương và vài người trong Tiêu gia hồi kinh, thuận tay thu hồi lại binh quyền của Lan Lăng Tiêu thị.

Điều thứ hai khá đặc biệt, Đàm Đài Liệt tỏ ý hắn ngồi trên long ỷ đã lâu nhưng vẫn chưa sắc phong Hoàng hậu là vì bận rộn chính sự không lưu luyến hậu cung. Bây giờ hắn cảm thấy Đại Lương nên có một vị Hoàng hậu rồi. Người được chọn làm Hoàng hậu chỉ có một, chính là Hạ Hiệu Hiệu ta.

Thanh Hà Thôi thị và Phạm Dương Lô thị đều đã không còn, vài vị phi tần của dòng hai thế gia lại bất mãn Hoàng đế nhưng vẫn không tìm được cớ gì, chỉ đành mang thân phận cô nương hái sen của ta ra chất vấn.

Đối mặt với chồng tấu chương chất cao như núi, Đàm Đài Liệt chỉ dùng một câu liền chặn được đám người đó: “Hạ Hoàng Quý phi đang mang thai.”

Triều đại nào cũng lấy hoàng tộc làm trọng nên việc sinh con nối dõi đều là KPI phi tần hậu cung theo đuổi. Một phi tần cho dù xuất thân thấp kém đến mức nào, có được đứa bé liền sẽ được thăng vị.

Đàm Đài Liệt không biết chuyện ta đã cho hắn uống thuốc tuyệt tử, vậy nên câu trả lời hắn ta mang theo ý: Ta cũng rất muốn phong phi tần là con gái của các vị đại nhân lên làm Hoàng hậu nhưng biết sao được, nữ nhi của các khanh đến cả một đứa còn không sinh được.

Gia chủ của dòng hai thế gia tức xanh cả mặt những cũng chẳng còn cách nào với Hoàng đế. Bọn họ biết Đàm Đài Liệt thật sự sẽ khai đao với bọn họ, Phạm Dương Lô thị và Thanh Hà Thôi thị bị hạ bệ bọn họ đều đã nhìn thấy. Bây giờ bọn họ hướng mắt về Lan Lăng Tiêu thị.

Tiêu Thừa Tướng có thể bồi dưỡng ra hai tỷ muội Tiêu gia cũng là một lão hồ ly. Ông ta mạo hiểm đóng cửa không ra cũng đã biểu đạt rõ thái độ của mình. Chuyện sắc phong Hoàng hậu này đến cả Lan Lăng Tiêu thị còn không phản đối thì dòng hai thế gia bọn họ chỉ đành hít vào thở ra, nhịn xuống.

Cứ như vậy ta đã nhận được thánh chỉ trở thành Hoàng hậu của Đại Lương. Lúc nhận được thánh chỉ bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách. Ta không nhịn được cười cười, miệng đáp tạ ơn nhưng trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu dao động.

Đàm Đài Liệt ơi Đàm Đài Liệt, đây vốn dĩ là ta nên có. Ngươi nếu sớm cho ta thì hận ý trong lòng ta cũng chẳng đến mức muốn nuốt chửng ngươi như vậy.

Khách khí tiễn hộ vệ đi, ta định quay về giường, tiện tay ném thánh chỉ sang một bên rồi tiếp tục đi ngủ. Vừa xoay người liền thấy trong viện nhiều thêm một người. Yến Mục Vân tóc đen mặc bạch y, tay trái cầm một cái ô giấy màu tím yên lặng đứng trong viện.

Nhìn từ xa cứ như hắn bước ra từ màn mưa vậy, như tiên hạ phàm từ những đám mây.

Lô Uyển Thu hiểu ý kéo Việt Hàm Chi xuống, chỉ còn lại ta đang đứng dưới mái hiên và Yến Mục Vân ngoài viện hai mắt nhìn nhau. Qua một lúc lâu, Yến Mục Vân phá vỡ sự trầm mặc: “Ngươi không chỉ muốn làm Hoàng hậu.”

“Đúng. Hai nhà Thôi Lô đã bị diệt, Lan Lăng Tiêu thị cũng hướng về ta, chỉ cần thêm một chút thuốc độc thì thân thể của Đàm Đài Liệt sẽ yếu đi. Đến lúc đó, ta có thể dựa vào vị trí Hoàng hậu này rồi thu phục các bá quan sau.”

Ta đưa tay ra hứng từng giọt nước mưa, nhìn những giọt nước như hạt châu từ từ chảy xuống, “Đến lúc đó, ta có thể từ Hoàng hậu chính thức trở thành Hoàng đế.”

“Kế hoạch rất hoàn mỹ, trở ngại duy nhất là ngươi không có binh quyền.” Yến Mục Vân cụp mắt xuống, mang theo một chút thất vọng nói, “Đây là lý do ngươi gọi ta từ Nam Cương quay về sao?”

Lần này đến lượt ta trầm mặc.

Một lúc sau, ta cười lạnh với hắn: “Nếu như muốn binh quyền thì ta hoàn toàn có thể đi tìm tỷ muội Tiêu gia.”

Nói xong câu này, ta xoay người muốn quay về giường tiếp tục ngủ.

“Ngươi không thể mở miệng nói ra câu đó cho ta nghe sao?” Yến Mục Vân vứt dù xuống đất, bước nhanh đến chỗ ta, dùng tay giữ chặt cổ tay ta rồi dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm.

Ta không chịu yếu thế đấu mắt với hắn, đột nhiên phát hiện chàng thiếu niên trước mắt này đã đỏ cả mắt, giọng điệu hung hãn nhưng lời nói ra lại như đang làm nũng với ta: “Hạ Hiệu Hiệu, nàng rõ ràng nhớ ta rồi.”

“Đúng vậy, ta nhớ chàng rồi, vậy thì đã sao chứ? Nếu ta không thể tạo phản, nếu ta không có bình quyền thì đời này kiếp này chúng ta cũng chẳng thế ở bên nhau đâu. Yến Mục Vân, ta cần một đội quân thuộc về bản thân.”

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn buông ta ra nhưng hắn vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay ta, giống như người đang sắp chết nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng vậy.

“Nàng yêu ta không?” Yến Mục Vân nhỏ giọng hỏi.

“Ta cần một đội quân. Nếu ngươi cho ta, giúp ta lên ngôi vị Hoàng đế thì ngươi sẽ là Hoàng phu trên vạn người dưới một người. Ta sẽ làm cho hôn lễ của chúng ta vô hạn phong quang.”

Ta né tránh ánh mắt bức bách của Yến Mục Vân, chỉ mở miệng cho hắn một câu trả lời. Ý là, ta yêu hắn nhưng ta càng yêu quyền lực hơn.

Nhưng còn cách khác đâu. Ta cũng đau lòng rơi lệ, lòng như đao cắt, ta cũng ngập tràn áy náy, ta cũng thật lòng. Nhưng bất luận như thế nào, bất cứ ai hay bất cứ nguyên nhân nào cũng không thể cản bước ta trên con đường giành quyền lực này.

Mỗi lần nói chuyện, mỗi vẻ mặt đều là ta đã tính toán. Vì lợi ích tốt hơn ta có thể diễn kịch, có thể hạ độc, lợi dụng tình yêu của hắn để ép hắn đưa ta thứ ta cần. Hạ Hiệu Hiệu ta chính là người lạnh lùng như vậy, biết trách ai đây?

Ta có thể mở miệng nói ra biển cạn đá mòn, cũng có thể nói những lời không thẹn với lòng nhưng ta và Yến Mục Vân đều biết Hạ Hiệu Hiệu càng yêu bản thân hơn.

Ta không muốn lừa hắn, cũng không muốn lừa chính mình. Vậy nên đối diện với chất vấn của Yến Mục Vân ta chỉ có thể đổi chủ đề, hứa hẹn cho hắn những thứ khác. Trừ sự thật lòng của Hạ Hiệu Hiệu, cái gì ta cũng có thể đưa cho hắn.

“Được.” Yến Mục Vân hiểu ý của ta, thả ta ra rồi lấy một cái binh phù có khắc hình chim ưng đưa qua, cười khổ: “Ai kêu ta thích nàng chứ?”

Trên đời này, kẻ thắng luôn là kẻ bạc tình. Đây là đạo lý từ trước đến nay không đổi.

Sau đó Yến Mục Vân nghiêm chỉnh quỳ xuống: “Thần chúc bệ hạ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!”

Yến Mục Vân không thèm ngoảnh đầu lại bước vào màn mưa. Việt Hàm Chi chầm chậm xuất hiện trong viện, thấy tay ta đang chơi đùa với binh phù nàng kinh ngạc trừng to mắt: “Nương nương, người và Thế tử điện hạ đã nói gì mà ngài ấy mang cả ba ngàn quân của mình cho người luôn rồi?”

Ta nhướng nhướng mày, không đáp Việt Hàm Chi mà chỉ rơi vào trầm tư. Ba ngàn sao? Ba ngàn đủ rồi, Tư Mã Ý cũng chỉ dùng ba ngàn người để tạo ra trận Cao Bình Lăng, từ đó nắm chắc chính quyền triều Nguỵ.

Nhưng Việt Hàm Chi lại kinh ngạc nói thêm một câu: “Tâm trạng của Thế tử điện hạ hình như không đúng lắm, đến cả dù cũng không mang theo…”

Sau đó, ta mới để ý rằng chiếc ô mà Yến Mục Vân vội vàng ném xuống vẫn còn ở trong sân. Một cơn gió ập đến, thổi tung mặt dù vào màn mưa, những con hạc sống động như thật trên đó đã lụi tàn và biến đổi dưới mưa gió.

30.

Đại điển phong hậu của Đàm Đài Liệt được định ngày cách đó không lâu. May mà bụng ta vẫn còn chưa lớn lắm, chưa nhìn ra đang mang thai nhưng người trong cung đều đã biết, lúc mang lễ phục Hoàng hậu đến cho ta rất cung kính.

Lô Uyển Thu kiếm tra mặt trước mặt sau tận chín lần mới xác nhận là không có vấn đề gì, tỉ mỉ hầu hạ ta mặc vào.

Ta nhìn vào mỹ nhân trong gương, tóc đen như mực, da trắng như ngọc, dung mạo thập phần yêu kiều. Rõ ràng ánh mắt trong veo nhưng lại có chút lạnh lùng, khoé môi hơi cong lên nhưng lại không có ý cười.

Lúc ta đang lật đi lật lại những hình thêu trên lễ phục, nô tỳ đang hầu hạ trong phòng đột nhiên quỳ xuống. Đàm Đại Liệt nhẹ nhàng ôm ta từ phía sau, giọng điệu vừa hoài niệm vừa mê luyến: “Hiệu Hiệu thật xinh đẹp.”

Sao nào, chuyện ta xinh đẹp này chỉ cần có mắt liền nhìn thấy, đâu có cần ngươi nói?

Ta dịu dàng như nước nhìn hắn: “Bệ hạ, chờ đại điển này qua thần thϊếp liền trở thành thê tử của người rồi.”

Đàm Đài Liệt yên lặng ôm ta, cọ cọ tai ta rõ lâu, dưới đáy mắt đều là thâm tình: “Hiệu Hiệu, ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đưa nàng lên làm chủ lục cung rồi. Lúc đầu ta nghĩ mình đã chết dưới nước thì nàng xuất hiện trước mắt ta. Mái tóc đen của nàng tản ra trong nước làm lộ ra dung nhan tuyệt thế, trông rất giống tiên nữ trong thoại bản…”

Quả thật lúc đầu bổn tiên nữ nên cứu Yến Mục Vân lên thôi, sau đó nhảy xuống dìm chết tên bạch nhãn lang như ngươi cho cá ở sông Thanh Dặc được một bữa no nê.

Đuổi được Đàm Đài Liệt đi rồi ta mất kiên nhẫn ngồi lại trên ghế, tâm tình tốt đẹp sau khi thay lễ phục Hoàng hậu cũng mất, phẩy tay gọi Việt Hàm Chi: “Thế tử nhà ngươi đi đâu rồi?”

“Thế tử điện hạ về Nam Cương làm thuốc an thai cho người.” Ý cười của Việt Hàm Chi nồng đậm, “Nương nương, người phải đối xử tốt với Thế tử điện hạ đó.”

Ta cúi đầu chơi đùa vạt áo, tâm trạng bất ngờ biến tốt lên: “Thế tử nhà người là nam sủng của bổn cung, đối tốt với bổn cung là việc nên làm.”

Việt Hàm Chi không chỉ một lần nghe việc Yến Mục Vân là nam sủng của ta nên cũng quen rồi. Nàng bĩu môi, giả vờ như chưa nghe thấy rồi âm thầm lui ra khỏi phòng.

“Nói chuyện với nương nương khó quá.” Việt Hàm Chi bước ra ngoài liền lắc đầu với Lô Uyển Thu, “Người Đại Lương các người thích cũng không nói, không thích cũng không nói, một câu thôi mà vòng vo bắt người khác phải đi đoán, thật phiền.”

Lô Uyển Thu cười xoa xoa đầu nàng, đưa một miếng bánh kem qua tỏ ý nàng có thể tự tìm một nơi đi chơi. Đợi Việt Hàm Chi đi xa nàng mới thở dài một tiếng, nghĩ thầm, nguyên nhân Hạ Hiệu Hiệu không nói thẳng ra có phải vì nàng cũng không tự phát hiện ra tình ý của bản thân đối với Yến Mục Vân?

Chưa đợi nàng nghĩ xong thì Việt Hàm Chi lại chạy về, đưa cho nàng một bình thuốc màu đỏ.

Việt Hàm Chi ngại ngùng gãi đầu: “Uyển Thu tỷ tỷ, đây là thuốc giải của tỷ. Nương nương nói với Thế tử điện hạ rằng tỷ và Trạch Lan tỷ đều đã cùng trải qua vinh nhục, nếu cứ dùng thuốc độc khống chế thì cũng không hay nên người đã để Thế tử điện hạ làm thuốc giải hẳn cho hai người.”

“Được rồi, đa tạ Chi Chi.” Lô Uyển Thu nhận lấy bình thuốc, không cần nhìn mà trực tiếp uống xuống, “Ngươi mang đến cho Trạch Lan đi.”

Sau đó nàng lo lắng cụp mắt xuống. Thuốc giải này tuyệt đối không phải là Hạ Hiệu Hiệu cho. Tâm địa nàng cứng rắn, trước khi đạt được mục đích thì không có khả năng đưa thuốc giải cho mình và Trạch Lan.

Yến Thế tử đưa thuốc giải có ý rất rõ ràng, một bên là để quan hệ giữa Lô Uyển Thu và Trạch Lan không còn uy hϊếp gì đến Hoàng hậu, một bên là giúp Hạ Hiệu Hiệu làm người tốt để Lô Uyển Thu và Trạch Lan chăm sóc nàng nhiều hơn.

Thủ đoạn của Hạ Hiệu Hiệu tàn nhẫn, dã tâm lớn kinh người, chuyện này Yến Thế tử không phải không biết nhưng vẫn nghĩ cho nàng, thậm chí bỏ cả thể diện của Nam Cương đi làm nam sủng, xem ra đã yêu thảm Hạ Hiệu Hiệu.

Nhưng chí hướng của Hạ Hiệu Hiệu lại không phải tình yêu mà là quyền lực. Tương lai giữa hai người thật không dễ nói.

Sau khi đại điển phong hậu thuận lợi kết thúc, ta uống thuốc an thai Yến Mục Vân làm, mặt không biểu tình cùng Đàm Đài Liệt leo hết bậc thang rất dài, bái tế thiên địa xong rồi đứng phía sau Đàm Đài Liệt lạnh lùng nhìn xuống bá quan văn võ và các phi tần.

Đông người như vậy đều đang cúi đầu trước ta. Không, là đang cúi đầu trước quyền lực chí cao vô thượng.

Ta nhớ đến ngọc tỷ của triều Trần đang được giấu dưới đáy hộp trang điểm, lại quay sang nhìn Đàm Đài Liệt trước mắt, cảm thấy hắn đặc biệt chướng mắt. Chỉ cần diệt trừ cái kẻ đang đứng trước mặt này là ta có thể đạt được quyền lực chí cao vô thượng rồi.

Đàm Đài Liệt thấy ta nhìn hắn, mỉm cười với ta một cái, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt: “Hiệu Hiệu, nàng đang nghĩ gì vậy?”

“Hiệu Hiệu đang nghĩ cuối cùng cũng được đứng bên cạnh bệ hạ rồi.” Ta thu lại sát ý của bản thân, cảm thán, “Con đường này đầy mưa gió, quả thật cũng không dễ dàng.”

“Trẫm sẽ đối xử tốt với Hiệu Hiệu mà.” Trong lòng Đàm Đài Liệt, rốt cuộc là xem ta như thanh đao để diệt trừ bọn thế gia hay hắn thật sự áy náy ta cũng chẳng biết.

Đàm Đài Liệt nắm tay an ủi ta, trên mặt ta nở nụ cười, không nói gì nhưng ánh sáng trong mắt tối sầm lại. Nếu ngươi thật sự muốn đối tốt với ta thì ngươi chỉ cần đưa Hoàng vị và tính mạng ra.

Sau ngày hôm đó, ta giữ Việt Hàm Chi lại trong cung ngày ngày cho Đàm Đài Liệt uống thuốc độc mạn tính, còn bản thân về lại Tỵ Thử sơn trang yên tĩnh đợi đến ngày lâm bồn. Thuốc an thai Yến Mục Vân đưa thật sự có tác dụng, trong lúc mang thai ta gần như chẳng có phản ứng nào cả.

Lúc bụng ta ngày càng lớn lên, kinh thành truyền đến tin tức của Việt Hàm Chi. Chữ trên thư nghiêng nghiêng ngả ngả, rõ ràng người viết thư trình độ văn hoá chẳng ra làm sao. May mà trên đó còn có một câu rất dễ đọc.

Trong lòng ta âm thầm tính toán an bài Việt Hàm Chi thực hiện chín năm nghĩa vụ giáo dục, sau đó tập trung vào năm chữ: “Đàm Đài Liệt bệnh rồi.”

Lô Uyển Thu bất động thanh sắc xem lướt qua bức thư sau đó đốt thành tro, nói với ta: “Nương nương, việc huấn luyện tử sĩ nên được tiến hành rồi.”

“Ngươi làm việc trước giờ ta đều rất yên tâm.” Ta không chút do dự ném binh phù chim ưng sang cho Lô Uyển Thu để nàng ra ngoài luyện binh.

Tài năng của Lô Uyển Thu không thua bất cứ ai, chỉ do nàng là con riêng của Lô gia gia chủ nên mới không có nhiều cơ hội để phát huy, đành phải che giấu bớt. Hôm nay ta sẽ cho nàng cơ hội.

“Gọi Trạch Lan từ trong cung đến đây làm việc đi.” Việt Hàm Chi phải ở trong cung không ngừng hạ thuốc Đàm Đài Liệt, Lô Uyển Thu phải thay ta đi huấn luyện tử sĩ. Ta đã mang thai tám tháng rồi, bên cạnh không thể không có người thân cận nên chỉ đành gọi Trạch Lan đến.

Trạch Lan vừa đến không được bao lâu ta liền lâm bồn. Nhờ phúc khí của Yến Mục Vân mà lúc mang thai ta không chịu khổ quá nhiều nhưng không ngờ đến, sinh đứa bé vẫn phải dạo một vòng Quỷ môn quan.

Một mình ta nằm trên giường, vừa bắt đầu còn có thể uống canh bổ Trạch Lan mang đến, đợi thêm một lúc nữa, đau đớn đến mức đến cả thìa ta cũng không cầm nổi. Mỗi lần cơn đau ập đến hai tay ta liền vẫy loạn xạ, trong đầu là một mảnh hỗn độn, cũng không biết bản thân còn có thể chịu được thêm mấy lần đau như thế này.

Bà mụ trong cung phái đến đều đã có mặt, từng chậu từng chậu máu được bưng ra ngoài.

“Nương nương, người vững vàng lên.” Giọng của Trạch Lan nghe có vẻ rất muốn khóc, sắc mặt trắng bệch đút ta uống canh bổ.

Ta cảm thấy đau như cả hai chân đều bị bẻ gãy vậy, máu chảy ra từ hạ bộ không ngừng. Canh bổ Trạch Lan đút ta phân nửa đều nuốt không nổi mà phun trên giường, đầu ta nghiêng sang một bên rồi hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc mơ màng hình như có người đang gọi tên ta nhưng lúc đó ta đã yếu ớt đến mức hoàn toàn không còn khí lực để trả lời.

“Cô nương, hoa sen và củ sen này của ngươi bán như thế nào?”

Ta ngồi trên thuyền theo giọng nói ngẩng đều lên, trước mặt là một công tử có dung nhan tuấn tú buộc tóc cao. Hắn ta ngồi xổm trên mũi thuyền, đôi tay trắng trẻo cầm một nhánh hoa sen lên, ánh mắt trong sáng nhìn ta.

Hắn mua cho ta một nhánh hoa sen và một củ sen nhưng lại trả hẳn mười hai lượng hoàng kim.

Từ ngày hôm đó mỗi ngày hắn ta đều đến, cũng không nói gì nhưng sẽ mua một nhánh hoa sen và một củ sen rồi lại đưa cho ta mười hai lượng hoàng kim. Tròn trĩnh một tháng, mọi người trên thuyền đều biết hắn thích ta, ta cũng không nói gì mà chỉ nhét hết số hoàng kim đó vào hộp chứa đồ.

Đầu tháng sau hắn vẫn theo thường lệ đưa cho ta mười hai lượng vàng, sau đó nhướng mày đẹp: “Từ trước đến giờ ta đã tiêu ở chỗ cô nương đủ một nghìn hai lượng hoàng kim.”

“Công tử muốn gì?” Ta biết hắn thích ta nhưng không biết tại sao hắn lại tiêu tiền như vậy nên đành cầm hộp chứa đồ ra, bên trong là toàn bộ hoàng kim hắn đã đưa ta.

Nếu hắn muốn dựa vào đống hoàng kim này để vô lễ với ta thì ta, Hạ Hiệu Hiệu này cũng không phải ăn chay. Nếu cần thiết thì ta sẽ ném hết số hoàng kim này lên mặt hắn, cho hắn biết hậu quả khi làm đăng đồ tử.

“Lấy nghìn lượng đổi lấy một nụ cười của cô nương, có được không?” Công tử cầm hoa sen nhìn ta, trong mắt hắn phản chiếu một nửa dòng nước trong vắt của sông Thanh Dặc.

Ta đối diện với một tình yêu không che giấu này tay không biết nên đặt ở đâu, tim đập lung tung cướp lấy nhánh sen trong lòng hắn, chớp chớp mắt: “Ngươi, ngươi tên gì?”

Đuôi mắt và lông mày của công tử khẽ cong lên như trăng khuyết ở Nam Cương chiếu đến thiên sơn vạn thuỷ: “Yến Mục Vân, ta tên Yến Mục Vân.”

Một tiếng khóc vang dội của đứa bé truyền đến. Ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Yến Mục Vân cả người mỏi mệt nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn tú đang lo lắng ngồi bên cạnh giường liền rơi lệ.

Ta vốn là cô nương hái sen ở Vân Mộng lo lắng cho vị công tử đã rời đi. Yến Mục Vân, nếu năm đó ngươi không rời đi thì tốt rồi.

Yến Mục Vân thấy ta khóc liền rối loạn tay chân, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt ta: “Hiệu Hiệu đừng khóc.”

“Đứa bé đâu?” Ta ngừng khóc, ngẩng mắt lên nhìn Yến Mục Vân: “Đứa bé của ta đâu?”

“Là một nữ nhi, mọi thứ đều rất tốt.” Yến Mục Vân chỉ vào gian phòng bên cạnh, “Trạch Lan đang chăm sóc cho nó.”

Nữ nhi mới tốt, nếu là nhi tử thì tương lai quốc gia này nên lấy quốc hiệu là Trần hay Lương cũng chẳng biết. Ta sẽ không giống Võ Tắc Thiên đâu, những năm cuối đời còn phải mở to mắt ra nhìn bá quan đảo chính rồi bị ép phải trả lại thực quyền cho nhi tử của mình.

Điều Hạ Hiệu Hiệu phải làm là trở thành Nữ Đế của Hạ quốc mà không có bất cứ kẻ nào dám tranh giành quyền lực.

31.

Ta vừa đầy tháng, một sự thật được bóc trần ra trước mắt mọi người: Sau khi Đàm Đài Liệt biết là nữ nhi căn bản chưa từng bước đến Tỵ Thử sơn trang, xem ra là hắn cũng rất thất vọng đối với chuyện ta không thể sinh ra Thái tử.

Nhưng đứa bé không thể không có tên, vậy nên cần phải động não một lát.

Sau khi đã đuổi Yến Mục Vân đi, ta hướng mắt về phía Việt Hàm Chi. Việt Hàm Chi trừng to mắt, phẩy phẩy tay tỏ ý cự tuyệt: “Ta xuất thân tử sĩ, đánh đành gϊếŧ gϊếŧ là chuyện nhỏ nhưng chuyện đặt tên là chuyện lớn, không thể giao cho ta!”

Ta lại chuyển tầm mắt sang Trạch Lan, Trạch Lan ôm đứa bé vừa dỗ vừa đáp: “Nương nương, trước kia tuy nô tỳ theo Thôi thị nhưng cũng chỉ biết được vài chữ thôi. Chyện đặt tên này sao có thể giao cho nô tỳ chứ?”

Ta lại chuyển sang Lô Uyển Th, Lô Uyển Thu vừa định mở miệng đẩy sang cho Yến Mục Vân thì bị ta cắt ngang: “Ta không muốn đứa bé này họ Đàm Đài hay họ Yến, nó chỉ có thể theo họ Hạ. Ngươi dù sao cũng là nữ nhi của Phạm Dương Lô thị, không cần đùn đẩy nữa, chuyện đặt tên này giao cho ngươi.”

Lô Uyển Thu nhất thời hiểu ra tại sao ta lại đuổi Yến Mục Vân đi, sau đó nàng đi quay phòng vài vòng, cuối cùng vỗ tay một cái: “Có rồi! Gọi là Trì Doanh đi. Thi kinh có nói, quân tử thời bình cũng có thể bảo vệ doanh luỹ, hy vọng vị tiểu công…tiểu đế cơ này có thể bảo vệ cho quyền lực mà nương nương giành được.”

Ta rất hài lòng gật đầu, Hạ Trì Doanh, tên này rất tốt, không có từ xấu nhưng gọi lên cũng rất lạ tai. Việt Hàm Chi và Trạch Lan cũng cảm thấy rất dễ nghe, thấy Trì Doanh đang phun bong bóng Trạch Lan liền vội ôm nó dỗ ngủ. Việt Hàm Chi cũng đi cùng với Trạch Lan để bảo vệ an toàn cho Trì Doanh, trong phòng chỉ còn lại ta và Lô Uyển Thu.

Lô Uyển Thu cười nhìn Yến Mục Vân tay chân vụng về nhận lấy Trì Doanh đã ngủ thϊếp đi từ Trạch Lan, sau đó thở dài: “Trì Doanh còn có một ý nghĩa khác là viên viên mãn mãn. Trạch Lan mất đi người thân, Chi Chi mất đi sư phụ của nàng, ta mất đi mẫu thân luôn đối tốt với mình, Yến Thế tử mất đi người muội muội là Trích Tinh công chúa…”

Đúng vậy, ta cũng đã mất đi tình yêu ngập tràn của mình. Những tâm sự thời thiếu nữ kia cuối cùng cùng đã bị sự bạc tình và lừa dối của Đàm Đài Liệt dập nát thành tro.

“Nếu chúng ta đã không còn cách nào viên mãn thì cứ để cho đứa nhỏ viên viên mãn mãn đi.” Lô Uyển Thu vỗ vai ta nhè nhẹ, tỏ ý ta đừng quá buồn vì những chuyện đã qua. Sau đó nàng hành lễ với ta rồi cũng lui ra khỏi phòng.

Lô Uyển Thu đi đến hành lang, nhìn thấy người vừa trở thành cha còn đang cười ngốc là Yến Mục Vân kia, trong lòng âm thầm thở dài. Nương nương, người có cho Yến Thế tử một kết cục viên viên mãn mãn không?

32.

Khi Trì Doanh hơn một tuổi, cuối cùng ta cũng đưa nó rời khỏi Tỵ Thử sơn trang. Không có lý do nào khác, độc dược mạn tính đã làm cho Đàm Đài Liệt gắng gượng không nổi nữa rồi.

Quốc sự ngày càng nhiều, Đàm Đài Liệt cứ nằm trên giường bệnh nên cần có một người có thể giúp hắn xử lý việc triều chính, cuối cùng hắn gọi ta trở về.

“Hiệu Hiệu, nàng đã đến thư phòng cùng ta nhiều năm, có lẽ cũng đã có thể giúp ta xử lý vài việc rồi.” Đàm Đài Liệt không ngừng ho khan, nhờ ta thay hắn tiếp tục việc còn dang dở.

Lúc đầu Đàm Đài Liệt nói ra ý của mình, ta chỉ có thể cầm bút lên viết vào thay hắn. Nhưng sau này Đàm Đài Liệt thấy ta dường như không có lòng với quyền lực, bệnh của hắn lại phát tác càng nặng nên chỉ đành giao hơn nửa quốc sự cho ta.

Sau nhiều lần bàn bạc với tỷ muội Tiêu gia, thậm chỉ còn mang cả mũ trùm đầu âm thầm ra khỏi cung trong đêm để đến Tiêu gia thì Lan Lăng Tiêu thị cũng đã bắt đầu nghiêng về phía ta.

Có khởi đầu tốt từ Lan Lăng Tiêu thị, ta xúi giục Đàm Đài Liệt đang ngày càng cáu kỉnh vì bệnh tật xử tử vài phi tần của dòng hai thế gia. Rất nhanh sau đó phân nửa dòng hai thế gia sợ bị Đàm Đài Liệt khai đao cũng hướng về ta.

Sau khi thượng triều xong, ta ra lệnh cho Việt Hàm Chi tăng thêm lượng thuốc độc mạn tính cho Đàm Đài Liệt. Thân thể của hắn rất nhanh liền không chống cự nổi, đến cả thượng triều cũng chẳng còn sức, dần dần bá quan văn võ cũng đã quen với Hoàng hậu ngồi sau tấm màn pha lê.

Vào một buổi tối sau khi đã xác nhận hơn nữa triều thần đã nghiêng về phía mình, ta vỗ vỗ Trạch Lan tỏ ý để nàng đi dỗ Trì Doanh, còn Lô Uyển Thu thì dẫn người đi tập hợp các phi tần lại.

Nếu như không có vấn đề gì thì tối nay độc của Đàm Đài Liệt sẽ có hiệu lực mạnh nhất.

Lúc Đàm Đài Liệt gϊếŧ vài phi tần thì nữ nhân hậu cung của thế gia cũng đã nhận ra phương hướng này có chút không đúng, bây giờ Trạch Lan đi gọi cũng được hơn phân nửa.

Người đứng đầu là Trương Mỹ nhân, người đã từng phạt Lô Uyển Thu vì sự việc trộm sách. Ồ, bây giờ đã là Trương Tiệp dư rồi, là lúc trước khi ta bị đẩy vào lãnh cung được thăng vị.

Ta bất động thanh sắc uống trà, ngồi trên ghế Hoàng hậu ở Minh Quang điện, nhìn xuống chúng phi tần đang quỳ phía dưới, nhấp thêm một ngụm trà nữa mới nói: “Các ngươi có biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Thân thể Trương Tiệp dư run lên, trước kia có vài vị phi tần chèn ép ta đều đã bị ta tính kế, mượn tay Đàm Đài Liệt đánh chết hết rồi. Bây giờ trong cung, trừ ta và Đức phi Tiêu Cẩm Hàn thì phân vị cao cũng chỉ có nàng ta.

Tiêu Cẩm Hàn không đến, vấn đề này chỉ có thể để cho Tiệp dư trả lời thôi. Trương Tiệp dư tuy trầm mê sách mực nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức mặt trắng bệch trả lời ta: “Hoàng hậu nương nương, người là chủ của hậu cung, cũng là tấm gương của các phi tần. Người muốn làm gì, thần thϊếp cũng đều ở phía sau người.”

Ta nhìn từ trên xuống dưới Trương Tiệp dư đọc nhiều sách, trong lòng rất thoả mãn với câu trả lời đó: “Ngươi rất thông minh, ngươi tên là gì?”

“Khuê danh của thân thϊếp là hai chữ Diệu Thư.” Trương Tiệp dư khẩn trương trả lời ta nhưng nàng dù sao cũng xuất thân là quý nữ của Ninh Viễn Trương thị, đương nhiên cũng không thoát khỏi liên can.

“Người cũng như tên.” Ta âm trầm nhìn về phía Trương Diệu Thư, “Nếu đã muốn theo bổn cung thì cũng đừng làm phi tần nữa.”

Sắc mặt của Trương Diệu Thư còn trắng hơn cả trang sách, nàng cho rằng ta muốn lật lại ân oán cũ giữa nàng và Lô Uyển Thu nên muốn xử chết nàng. Hai tay nắm chặt nhưng vẫn sợ liên luỵ đến gia tộc mình, nàng cuối cùng vẫn quyết đoán dập đầu với ta: “Thần thϊếp nghe theo an bài của Hoàng hậu nương nương.”

“Ừm, vậy ngươi đến Hàm Lâm viện đi, vừa hay cũng hợp với sở thích của ngươi.” Ta gật đầu, nhìn gương mặt ngơ ngác của Trương Diệu Thư và các phi tần khác, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào mà nói tiếp: “Các ngươi nghe đây.”

Bên ngoài có âm thanh chém gϊếŧ, là tín hiệu của Tiêu Cẩm Sương đang mang theo cấm quân và ba ngàn tử sĩ tiến vào.

“Sắc trời đã đổi rồi.”

Ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với những gương mặt đang hoảng sợ kia: “Sau này đừng gọi ta là Hoàng hậu nữa, phải gọi là bệ hạ.”

Tín hiệu của Tiêu Cẩm Sương phá tan sự trầm mặc của đêm đen. Ta thấy phong cảnh đẹp như vậy, lạnh nhạt nói với Lô Uyển Thu: “Đứng ở đây trông bọn họ đi, ta đi xem Đàm Đài Liệt còn sống hay không.”

Hạ Hiệu Hiệu rời đi nhưng vẫn chưa cho các phi tần đứng lên, Trương Diệu Thư quỳ ngay phía trước, cúi đầu liền nhìn thấy đôi giày thêu của Lô Uyển Thu.

Nàng lấy hết dũng khí xin tạ lỗi với nữ quan nhị phẩm này, giọng điệu rất chân thành: “Lô đại nhân, chuyện trong cung ngày trước là do ta nhất thời nóng giận, xin lỗi ngươi, ta ở đây tạ lỗi với ngươi.”

Nói xong Trương Diệu Thư liền nhấc tay định tự tát vào mặt mình vài cái nhưng tay nàng còn chưa kịp hạ xuống đã bị Lô Uyển Thu cản lại, nụ cười có vài phần ấm áp: “Trương đại nhân, sau này đều là thần trong triều, cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng gặp, sao ta có thể trách ngươi chứ?”

“Hơn nữa,” Nụ cười của Lô Uyển Thu càng hiền hoà hơn, “Có câu tục ngữ “Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền.”(1)

(1): ý chỉ người bao dung, rộng lượng sẽ được lòng người khác.

Trong điện bao gồm cả Trương Diệu Thư và các phi tần đều ngây ra, qua rất lâu mới tiêu hoá được câu nói này.

“Sao vậy, các người cũng có người muốn giành vị trí này của ta?” Giọng nói của Lô Uyển Thu dịu dàng nhưng nội dung lại chứa đựng rất nhiều sát ý.

“Không được đâu, ai giành vị trí này của ta thì ta phải xé rách họng người đó đó.”

33.

Lúc ta bước ra vừa hay gặp được Tiêu Cẩm Sương đang dựa vào cửa cung nhìn đám tử sĩ lau dọn máu trên nền gạch, trong tay vẫn cầm cái chuỳ đồng nặng tám mươi cân. Xem ra trận chiến đã có kết quả rồi.

“Tỷ tỷ ngươi đâu?” Ta hỏi nàng.

“Hồi bẩm…bệ hạ, tỷ tỷ đang trong chính điện trông chừng Đàm Đài Liệt.” Tiêu Cẩm Sương đặt cái chuỳ đồng xuống, ôm quyền hành lễ với ta. Nàng và Tiêu Cẩm Hàn biết ta muốn soán ngôi nên cũng thay đổi xưng hô.

“Làm rất tốt.” Ta gật đầu, vỗ vỗ cánh tay của Tiêu Cẩm Sương rồi quấn khăn choàng đi về phía chính điện.

Trong chính điện, Đàm Đài Liệt nhìn mặt đất đầy thi thể, trên mặt là vẻ tức giận tột cùng nhìn Tiêu Cẩm Hàn: “Lan Lăng Tiêu thị muốn tạo phản sao?”

Tiêu Cẩm Hàn kêu A Bảo dìu đến một cái ghế rồi ngồi xuống, đối diện với chất vấn của Đàm Đài Liệt cũng không nói gì, chỉ cầm lấy một cái bánh kẹp thịt rồi bắt đầu ăn… Chỉ huy Tiêu Cẩm Sương đấu với cấm quân là một việc rất mệt mỏi đó, nàng phải chỉ huy cả tối rồi, rất đói.

“Cái gì ấy nhỉ, Đàm Đài Liệt, ngươi đừng đẩy cái nồi này lên đầu Lan Lăng Tiêu thị,” Tiêu Cẩm Hàn ăn vài miếng mới nhìn sang, đối diện với Đàm Đài Liệt mà nói, “Ngươi để Hạ Hiệu Hiệu diệt trừ Thanh Hà Thôi thị và Phạm Dương Lô thị, Lan Lăng Tiêu thị bên này còn chưa nói gì.”

“Bao gồm cả việc để ta làm chủ gọi thứ muội Tiêu Cẩm Sương quay lại, cả ba người đứng đầu Tiêu gia là phụ thân, ta và muội muội đều đã ở dưới mắt ngươi rồi, ngươi còn gì không vừa lòng chứ? Sao cứ nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt Tiêu gia?”

Đàm Đài Liệt trầm mặc một lát, nghĩ đến chuyện của Lan Lăng Tiêu thị cũng thấy hắn có chút ép buộc nhưng hắn đã là thiên tử bảy, tám năm, tôn nghiêm không thể bị người khác dẫm đạp: “Sấm chớp mưa gió đều là quân ân!”

“Ngươi nói nghe cũng rất có đạo lý nhưng ngươi rất nhanh sắp không phải là quân nữa rồi.” Tiêu Cẩm Hàn nói một câu đó xong lại tiếp tục ăn bánh, vừa ăn vừa nói, “Lan Lăng Tiêu thị từ đầu đến cuối đều không có ý muốn giành quyền lực, tạo phản là người khác, Tiêu gia chỉ là thuận theo thôi.”

Đàm Đài Liệt vừa muốn nói thêm gì đó thì ta đã xuất hiện trong chính điện.

“Hiệu Hiệu!” Đàm Đài Liệt nhìn thấy ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó như nhớ ra điều gì mà sắc mặt lập tức biển thành hoảng hốt, “Nàng nhanh mang theo Trì Doanh chạy đi!”

Ta đứng trong chính điện không động đậy, chỉ yên tĩnh nhìn hắn. Hôm nay ta đặc biệt mặc thành một thân màu đỏ, trang điểm tuyệt diễm như yêu phi, “Ta sẽ không chạy đâu.”

Đàm Đài Liệt như nhận ra điều gì, sắc mặt lại dần trắng bệch, thì thầm: “Hiệu Hiệu.”

“Đàm Đài Liệt.” Đây là lần đầu tiên sau khi tiến cung ta gọi thẳng tên Đàm Đài Liệt, “Mỗi lần ngươi gọi ta là Hiệu Hiệu ta đều đang nghĩ sau lớp da người của ngươi rốt cuộc là loại lòng lang dạ sói gì?”

Ánh mắt căm hận của Đàm Đài Liệt thêm vài phần chấn kinh, hắn đổi giọng: “Hiệu Hiệu, nếu hôm nay nàng dừng tay lại, không tạo phản nữa thì nàng vẫn sẽ là Hoàng hậu…”

“Nhưng một khi đã muốn đi một mình, ta sẽ là Hoàng đế.” Ta nhìn Đàm Đài Liệt cười nhẹ, ánh mắt như thiếu nữ đang nhìn viên trân châu nàng thích nhất.

Đàm Đài Liệt lập tức hiểu được ý của ta, cũng rất kinh ngạc với dã tâm của ta. Hắn thấp giọng ho hai tiếng, giọng nói dữ tợn: “Từ lúc nàng sinh Trì Doanh đã bắt đầu hạ độc cho trẫm đúng không? Trẫm có ngày hôm nay cũng là do nàng tính kế đúng không?”

“Đàm Đài Liệt, ngươi có thể hạ phản hồn hương cho ta thì sao ta lại không thể hạ độc ngươi chứ?” Ta nhấc thanh trường kiếm trong chính điện lên, chém một nhát vào chân trái của Đàm Đài Liệt, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, “Ta đã biết hết toàn bộ rồi.”

Đàm Đài Liệt hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất, còn chưa kịp nói gì thì mặt đã bị ta rạch một nhát, máu chảy từ mặt hắn xuống đất trông như lệ quỷ.

“Ngoài ra, nói cho ngươi một chuyện nữa. Ta là Hạ Hiệu Hiệu không sai nhưng ta không chỉ là cô nương hái sen.” Nhìn thấy Đàm Đài Liệt gắng gượng muốn trốn đi, ta lại đâm một nhát vào mắt trái hắn.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đàm Đài Liệt lại càng hét to hơn.

“Thái hậu đâu?” Ta xoay sang hỏi Tiêu Cẩm Hàn. Nhớ đến lúc ta vừa tiến cung, vị đó cũng cảm thấy xuất thân của ta quá thấp kém, chỉ biết bám vào Đàm Đài Liệt nên cũng cho ta ăn không ít khổ.

“Theo ý của ngươi, đã treo cổ chết rồi.” Tiêu Cẩm Hàn nhíu mày đặt bánh xuống, rõ ràng khung cảnh của ta và Đàm Đài Liệt đã ảnh hưởng đến khẩu vị của nàng.

“Kéo thi thể của bà ta ra đánh một trăm roi.” Ta nhàn nhạt phân phó cho Tiêu Cẩm Hàn.

Trên mặt Đàm Đài Liệt đã đầy máu và nước mắt, nghe được thi thể mẫu thân còn bị đánh liền phát ra tiếng rên thống khổ, cắn răng nói: “Ngươi hận trẫm thì cứ tìm đến trẫm…”

Ta túm lấy cổ áo Đàm Đài Liệt như túm lấy một xác chết, lấy ngọc tỷ của triều Trần ra vỗ vỗ vào mặt hắn: “Vẫn chưa kịp nói cho ngươi, bổn cung còn có một phong hào khác là Trích Tinh công chúa.”

Thấy Đàm Đài Liệt ngây ra, ta bật cười: “Ngươi cho rằng ta yêu ngươi sao? Ta chỉ tiếp cận ngươi vì trả thù diệt quốc thôi.”

Thời khắc có thù báo thù có hận báo hận đã đến, ta thấy Đàm Đài Liệt bị tin đó doạ cho ngốc ra liền tiếp tục cười, cười như người say: “Còn có Trì Doanh nữa, nó không phải là con của ta và ngươi đâu, phụ thân của nó là Yến Thế tử của Yến Vương phủ.”

Đàm Đài Liệt nhấc toàn thân bê bết máu lên muốn xông về phía ta nhưng lại bị ta giữ chặt lấy, ta thả thanh kiếm xuống đất, giọng nói lạnh nhạt: “Mang nước vào.”

A Bảo ra ngoài gọi người, cấm quân lập tức liền có người bưng một chậu nước vào. Ta giữ lấy đầu của Đàm Đài Liệt ấn hẳn vào nước, nhìn hắn giãy dụa cầu cứu.

“Lúc đầu là ta cứu ngươi từ dưới sông Thanh Dặc lên nhưng ta hối hận rồi.” Ta làm như không nghe thấy tiếng cầu cứu của hắn, càng ấn chặt hắn xuống nước, “Loại sói Trung Sơn như ngươi nên bị dìm chết trong nước cho rồi.”

Con người nếu như bị dìm chết thì chỉ cần vài phút. Mắt thấy Đàm Đài Liệt đã trút hơi thở cuối cùng, ta nhấc tay từ trong chậu nước lên, kinh ngạc nói: “Ôi, bệ hạ quy thiên rồi, bây giờ phải làm sao mới được đây?”

Sau đó ta lại bắt đầu lấy tay che mặt khóc: “Bệ hạ ơi bệ hạ, sao ngài lại nỡ bỏ ta và Trì Doanh lại thành mẹ goá con côi vậy, huhuhuhuhu, ta thật đau lòng.”

Tiêu Cẩm Hàn đang ngồi trên ghế nhai bánh: “…”

A Bảo đang đứng ở một bên hầu hạ: “…”

Trầm mặc, trầm mặc chính là kết quả của tối nay.

“Đàm Đài Tập loạn thần tặc tử trộm mất ngọc tỷ của triều Trần, tự xưng là Hoàng đế. Đào xương cốt của hắn lên mang lên giàn hoả thiêu. Đàm Đàm thị tạo phản, diệt tam tộc.”

Rất nhanh ta liền bỏ cái tay đang che mặt xuống, đưa thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn cho Tiêu Cẩm Hàn, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cái gì mới gọi là hoả táng tràng chân chính? Nữ chính để nam chính một lần nữa yêu mình, sau đó lại tỏ vẻ tôi không yêu anh nữa làm nam chính đau lòng tuyệt vọng. Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Chỉ có vậy?

Vậy cũng gọi là hoả táng tràng?

Trong thế giới của đàn ông, tình yêu không phải là tất cả. Để hắn mất đi tất cả à, từ quyền lực tiền tài, người thân bạn bè, quan hệ xã hội rồi nhốt hắn lại, mỗi ngày lại phế đi một thứ trên người hắn từ đầu ngón tay cho đến chân, cuối cùng đưa hắn lên hoả thiêu rồi lại mang tro cốt đi chôn.

Vậy mới gọi là hoả táng tràng chứ, Hạ Hiệu Hiệu ta làm được rồi.

Đàm Đài Liệt, trên đường đến hoàng tuyền mong ngươi bình an.

34.

Năm Nguyên Hựu thứ tám, Trích Tinh công chúa của triều Trần tạo phản, tuyên bố nàng chỉ vì báo thù mà ẩn nấp trong hậu cung của Đại Lương. Hoàng đế Đàm Đài Liệt đã bị gϊếŧ, xương cốt của Đàm Đài Tập bị đào lên mang đi hoả thiêu.

Trích Tinh công chúa tự xưng là Nữ đế, hạ chiếu để Yến Vương phủ thần phục.

Thiên hạ chấn kinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »