[Ngoại truyện Thái hậu]
Ta vốn tưởng rằng Thẩm Cảnh Hành không có tim.
Từ nhỏ ta và hắn đã quen biết, tính ra cũng coi như thanh mai trúc mã. Khi ấy ta là đích nữ của Thái phó, năm mười ba tuổi đã có thể nhập cung học.
Cung học đa phần là những tiểu thư công tử khí phách hăng hái, hoàng tử công chúa kim chi ngọc diệp, nhưng không hiểu vì sao ngày nhập học ấy ta lại chỉ chú ý đến hắn.
Thiếu niên dung mạo ưu việt, nhưng mặt lại không cảm xúc. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây rọi xuống người hắn, khuôn mặt trắng như ngọc bỗng chốc đoạt mất linh hồn ta.
Thấy xung quanh không có ai trò chuyện cùng hắn, đại khái cũng biết được hắn chính là vị cửu hoàng tử không được sủng ái kia.
Nghe đồn mẫu thân hắn thân phận thấp kém, chỉ là Hoàng đế trong lúc du ngoạn phương Nam gặp gỡ giai nhân, ngẫu nhiên có được một nhi tử.
Sau khi mẫu thân qua đời, mười tuổi mới được Hoàng đế tìm về. Nhưng ngày tháng hồi cung lại vô cùng thê thảm.
Bất hạnh được nuôi dưỡng dưới trướng Đức phi tàn nhẫn độc ác, Tiên đế một ngày không đến điện của bà ta, Đức phi liền sẽ mệnh lệnh thủ hạ thái giám cầm roi đánh hắn từ ban đêm đến bình minh.
Vì thế thân thể chỉ thể mười tuổi, khắp người trải rộng vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, trên người thường thoang thoảng mùi nước thuốc pha lẫn mùi máu tanh kỳ dị.
Bởi vì mùi khó chịu này, cùng với tính cách âm u ít nói, người trong cung phần thì né tránh, phần thì châm biếm cười nhạo.
Tuy rằng đáng thương, nhưng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, ai lại quan tâm chứ?
Cung nữ thái giám bận rộn lo cho sinh mạng, các phi tần trong cung bận rộn hạ độc phá thai bày mưu tính kế, hoàng đế ban ngày bận rộn đấu võ mồm, ban đêm bận rộn cày cấy ruộng vườn.
Đều bận rộn cả.
Tình cảm quả nhiên là vô lý như vậy, sẽ không bởi vì một người kim tôn ngọc quý mà sinh lòng yêu mến, cũng sẽ không bởi vì một người sa cơ lỡ vận mà có điều lẩn tránh.
Nhưng tại sao ta lại cố tình thích Thẩm Cảnh Hành?
Ta tự nhận mình xui xẻo.
Nhưng ánh mắt cứ vô thức dõi theo hắn, phát hiện hôm nay khóe miệng hắn bị rách, trên người lại thêm vài vết roi, mùi thuốc sát trùng còn nồng nặc hơn một chút.
Còn sách của hắn thường bị hoàng huynh hoàng muội xé nát, mấy vị hoàng tử bịt mũi mắng hắn là đồ con hoang, làm nhơ huyết thống hoàng gia bọn họ, mắng mẹ hắn là kỹ nữ ai cũng có thể bắt nạt.
Bị người khác mắng thế nào hắn cũng không phản ứng, chỉ khi nương hắn bị mắng mới như một con thú nhỏ gào thét phản kháng.
Sau này bọn họ phát hiện điều này, liền chỉ mắng mẹ hắn trước mặt hắn. Rồi sau này, cho dù bọn họ mắng mẹ hắn thế nào, hắn cũng thờ ơ.
Ta có chút đau lòng, nhưng tiếp theo đó lại là khinh thường nhàn nhạt.
Kẻ hèn nhát.
Có lẽ do ánh mắt ta nhìn hắn quá nhiều, nên Tôn Đình Đình có quan hệ tốt với ta hỏi ta có thích hắn không.
Tận tình khuyên ta mặc dù hắn có khuôn mặt đẹp trai nhất, nhưng chung quy lại chỉ là một kẻ vô dụng.
Trong lòng ta tràn đầy hoảng hốt và xấu hổ vì bị chọc trúng tim đen.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đấy! Ta chính là đích nữ Thái phó, sau này sẽ phải gả cho công tử thế gia hoặc gả cho Tam hoàng tử, Thất hoàng tử được sủng ái gia thế hiển hách, sao có thể coi trọng loại chuột cống trong rãnh nước này?"
Nói xong lời này, trong lòng lại dâng lên một loại dự cảm không lành.
Quay lại nhìn.
Khuôn mặt tái nhợt của người nọ đã ở phía sau ta, trong mắt hiện lên một tia cười chế giễu.
"Đích nữ thiên kim của Thái phó, sau này gặp phải loại chuột cống trong rãnh nước như ta, mong rằng tránh xa một chút.”
Ta muốn đuổi theo để nói không phải, ta không nghĩ ngươi như thế.
Nhưng xung quanh ta có một đống công tử tiểu thư, lúc này nói ra chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
Cho nên ta đứng yên không nhúc nhích.
Sau đó khi bốn bề vắng lặng ta vội vàng gọi hắn lại, tỏ vẻ kia chỉ là lời nói vô tâm của ta.
“Lời nói vô tâm?” Hắn hất tay ta ra khỏi tay áo hắn, “Chẳng lẽ không thể là lời nói thật tuôn trào từ miệng ra sao?”
Nói xong lại không nhìn ta.
Sau đó ta liền rất ít thấy hắn xuất hiện trong cung học.
Nghe đồn đoạn thời gian kia Hoàng đế say mê tu tiên, ngày ngày ẩn cư trong cung điện được xây dựng riêng để thiền định, thậm chí còn muốn luyện đan dược để trường sinh bất lão.
Nhưng thuốc luyện đan cần một vị thuốc dẫn cực kỳ ác độc - máu thịt của người thân.
Hắn trở thành người hiến máu cho hoàng đế.
Cứ cần là lại lấy máu cắt thịt.
Sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, đi đường càng ngày càng lảo đảo, lại càng ngày càng được hoàng đế coi trọng.
Thời gian chớp mắt trôi đi, thiếu niên 17 tuổi không thể cưỡng lại được mà càng thêm xuất sắc.
Đặc biệt là đôi mắt như ẩn chứa sương tuyết mỏng manh ấy, mỗi lần nhìn vào lại khiến ta có chút thất thần, ngẩn ngơ.
Ta may mắn nghĩ rằng, có lẽ lời nói vô tâm lúc đó của ta, hắn sẽ không để bụng chứ?
Sắp đến tuổi cập kê, ta cố ý học múa Kinh Hồng trong một thời gian dài.
Nghe nói nếu học tốt điệu múa này, có thể đạt đến cảnh tượng kinh động kinh thành, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Ta muốn múa một khúc cho hắn xem.
Nhưng ai ngờ chưa múa vào lòng hắn, lại lọt vào mắt xanh của lão hoàng đế, nói muốn nạp ta làm Hoàng hậu.
Số phận trớ trêu, chỉ cách nhau vài bức tường cung điện, ta trở thành phi tần không thể nào có được hắn.
Sau đó Tây Bắc hạn hán, Giang Nam lũ lụt, bá tánh bị di dời phiêu bạt khắp nơi.
Quốc sư nói tiên đế đức hạnh có lỗi là trời giáng tội, cần một vị hoàng tử thay vua chịu tội, lên núi cầu phúc suốt đời không được ra ngoài.
Bị giam trong chùa suốt đời, không một hoàng tử nào muốn.
Nhưng hắn lại chủ động đến đó.
Thực ra hắn đi cũng tốt.
Hắn lên núi chưa đầy nửa tháng, kinh thành đột nhiên xảy ra kinh biến.
Ninh Vương phản loạn, kinh thành tắm máu, hoàng thất trong cơn đại họa này người thì chết người thì bị thương, tay chân cụt đứt, máu chảy lênh láng.
Ta suốt đêm trèo lên chùa Hoàng Giác để xem hắn, nhưng chùa miếu to như vậy, ta tìm mãi cũng không thấy bóng dáng hắn.
Hắn biến mất.
Lúc đó ta cũng không hề nghĩ những gì xảy ra ở hoàng thành có liên quan gì đến hắn.
Dù sao ấn tượng của ta về hẵn vẫn luôn là vị cửu hoàng tử bi thảm bất hạnh, uất ức hèn nhát, nhẫn nhục chịu đựng.
Hoàn toàn không biết con sói đầu đàn im lặng sớm đã ngủ động quá lâu, giờ đây chỉ muốn cắn đứt cổ họng kẻ thù và nuốt chửng tất cả bọn chúng.
Lúc nào ta nhận ra hắn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta?
Là khi hắn trở về cung sau hai năm biến mất.
Lúc đó hắn chỉ mới 18 tuổi, Ninh Vương kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì lại bày tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, trên yến tiệc hỏi hắn muốn gì.
Hắn nói hắn muốn tìm một người.
Đó là lần đầu tiên ta nghe nói đến tên nữ nhân kia, ta ghi nhớ rất lâu, cũng không cam tâm rất lâu.
Phái người điên cuồng tìm kiếm, mới biết được hai năm hắn biến mất là đi thành thân với nữ nhân khác.
Thực ra không chỉ hai năm kia, trước khi hắn hồi cung năm mười tuổi cũng đã có giao tiếp với nữ nhân kia.
Mẫu thân hắn mất sớm, năm hắn tám tuổi bị một gia đình giàu có nhặt về làm con nuôi, nhưng thực ra chỉ vì hắn đẹp như ngọc, nuôi để làm nam sủng.
Hắn trốn thoát suốt đêm, đói khổ lạnh lẽo được một đôi mẹ con cứu giúp.
Hắn sống trong gia đình mẹ con kia hai năm, cho đến khi mười tuổi bị Hoàng đế lấy lý do "Huyết mạch hoàng thất không được lưu lạc bên ngoài" tìm về, ném trở về hoàng cung.
Trước mặt người mình thích đa phần đều kiêng dè nói về quá khứ đen tối tồi tệ của mình.
Huống chi hắn thích người đó từ năm tám tuổi, sau khi xuất cung năm 17 tuổi lại dịch dung thành nhiều thân phận khác nhau ngày ngày bên cạnh nàng, 18 tuổi cố ý bị thương nặng ngã trên đường nàng xuống núi hái thuốc, dụ dỗ nàng đưa mình về nhà.
Mười năm ròng rã, thứ tình cảm cuồng vọng đến mức khiến người ta sợ hãi, e rằng cả đời hắn cũng không bao giờ để người đó biết một chút nào.
Ninh Vương đáp ứng hắn, không tìm người nhưng lại quay sang chuẩn bị trừ khử hắn.
Khi Ngự Lâm Quân xông vào cung điện hắn muốn lấy đầu hắn, hắn lại sớm nhận ra trước một bước chém đứt cổ Ninh Vương.
Nhàn nhã vứt bỏ trường kiếm trong tay, trên mặt trắng tuyết vết máu loang lổ, diễm lệ yêu kiều.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới khuôn mặt thanh tú như gió như trăng của hắn lại có thể toát lên vẻ tà khí ngút trời như thế.
Hắn đóng đinh Ninh Vương lên cột nhục hình mưu phản nghịch.
Đưa đứa con may mắn sống sót của ta là Khải Nhi lên ngôi hoàng đế.
Dù sao ngôi vị Hoàng đế Đại Chu phải do đích tử kế thừa.
Hắn chỉ là một con vợ lẽ, cần một con rối để có thời gian tích lũy đủ thế lực.
Một khi đạt được, con rối kia sẽ là đá kê chân.
Tôn thất hoàng gia đã bị Ninh Vương tàn sát sạch sẽ trong cuộc cung biến năm đó, mà nay Khải nhi của ta cũng đã chết.
Trong toàn bộ hoàng thất, chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn không tốn một binh một tốt, không cần đảm nhiệm bất kỳ tiếng xấu, thuận lý thành chương lên ngôi.
Nhưng một khi thành công, ắt hẳn sẽ có vô số người chết.
Gϊếŧ cha gϊếŧ huynh gϊếŧ đệ gϊếŧ thúc gϊếŧ chất... Có ai hắn không tính kế đâu?
Từng vụ từng việc xảy ra đều tưởng chừng như do người khác động tay, nhưng một ván cờ lớn như thế, có việc nào mà hắn không âm thầm tính toán thao túng?
Hắn muốn báo thù toàn bộ hoàng thất. Cho đến khi đuổi cùng gϊếŧ tận tất cả bọn họ.
Quái vật vô tâm như hắn, buồn cười là người đời chỉ biết hắn từng là một Nhϊếp chính vương siêng năng yêu dân, giờ đây là một vị hoàng đế siêng năng yêu dân.
Nhưng Khải Nhi của ta, nó mới chỉ tám tuổi!
Ta quỳ trước linh đường của Khải Nhi, ôm lấy thi thể Khải Nhi sớm đã cứng đờ nhiều ngày, hận đến mức gan ruột nứt nẻ.
“Thẩm Cảnh Hành! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi...".
TruyenHDLời còn chưa dứt lại bị một tiếng cười lạnh cắt ngang: "Nguyền rủa? Có tác dụng gì."
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này ta đã nghe suốt bao nhiêu năm, trong khoảnh khắc dựng tóc gáy, vừa yêu vừa hận.
Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt hờ hững.
"Người nguyền rủa trẫm không ít."
"Trẫm vẫn sống rất tốt."
Ta ngã gục xuống đất từng chữ nức nở, tóc tai rối bời như người điên.
"Đôi tay ngươi nhuốm đầy máu tươi, ngươi đến chùa Hoàng Giác cầu Phật, Phật có biết những việc tàn sát ngươi làm trong mấy năm qua?!"
"Phật?" Hắn hơi nhướng mày.
"Người đời bái Phật, chỉ bái cho du͙© vọиɠ chính mình."
"Nhưng đạo trời luân hồi, thiện ác đến đầu ắt có báo!"
Hắn hỏi lại ta: "Vậy vì sao kẻ ác luôn sống ngang ngược, còn người an phận thủ thường lại luôn chết oan chết hổng?"
Ta bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
"Cho nên tin mệnh, không bằng tin chính mình. Thái Hậu nương nương."
Bên cạnh hắn là thái giám Thọ Hỉ.
Trong tay Thọ Hỉ cầm khay, trên khay đặt lụa trắng ba thước.
Ầm một tiếng, trong đầu có thứ gì hoàn toàn đứt đoạn.
"Nương nương, đến lúc lên đường rồi."
Thọ Hỉ tiến lên một bước, đưa lụa trắng cho ta.
Nhưng ta không cam tâm, ta không cam tâm!
Ta đứng dậy muốn chạm vào hắn, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể chạm được đến một góc áo của hắn.
Cung nữ phía sau giữ chặt ta, ta không thể cử động.
"Cảnh Hành, Cảnh Hành, ngươi đừng đối xử với ta như thế...
"Khải Nhi chết ta có thể không oán trách ngươi, con của lão hoàng đế ta cũng có thể không thèm quan tâm, chúng ta sinh một đứa con của riêng chúng ta được không?”
"Ta yêu ngươi! Từ khi còn rất nhỏ ta đã thích ngươi! Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi là chuột cống trong rãnh nước, điệu múa Kinh Hồng khi cập kê cũng là vì ngươi mà nhảy, cam tâm tình nguyện để Khải Nhi làm con rối cho ngươi, đều là bởi vì yêu ngươi!”
Tràn ngập hy vọng ngẩng đầu lên, lại thấy hắn rũ mắt nhìn ta với ánh mắt lạnh băng thương hại.
"Nương nương, người yêu cái đẹp như vậy, lúc đi, vẫn nên giữ lại cho mình chút thể diện."
Tim ta như rơi vào hầm băng.
Ta ngơ ngác quay đầu nhìn bọn cung nữ thái giám bên cạnh, lại thấy từng người một nhìn ta với ánh mắt thương hại.
Thật buồn cười, ta đường đường là Thái hậu một quốc gia, thế mà cũng có thể từ trong mắt hoạn quan cung nữ hèn mọn nhìn ra được thương hại?
Hay là bọn họ cho rằng, ta làm Thái hậu còn sung sướиɠ không bằng bọn họ?
Trong tầm mắt mơ hồ, ta bỗng nhiên thoáng thấy một màu đỏ trên chén của hắn.
Hắn chưa bao giờ đeo trang sức, càng không nói đến thứ đồ rẻ tiền thô kệch đó.
Trên cổ tay, là do nữ nhân kia đan cho hắn sao?
Lòng ghen tị như muốn nuốt chửng lý trí của ta, ta nghiến răng truy hỏi: "Nữ nhân kia có biết mình đang nằm bên một người như thế nào không?
"Nàng có hiểu ngươi hơn ta không?!"
Bước chân hắn xoay người rời đi khựng lại một chút, nhàn nhạt nói:
"Nàng không cần biết."
Đúng vậy, người được bảo vệ căn bản không cần biết được sự thật đằng sau những bộ hài cốt.
Đao phủ dù lạnh lùng đến đâu thì trường đao chém vào, cũng sẽ không bao giờ là người mà mình trân trọng.
Nói đi nói lại cũng chỉ là thuốc độc của ta, mật ngọt của người khác.
Hắn không phải là không có tâm, chỉ là đối với ta, đối với hoàng thất không có tâm mà thôi.
Năm Vĩnh Thanh thứ bảy, Tiểu hoàng đế qua đời.
Thái hậu thương tâm quá độ, đổ bệnh không dậy nổi, băng hà.
Cùng năm Thuận Húc đế lên ngôi, bất chấp mọi lời can ngăn lập Diệp thị làm Nhân Nguyên hoàng hậu.
Ngày đại hôn Nhân Nguyên hoàng hậu khoác lên mình mũ phượng khăn quàng vai, rước dâu trăm dặm, khắp chốn mừng vui.
- Hết ngoại truyện -