- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tương Tư Cùng Quân Tuyệt
- Chương 8
Tương Tư Cùng Quân Tuyệt
Chương 8
“Đông Tuyết, thánh nữ còn chưa tỉnh sao?” Xuân Vũ nhỏ giọng dò hỏi.
“Suỵt… Hôm qua thánh nữ rất muộn mới ngủ được, nhỏ tiếng một chút, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Tiếng nói thật nhỏ của cung nữ khiến Nam Ngụy Tử mở hé mắt. Một năm nay giấc ngủ của nàng cực ngắn, cũng không dễ dàng gì đi vào giấc ngủ. Cho dù dùng dị hương hổ trợ, nhưng cũng không có ích cho nàng.
“Vào đây đi.” Không miễn cưỡng mình chợp mắt nữa, nàng ngồi dậy, tay vén màn che giường.
Hai cũng nữ bên ngoài vội vàng tiến vào.
“Thánh nữ, là Xuân Vũ đánh thức người sao?” Xuân Vũ lên tiếng thật dè dặt.
“Không có, đã thức dậy từ sớm.” Nam Ngụy Tử mỉm cười an ủi Xuân Vũ, tay đón lấy khăn trắng của Đông Tuyết mang tới.
“Thánh nữ, nô tỳ kêu người chuẩn bị đồ ăn sáng.” Đông Tuyết vội vàng nói.
“Không, ta chưa đói.” Nam Ngụy Tử lắc đầu, sau khi lau mặt xong, trả khăn ấm lại Đông Tuyết, mà Xuân Vũ đứng bên cạnh đã lấy lược giúp nàng chải tóc.
Nhìn tóc trắng rơi rụng, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh. Một đêm bạc đầu nàng không có cảm giác gì, người bên cạnh mặc dù hoảng sợ, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Một năm rồi, tuy Nhiễm Phượng Thân không có ở đây, nhưng dưới sự an bài của y, hoàng triều cũng không có biến động gì. Tuy có quan lại muốn tác quái, nhưng có các đại thần trung thành phụ tá, thế cục triều đình cũng yên ổn, không có biến chuyển to lớn.
Kim Lăng hoàng triều vẫn phồn hoa hòa bình, cho dù không có Nhiễm Phượng Thâm, tướng lãnh được y đào tạo lại anh dũng thiện chiến, đối với hoàng triều một lòng trung thành, bảo vệ biên cương, khiến các nước khác không dám xâm phạm.
Toàn bộ đều tốt, tốt hơn so với suy nghĩ của nàng. Ngôi vị hoàng đế của Vũ Nhi cũng ngồi yên ổn, nàng cũng không cần khuất phục bất cứ ai, được hưởng địa vị thánh nữ tôn quý.
Chì là trong lòng nàng không yên, đêm khuya khó thể yên giấc. Một mình đi dạo ở Bạch Tháp, mãi đến khi mệt mỏi mới trở về phòng, nằm trên giường, khiến mình đi vào giấc ngủ.
Ngày lại qua ngày, tinh thần của nàng luôn ở đâu đâu. Mỗi khi như vậy, nàng lại ép chính mình tỉnh táo, không để bản thân suy nghĩ tiếp.
Thấy thánh nữ chìm vào suy tư, Đông Tuyết và Xuân Vũ liếc mắt nhìn nhau. Họ đã quen với việc này từ lâu. Kể từ sau chuyện của Nhϊếp Chính Vương, thánh nữ liền thay đổi như vậy.
Mặc dù nghi ngờ, nhưng bọn họ không dám phỏng đoán xa vời, vì như vậy là lăng mạ thánh nữ.
Giúp thánh nữ mặc áo, Đông Tuyết quan tâm hỏi “Thánh nữ, tối hôm qua người còn chưa ăn tối, nên ăn chút bữa sáng. Đông Tuyết có nấu cháo gà, người uống một chút nhé?” Thánh nữ ăn ít, thân thể ngày càng gầy, khiến các nàng cực kỳ lo lắng.
Nam Ngụy Tử từ từ hoàn hồn, nhìn bộ dạng Đông Tuyết lo âu, không đành lòng phụ ý tốt của nàng ta nên mỉm cười “Được, phiền ngươi rồi.”
“Việc này là Đông Tuyết nên làm.” Đông Tuyết cười vui vẻ “Vậy Đông Tuyết lập tức mang cháo gà tới, Xuân Vũ, ngươi hầu hạ thánh nữ cho tốt” Nàng dặn dò xong, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.
“Thánh nữ…” Đông Tuyết vừa rời khỏi, sắc mặt Xuân Vũ không khỏi úp mở.
“Chuyện gì?”Nam Ngụy Tử nhìn tỳ nữ, khác với Đông Tuyết trầm ổn, Xuân Vũ cá tính hoạt bát, cũng không giấu được lời nói.
“Nô tỳ vừa tới Bạch Tháp, nghe nhóm thái giám trong cung nói…” Xuân Vũ tạm ngưng, vẻ mặt do dự không ngừng.
“Nói cái gì?”
“Quốc vương nước Minh Hề cầu hôn với Kim Lăng…” Nàng dừng một chút, nhìn Nam Ngụy Tử liếc một cái “Nói muốn kết hôn với thánh nữ.”
Vẻ mặt Nam Ngụy Tử không đổi, vẫn hờ hững “Một năm nay tới cầu thân đâu chỉ có nước Minh Hề, Xuân Vũ còn chưa quen sao?”
“Không phải, đương nhiên Xuân Vũ biết vua mỗi nước đều muốn cưới thánh nữ làm hoàng hậu. Hoàng thượng đều cự tuyệt tất cả, nhưng mà lần này…. Lần này dường như hoàng thượng không cự tuyệt.”
Vũ Nhi không cự tuyệt?
Đôi mắt tím thoáng động, lúc đang trầm tư, lại nghe tiếng thái giám bên ngoài cung kính truyền đến.
“Hoàng Thượng giá đáo.”
Nam Phi Vũ mặc hoàng bào, đi vào phòng.
“Xuân Vũ khấu kiến hoàng thượng.” Xuân Vũ vội vã quỳ xuống hành lễ.
“Đứng dậy đi.” Nam Phi Vũ phất tay, gương mặt điển trai và uy nghiêm “Ra ngoài, trẫm có việc nói với thánh nữ.”
“Vâng.” Xuân Vũ đứng dậy rời khỏi phòng.
Vài người rời khỏi, Nam Phi Vũ lập tức lộ ra nụ cười trẻ con “Tỷ tỷ, tỷ dùng bữa sao? Ta còn chưa ăn sáng, cùng Vũ Nhi ăn sáng được không?” Y biết Nam Ngụy Tử ít ăn, có lúc thậm chí không ăn. Lúc nào y rãnh lại đến đây cùng nàng dùng bữa, có y ở bên cạnh, tỷ tỷ sẽ ăn nhiều thêm một chút.
“Nghe nói nước Minh Hề tới cầu thân.” Nam Ngụy Tử nhìn đệ đệ, thấy y vẫn tươi cười không thay đổi, trong mắt thoáng có chút bối rối, ánh mắt nàng đọng lại “Cự tuyệt đi.”
“Tỷ tỷ, quân vương nước Minh Hề tướng mạo đường đường, giỏi trị quốc, y thống trị nước Minh Hề hòa bình phồn vinh. Y ái mộ tỷ tỷ đã lâu. Vũ Nhi cảm thấy tỷ tỷ và vua Minh Hề cũng xứng đôi, tỷ tỷ người không cân nhắc…”
Lời chưa nói xong, đã bị Nam Ngụy Tử cao giọng cắt ngang “Cự tuyệt đi.”
“Tỷ tỷ…” Nam Phi Vũ chần chừ, cuối cùng cũng lên tiếng “Tỷ tỷ, hoàng thúc đã chết.”
Thân Nam Ngụy Tử chấn động, một năm nay không ai dám nhắc tới y trước mặt nàng, nàng cũng không để cho mình suy nghĩ nữa, gần như chính mình cũng đã quên đi.
Nhiễm Phượng Thâm…
Trong lòng hiện lên cái tên này, khiến nàng nhớ đến ánh mắt sâu lắng, gương mặt mơ hồ, đôi mắt đen tự tin, nốt chu sa đỏ thắm ở ấn đường, đôi môi mỏng cười nhạt…
Nàng nhắm chặt mắt lại.
“Tỷ nên quên hoàng thúc đi.”
“Ta không nhớ y.” Tiếng nói phát ra từ đôi môi run rẩy, nàng cắn răng, lạnh lùng nhìn Nam Phi Vũ “Y không đáng để ta nhớ.”
Nhìn sắc mặt Nam Ngụy Tử trắng bệch, Nam Phi Vũ nhẹ than trong lòng, không vạch trần lời nói lừa mình dối người của nàng “Tỷ tỷ, đừng khiến đệ lo lắng.” Một năm nay, nàng càng ngày càng gầy, gương mặt chẳng hề hồng hào. Thân hình thon thả sau ngày đó gần như đã ngã quỵ.
Vẻ mặt Nam Phi Vũ lo âu khiến Nam Ngụy Tử hòa hoãn, môi nở nụ cười “Đừng lo lắng, tỷ không sao”. Nàng vẫn tốt, không có người đó, nàng tốt hơn bất cứ lúc nào.
“Vậy tỷ gặp mặt vua Minh Hề được không?”
“Vũ Nhi.” Nam Ngụy Tử nhíu mày không vui.
“Tỷ nghe đệ nói cái đã.” Nam Phi Vụ làm ánh mắt vô tội, nịnh nọt cười với nàng. “Nửa tháng sau là kỳ thần đại điển của nước Minh Hề. Vu nữ của mỗi nước đều đến, tỷ tỷ là Thánh nữ của Kim Lăng hoàng triều đương nhiên cũng phải đi. Tỷ và vua Minh Hề gặp mặt thử xem, nếu như không thích thì không liên hôn, như vậy được không?”
Nam Ngụy Tử không nói, tinh thần bị tuyết rơi bên ngoài thu hút.
“Tuyết rơi.” Nàng thì thầm, nhìn ra cửa sổ, vươn ngón tay dài đón lấy bông tuyết, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng hơi run..
“Lạnh hả?” Một giọng cười vang lên bên tai nàng, một bờ môi lập tức che lấy môi nàng, mớm rượu vào trong miệng nàng, khiến nàng khó chịu nhíu mày.
“Ha ha, sắc mặt như vậy đẹp hơn.” Gò má trắng vì rượu mà hồng lên, nàng bị sặc rượu vào cổ, không ngừng ho khan, nhưng thân thể lại ấm áp.
Đôi tay ôm lấy nàng, tiếng cười đắc ý vang trên đỉnh đầu, khuôn mặt nàng dán sát vào ngực y, nghe tiếng tim đập mãnh liệt.
Nhắm mắt lại, nàng giật tay về, nắm chặt bàn tay.
“Tỷ…”
“Được.” Cổ họng nàng có phần nghèn nghẹn. Sắc mặt còn trắng hơn tuyết đầu mùa. “Tỷ sẽ đi đến nước Minh Hề.”
Thánh nữ đi đến nước Minh Hề, đây là chuyện cực kỳ quan trọng.
Nam Phi Vũ chọn Cấm Vệ Quân giỏi nhất, do thống lĩnh cấm vệ quân hộ tống. Đi theo còn có tướng quân và một tiểu đội binh mã để bảo vệ an toàn cho Thánh nữ.
Hai mắt Nam Ngụy Tử nhắm lại, tựa đầu vào gối mềm, trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, lót dưới sàn là da cáo, còn có mấy gối lót lưng. Một bên đặt một chiếc bàn nhỏ có chút điểm tâm trên đó, còn có Phượng Dực Cầm nàng yêu thích. Nam Phi Vũ đã chuẩn bị kỹ lưỡng đồ đạc đặt trong xe ngựa cho nàng.
Trong xe ngựa chỉ có 1 mình nàng, biết nàng khó ngủ và sợ làm phiền nàng nên 2 người hầu là Đông Tuyết và Xuân Vũ lén lút ngồi ngoài xe ngựa.
Khi các nàng rời khỏi, Nam Ngụy Tử lập tức mở mắt, nàng ngồi dậy, dựa trán vào vách, nhìn ra ngoài khe hở của mành xe lay động.
Rời khỏi hoàng thành ba ngày, còn hai ngày nữa là có thể đến nước Minh Hề. Lần đầu tiên ra khỏi thành nên hai nha đầu cực kỳ hưng phấn, nhìn dáng vẻ vui vẻ của các nàng, Nam Ngụy Tử mỉm cười.
Nhìn qua cửa sổ xe, nàng thấy con đường hoang vu. Khác với hoàng thành phồn vinh, ở đây đã rời khỏi biên giới Kim Lăng, thị vệ bên cạnh càng cẩn thận chú ý tình hình bốn phía.
So với cảnh giác bên ngoài, khuôn mặt Nam Ngụy Tử lại hờ hững, có ảnh vệ ngầm bảo vệ nàng, nàng không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Thánh nữ, người thức dậy rồi.” Đông Tuyết vén màn, mới đầu chỉ muốn xem tình hình của thánh nữ, không nghĩ rằng thánh nữ đã thức dậy từ lâu.
“Ừ.” Nam Ngụy Tử nhẹ đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt trắng nõn không có biểu tình gì, chỉ có sự hờ hững.
Đông Tuyết thầm than trong lòng, vài ngày nay Thánh nữ càng trầm mặc hơn, hơn nữa sau khi ra khỏi thành, không có hoàng thượng ở bên cạnh dặn dò, thánh nữ gần như không ăn bất cứ thứ gì.
“Thánh nữ, người đói không, có muốn ăn chút điểm tâm không?” Đông Tuyết khẽ hỏi.
“Không, ta không đói.” Nam Ngụy Tử thản nhiên trả lời, nàng biết Đông Tuyết quan tâm, nhưng nàng thật sự không muốn ăn.
“Thánh nữ..” Đông Tuyết muốn khuyên nàng ăn một chút, nhưng bên ngoài lại vang lên âm thanh hỗn loạn, xe ngựa đang đi bỗng nhiên dừng lại.
“Không tốt rồi, có đạo tặc.” Xuân Vũ lập tức tiến vào trong, kinh hoàng nói “Có rất nhiều, bọn họ bao vây, còn dùng đá lớn cản đường.”
Nghe đạo tặc, sắc mặt Đông Tuyết tái mét “Mau bảo vệ thánh nữ.”
“Các ngươi đừng hoảng sợ.” Nghe cướp bao vây nhưng Nam Ngụy Tử vẫn tỉnh táo “Sẽ không có gì đâu.”
Lời nàng vừa dứt, ảnh vệ lập tức vây quanh xe ngựa.
“Thánh nữ.” Nhiễm Ngũ đứng ở ngoài xe ngựa.
“Giúp phía trước đi.” Nàng lạnh lùng phân việc.
“Vâng.” Nhiễm Ngũ mang theo vài ảnh vệ đến phía trước, số ảnh vệ còn lại vẫn canh giữ bên ngoài xe ngựa.
Nam Ngụy Tử vén màn xe, nhìn tình hình bên ngoài, cướp bao vây tầng tầng lớp lớp, thị vệ hỗn chiến với bọn cướp ở phía trước.
Không đúng.
Nàng nhíu mày nhìn từng đám cướp tiến công, bọn cướp này được huấn luyện không đơn thuần, tốc độ bao vây và động tác rất thành thạo, không phải bọn đạo tặc thông thường.
“Thánh nữ, phía sau cũng có cướp bao vây.” Xuân Vũ kêu to hoảng sợ.
Ảnh vệ và Cấm Vệ Quân bảo vệ cho xe ngựa cũng lập tức giao chiến với bọn cướp, ánh sáng đao kiếm lóe lên, âm thanh binh khí giao nhau khiến người khác kinh hồn bạt vía.
“Mau bảo vệ thánh nữ.” Thống lĩnh Cấm Vệ Quân nhìn thấy xe ngựa cũng bị vây khốn, vội vàng hô to.
“Bọn họ dùng độc, mau bế khí.” Lại nghe có người hô to lên.
“A–” Xuân Vũ đột nhiên hét chói tai, một tên cướp tiến vào trong xe ngựa. “Mau bảo vệ thánh nữ.” Nàng phi thân muốn giữ lấy tên cướp, lại bị y đá văng ra.
“Ngươi muốn làm gì?” Đông Tuyết khẩn trương đứng chắn trước Nam Ngụy Tử.
“Cút ra” Tên cướp bổ đao về phía Đông Tuyết.
“Dừng tay.” Nam Ngụy Tử nhíu mày, lập tức hét lớn, nhưng lưỡi đao không ngừng lại, nàng lấy tay kéo Đông Tuyết về phía sau, lấy thân chắn cho Đông Tuyết.
“Thánh nữ, đừng –” Đông Tuyết trố mắt la to hoảng sợ.
Vυ"t!
Một mũi tên bay đến xe ngựa, bắn xuyên thẳng qua đầu tên cướp.
“A—” Đông Tuyết sợ thét đến chói tai.
Nam Ngụy Tử quay người, nhìn tên cướp ngã xuống, ngước lên, nhìn một người ăn mặc như dị tộc, khăn đen che đến gò má, tay cầm cung tiễn.
Nàng nhìn vào mắt nam nhân đó, trong lòng chấn động mãnh liệt.
Đôi mắt đó….
Nàng trợn to mắt, gần như không thể tin được, không cần nghĩ ngợi, nàng lập tức muốn xuống xe ngựa.
“Thánh nữ, người làm gì vậy?” Phát hiện hành động của nàng, Đông Tuyết vội vàng ôm lấy nàng. “Không được, bên ngoài nguy hiểm, người không thể xuống xe.”
“Buông ra.” Nam Ngụy Tử gầm nhẹ, muốn kéo tay Đông Tuyết ra, nhưng Đông Tuyết liều chết ôm lấy nàng. “Đông Tuyết, buông ra.”
“Không được, nguy hiểm lắm, thánh nữ, người không thể xuống dưới.” Đông Tuyết liều mình lắc đầu.
“Đông Tuyết.” Nam Ngụy Tử tức giận hét lên, tránh không thoát, nàng vội vàng ngẩng đầu, nhưng nam nhân đã biến mất, nàng sửng sốt, vội vã nhìn bốn phía.
Không có, người đâu?
Nàng lo lắng nhìn xung quanh, chỉ thấy một đội binh mã khác tiến đến chiến đấu, giúp Cấm Vệ Quân đánh đuổi bọn cướp, mà Nhiễm Ngũ cũng lui về bên cạnh nàng.
“Thánh nữ, người không sao chứ?”
“Nhiễm Ngũ, ngươi nhìn thấy không?” Nàng vội vã hỏi Nhiễm Ngũ, gương mặt khẩn trương, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn tứ phía.
“Thấy cái gì?” Nhiễm Ngũ sững sờ khi thấy nàng hoảng loạn.
“Nhìn thấy…” Nói được một nửa, nàng trợn mắt nhìn Nhiễm Ngũ, môi mấp máy lại không nói ra lời.
“Thánh nữ?”
Nhìn vẻ mặt Nhiễm Ngũ, Nam Ngụy Tử xìu xuống, đột nhiên cảm thấy buồn cười “hừm….” cổ họng phát ra tiếng cười.
“Thánh nữ…” Vẻ mặt kỳ lạ của nàng khiến Đông Tuyết bị dọa, vội vã buông nàng ra, khẩn trương hỏi “Thánh nữ, người sao rồi?”
Nam Ngụy Tử lắc đầu, miệng vẫn cười không ngừng. Nàng cười mình thật ngốc.
Một năm rồi…
Nàng cho rằng mình không thèm nghĩ đến nữa, tưởng rằng đã quên. Nào biết căn bản là nàng tự lừa mình, căn bản là nàng không quên được, không quên được…
“Ha ha…” Nàng nhìn tóc trắng mình xõa xuống, tay nắm lấy một lọn tóc, trên gương mặt là nụ cưới chế nhạo đáng buồn.
Nhiễm Phượng Thâm… Nàng kêu thầm trong bụng.
Chàng xem, chàng đã biến ta thành cái dạng gì, cho dù chàng rời khỏi, nhưng vẫn giam cầm ta, không trốn thoát, không thể nào trốn thoát…
Nam Ngụy Tử nhắm mắt, nàng hiểu rõ, mà cũng hi vọng không hiểu rõ gì cả.
Nàng và y — Nàng thắng, nhưng cũng thua.
Bởi vì, y không còn nữa.
Cũng may là có đội binh mã khác đột nhiên viện trợ, đánh lui bọn cướp.
Là vu nữ nước Bắc Ngụy cũng được mời đến, nhìn bọn họ bị bao vây, vì vậy phái binh viện trợ.
Sau khi đánh đuổi bọn cướp, binh mã Bắc Ngụy lập tức lui ra, hộ tống vu nữ Bắc Ngụy rời khỏi.
Bọn cướp này đột ngột thấy binh mã thần tốc của Bắc Ngụy, nên nhanh chóng rút lui không hề luyến tiếc, khiến bọn họ không bắt được bất cứ ai.
Tuy thống lĩnh Cấm Vệ Quân và tướng quân cảm thấy khả nghi, nhưng trước mắt bảo vệ thánh nữ mới là quan trọng, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hai ngày tiếp theo bọn họ càng cẩn thận hơn, may mà không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ yên ổn tiến thẳng đến biên giới nước Minh Hề, đi thẳng vào thủ thành.
Ngoài trừ bọn họ ra, vài vu nữ của các nước khác cũng đã đến, quân vương Minh Hề sớm đã chuẩn bị yến tẩy trần, đứng ở hoàng thành chờ đón bọn họ.
“Thánh nữ, chúng ta đã đến hoàng đô.” Đông Tuyết lên tiếng, cẩn thận nhìn Nam Ngụy Tử. Kể từ lần trước Thành nữ đột nhiên cười to, vẻ mặt lại lạnh lùng trở lại, khiến nàng và Xuân Vũ căng thẳng.
Nam Ngụy Tử chậm rãi ngước mắt, gò má tái nhợt, trong mắt lạnh lẽo, nàng lấy khăn vàng che mặt, để Xuân Vũ mặc áo choàng lông cáo cho nàng, kéo nón phủ lên đầu.
“Thánh nữ.” Thống lĩnh Cấm Vệ Quân và tướng quân canh giữ ở bên ngoài xe ngựa.
Nam Ngụy Tử bước xuống xe ngựa, ngoại trừ nàng, vu nữ mỗi nước cũng đứng một bên.
Nàng hạ mắt, thống lĩnh và tướng quân đứng ở sau nàng, hộ tống nàng đi vào đại điện, bọn họ đi đầu, Kim Lăng hoàng triều uy chấn khắp thiên hạ, bóng dáng bọn họ cũng khiến người khác chú ý.
“Tát Y, đó chính là Thánh nữ Kim Lăng nổi tiếng khắp thiên hạ đó.” Bên cạnh vang lên một giọng nói nhỏ tò mò, tiếng nói dễ thương của một tiểu cô nương “Đáng tiếc chỉ nhìn được nửa mặt, như vậy làm sao biết được Kim Lăng thánh nữ có giống như trong văn thư người ta nói không?”
Đó là lời nói riêng với người bên cạnh, Nam Ngụy Tử phớt lờ, bọn họ đi đến đại điện, hoàng đế Minh Hề và chúng thần đã đợi từ lâu.
“Đa tạ thánh nữ các nước đã đến tham dự kỳ thần đại điển của nước Minh Hề, trẫm thay dân chúng nước Minh Hề cảm tạ các vị thánh nữ.” Tuy là vua của nước Minh Hề, nhưng đối diện với các vu nữ thần thánh, y cũng không dám bất kính. Chúng thần một bên đã sớm quỳ xuống.
“Điều này là quốc vương đã quá khách khí.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, giọng điệu sinh động “Kỳ Thần đại điển là cầu phúc vì dân chúng, không chỉ là vì dân chúng Minh Hề, cùng là vì dân chúng thiên hạ, chuyện này là việc vu nữ của bọn ta nên làm.”
“Vu nữ Bắc Ngụy nói đúng.” Minh Hề Vương cười nói, ánh mắt chiếu tới trên người Nam Ngụy Tử. “Kim Lăng thánh nữ, nghe được trên đường bị bọn cướp tấn công, không biết thánh nữ có bị thương không?”
Nam Ngụy Tử ngước mắt, kéo xuống mũ của áo choàng, lộ ra tóc trắng như tơ.
Nhìn thấy tóc trắng, bên cạnh vang lên tiếng xầm xì, mặc dù che mạn trên mặt, nhưng vẩn nhìn ra được hình dáng, đôi mắt tím hiếm có tuyệt đẹp vô cùng, khí chất cao quý khiến toàn bộ quảng trường rung động.
“Tát Y xem kìa, ánh mắt thật đẹp.” Vu nữ Bắc Ngụy hưng phấn kêu lên trong đại điện yên tĩnh.
Nam Ngụy Tử dời mắt, từ nãy đến giờ nghe thấy tiếng nói dễ thương này khiến nàng tò mò, quay đầu nhìn về phía vu nữ Bắc Ngụy.
Nào biết lại nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm, nàng ngẩn ngơ, gần như không thể rời mắt.
Gương mặt điển trai giống y như trong ký ức sâu thẳm, nốt rùi son đỏ như lửa ở ấn đường, lông mày dài qua mắt, môi mỏng cười nhạt, mà đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng.
Bóng dáng hơi chao đảo, gần như đứng không vững.
Bờ môi mấp máy, nhưng không nói ra âm thanh, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn y.
Là vui, là sợ, là hận, là oán, nàng không phân biệt được.
Chỉ có thể ngây ngốc nhìn y.
“Nhiễm Phượng Thâm…”
Cuối cùng, cuối cùng cũng trầm trầm kêu ra tên người đó, một tên nằm sâu trong đáy lòng của nàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tương Tư Cùng Quân Tuyệt
- Chương 8