- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tương Tư Cùng Quân Tuyệt
- Chương 4
Tương Tư Cùng Quân Tuyệt
Chương 4
“Hoàng thượng, Nam Ngụy Tử đã đến Bạch Tháp, Nam Hân Nhạc và Nam Phi Vũ đã phân chia người trông chừng, không để bọn họ ra khỏi thẩm cung”.
Trong Ngự thư phòng, Thường công công cung kính bẩm báo với Đức Khang đế.
Nhiễm Thịnh Đức ngồi sau thư án, thân y mặc long bào hoàng kim, thân hình cao lớn, dưới xương gò máu là bộ ria mép, ngũ quan cương nghị lộ ra quý khí của hoàng thất, hai mắt sắc bén, khóe mắt tuy có dấu vết tháng năm lưu lại, nhưng gương mặt vẫn không mất đi vẻ anh tuấn, chỉ là giữa mi tâm có chút sát khí, nên làm cho vẻ mặt nham hiểm nhiều hơn.
“Đông Lăng Vương có hành động gì?” Nhắc đến Nhiễm Phượng Thâm, vẻ mặt của y lạnh hơn, ánh mắt lợi hại toát lên vẻ hung ác khác thường.
“Không có, ngày hôm qua sau khi y đưa Nam Ngụy Tử vào phòng, thì trở về phủ, đến khi Nam Ngụy Tử tiến nhập Bạch tháp, cũng đề không có hành động gì.”
“Hừ, đoạt người trẫm muốn, y tưởng rằng như vậy trẫm sẽ không dám động đến Nam Ngụy Tử sao?” Nhiễm Thịnh Đức híp mắt, nhớ đến lúc thấy sắc đẹp như tiên ở thọ yến.
Ngay lúc đó, y lập tức quyết định muốn độc chiếm dung nhan khuynh thành khiến người ta điên cuồng. Phải lấy được Nam Ngụy Tử, chỉ cần y lên tiếng, Nam Vương dám có thể không dâng lên?
Nhưng để Nam Ngụy Tử tiến cung, thì lại tăng thêm thế lực Nam thị, huống chi, y nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm Phượng Thâm bên cạnh.
Nhiễm Phượng Thâm với y giống nhau, cũng đều có hứng thú với Nam Ngụy Tử!
Y nhìn vẻ mặt của Nhiễm Phượng Thâm, nếu y tuyên Nam Ngụy Tử tiến cung, cũng không bảo đảm Nhiễm Phượng Thâm sẽ không lên tiếng. Y tuy là ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng nói ra không bằng Nhiễm Phượng Thâm. Đương triều này, Nhiễm Phượng Thâm mới thật sự là vương giả, mà y – Nhiễm Thịnh Đức- chẳng qua chỉ có cái vỏ hoàng đế.
Nhiễm Thịnh Đức nắm chặt bút tử sa, dường như muốn bẻ gãy bút trên tay.
Nhiễm Phượng Thâm à Nhiễm Phượng Thâm, sự hiện hữu của y khiến người ta căm hận. Tiên hoàng có mười hai người con, theo như tổ phả, tất cả đều phải lấy chữ “Thịnh” để đặt tên, chỉ có y được tiên hoàng độc ái, y có chu sa giữa mi, như là thiên thần ban xuống, khác biệt với chúng hoàng tử, lấy “Phượng” đặt tên.
Mà y, tuy là đại hoàng tử, nhưng không được tiên hoàng xem trọng, chỉ có thể nhìn Nhiễm Phượng Thâm được tiên hoàng độc ái. Ngay cả mười bốn tuổi ra chiến trường, chẳng những không chiến tử sa trường, trái lại chiến thắng không ngớt, vì Kim Lăng hoàng triều gầy dựng giang sơn, giành được sự sùng bái của mọi người.
Mọi người đều cho rằng ngôi vì hoàng đế tương lai là của y, giang sơn y được một cách dễ dàng. Nhưng đến khi tiên hoàng lập đế, Nhiễm Phượng Thâm lên tiếng khước từ. Ngôi vị hoàng đế y không cần, ai muốn thì lấy đi, y không chút hứng thú với ngôi vua.
Khi ấy có mười hai vị hoàng tử và các vị đại thần tâm phúc đều có mặt, mọi người ai cũng muốn ngôi vị hoàng đế, những lời nói khinh thường của y thật đáng giận.
Nhưng tiên hoàng cười, khoan dung cho sự ngông ngông cuồng mạn của Nhiễm Phượng Thâm, thậm chí còn hỏi y, ngôi vị hoàng đế này nên cho ai?
Nhiễm Phượng Thâm ngồi trên ghế, tay nắm thanh vịnh, bờ môi tràn đầy nét cười không suy tính, đôi mắt đen hờ hững quét qua các hoàng tử khác.
Dưới ánh mắt y, các vị hoàng tử kia khẩn trương nhưng không thể tin tưởng, đại sự như vậy, phụ hoàng lại mặc cho y đùa giỡn sao?
“Thì cho đại hoàng huynh đi!” Nhiễm Phượng Thâm thuận tay chỉ một cái
Nhiễm Thịnh Đức chấn động, lập tức nghe phụ hoàng nói bên tai “Được, vậy thì lập Đức nhi làm đế quân”.
Cái gì?
Còn chưa hết kinh ngạc hoàn hồn trở lại, Nhiễm Thịnh Đức lại nghe tiên hoàng lên tiếng “Phượng Thâm, con không thích hợp làm hoàng đế, phụ hoàng phong cho con làm Đông Lăng Vương, ban cho con phân nửa binh quyền hoàng triều, lại ban cho con ảnh vệ thuộc đế vương, ngoài con ra không ai có thể ra lệnh với bọn họ, phân nửa binh quyền này trừ khi con không muốn, nếu không, không người nào có thể thu hồi, cho dù là đế quân cũng không có quyền.”
Tiên hoàng hờ hừng liếc Nhiễm Thịnh Đức một cái, lại tiếp tục nói “Lại ban cho con lệnh bài miễn tử, trên đời này không ai có khả năng xử tội con, lấy mạng con.”
Tiên hoàng nói xong, mọi người kinh ngạc nhưng không ai dám lên tiếng.
Nhiễm Thịnh Đức hạ mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cười nhạo của các huynh đệ khác.
Cho dù lấy được ngôi vị hoàng đế thì sao? Phụ hoàng cho Tứ đệ quyền lực đủ để uy hϊếp đế vị của y, hơn nữa, ngôi vị hoàng đế này là do tứ đệ không cần.
Nhiễm Thịnh Đức ngước mắt, đối diện với ánh mắt Nhiễm Phượng Thâm, ánh mắt Nhiễm Phượng Thâm lười nhác, chỉ quét qua y một cái rồi rời đi, mà bên môi vẫn còn một nụ cười nhạt.
Mắt của y không có khi dễ, không có chế nhạo, chỉ là có phớt lờ, nhưng phớt lờ này đối với Nhiễm Thịnh Đức mà nói, càng khiến người ta căm ghét hơn bất cứ gì khác.
“Rắc” Tử sa bút trên tay gãy thành hai nửa.
“Hoàng thượng” vẻ mặt hoàng đế u ám khiến cho lòng Thường công công run rẩy, y vội vã cúi đầu “Hoàng thượng xin bớt giận, bây giờ đã lấy lại binh quyền Nam Vương, muốn đối phó với Đông Lăng Vương nhất định là không có vấn đề.”
“Sai rồi, Thường Lâm, cho dù là lấy lại tám mươi vạn bình quyền của Nam Vương, vẫn không đủ đối phó với binh lực trên tay của Nhiễm Phượng Thâm. Đừng quên, bên cạnh y còn có ảnh vệ.” Ảnh vệ là hộ vệ cá nhân chỉ thuộc về đế vương, cả đời chỉ nghe lệnh của đế vương, nhưng tiên hoàng đã cho Nhiễm Phượng Thâm.
Đế vương như y chẳng có gì hết. Mà Nhiễm Phượng Thâm chỉ là một vương gia, nhưng có quá nhiều. Còn y, cho dù thân ở vương vị, cho dù khu trừ được những hoàng tử khác, nhưng không có cách nào loại bỏ được Nhiễm Phượng Thâm. Chỉ cần Nhiễm Phượng Thâm còn tồn tại, thì ngai vàng của y không cách nào ngồi yên.
Nhiễm Thịnh Đức sa sầm nét mặt, sự tồn tại của Nhiễm Phượng Thâm là mối hận trong lòng y. Nhiễm Phượng Thâm không chỉ ảnh hưởng đến hoàng quyền của y, thậm chí còn công khai muốn Nam Ngụy Tử.
Tất cả đều rõ bí mật của thánh nữ hoàng tộc Nhiễm thị, ngoại trừ hoàng đế cho phép, nếu không thì thánh nữ là thuộc về đế vương, chỉ có đế vương mới có quyền cho thánh hầu hạ người nào.
Nhưng Nhiễm Phượng Thâm không đếm xỉa y, không thèm nhìn tới ánh mắt y. Sau đó chiếm lấy Nam Ngụy Tử, hành động của Nhiễm Phượng Thâm chính là coi đế vương y đây không tồn tại.
Trước đây y có thể khoang nhượng Nhiễm Phượng Thâm, nhưng bây giờ thì không. Y đã thầm thu phục các đại thần không phục Nhiễm Phượng Thâm, bây giờ cũng đã thu hồi binh quyền trên tay Nam Vương. Hoàng đế như y không hề không có bất kỳ quyền lực gì, chỉ cần chậm rãi thôn tính quyền lực hoàng triều, là y có thể đối phó Nhiễm Phượng Thâm.
Nhiễm Thịnh Đức lạnh lùng cười, Nam Ngụy Tử cuối cùng cũng sẽ thuộc về y, giang sơn này cũng sẽ thuộc về y!
“Hoàng thượng, Đông Lăng vương cầu kiến” Bên ngoài cửa thị vệ nói khẽ.
Nhiễm Thịnh Đức còn chưa tuyên kiến, Nhiễm Phượng Thâm đã bước vào Ngự Thư phòng.
“Nô tài tham kiến Đông Lăng vương” Thường công công hành lễ ngay lập tức.
Nhiễm Phượng Thâm không hỏi ý ngồi xuống, mão tơ vàng trên đầu và phượng hoàng thêu sợi vàng kim ở hắc bào toát lên vẻ ngạo nghễ không ai bì nỗi của y. Gương mặt tuấn tú cười nhẹ, chu sa đỏ tươi ngay ấn đường, đôi mắt đen nhìn thẳng Đức Khang đế phía sau thư án, thần thái dửng dưng như thường, giống như y mới là vương giả.
Ngay từ lúc đầu Đông Lăng vương bước vào thì khuôn mặt nham hiểm của Nhiễm Thịnh Đức lập tức thu góp lại. Cho dù là căm ghét vẻ ngông cuồng của y, nhưng trên gương mặt vẫn hòa nhã.
“Thật là hiếm có, không nghĩ đến Tứ đệ lại đến Ngự thư phòng” Y nói cười, nhưng vẻ mặt lại thấp thoáng có vẻ phòng bị.
“Không biết có quấy rầy hoàng huynh không?” Nhiễm Phượng Thâm tiếp lấy chung trà của Thường công công dâng. Khác với sự căng thẳng của Nhiễm Thịnh Đức, y tao nhã cầm nắp chén, gạt trà nóng, thong thả nâng lên môi.
“À, hiếm khi tứ đệ đến, cho dù trẫm có chuyện cũng phải vứt bỏ thôi.” Nhiễm Thịnh Đức nhẹ cười, bộ dáng ôn hòa dễ dàng khiến người ta mất đi phòng ngự.
“Vậy tốt rồi.” Để chén trà xuống, Nhiễm Phượng Thâm ngắm nghía ngọc bội phỉ thúy đeo ở thắt lưng, nói không lịch sự “Đệ vốn còn sợ quấy nhiễu hoàng huynh và đại thần đang bàn chuyện lén lút.”
Nhìn thấy mắt Nhiễm Thịnh Đức rút lại, bờ môi cười càng sâu “Cũng may thư phòng chỉ có hoàng huynh và Thường công công để cho thần đệ quấy rối.”
“Tứ đệ nói đùa rồi.” Trong vẻ cực kỳ kinh ngạc, Nhiễm Thịnh Đức bày ra nụ cười ôn hậu “Cho dù Tứ đệ quấy nhiễu cũng không sao, chẳng qua là trẫm cùng các đại thần thương thảo chuyện quốc gia đại sự, nếu tứ đệ có thể cùng cho ý kiến, vậy chẳng phải là tốt hơn rồi sao.”
“Vậy sao.” Nhiễm Phượng Thâm nhếch cười, giống như mèo vờn chuột “Vậy lần sau thần đệ nhất định gia nhập. Thần đệ cũng đã lâu không hàn huyên với các đại thần rồi.” Không biết bọn họn đến lúc thật thấy y có còn tiếp tục nói chuyện được hay không?
Nhìn sắc mặt Nhiễm Thịnh Đức khẽ biến, Nhiễm Phượng Thâm không nhịn được vui thích. Làm sao mà y không biết Nhiễm Thịnh Đức có ý đồ gì? Nhưng y không ngăn cản, y muốn xem có Nhiễm Thịnh Đức có trình độ chơi tới cái gì.
Thu lại ánh mắt, y cười chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, nghe nói hoàng huynh thu nhận trẻ mồ côi của Nam Vương phủ làm nghĩa tử, nghĩa nữ. Thần đệ được người ta nhờ vả, hy vọng hoàng huynh có thể chăm sóc tốt tỷ đệ này.” Còn ai nhờ vã thì y nghĩ không cần phải nói rõ.
Ánh mắt Nhiễm Thịnh Đức lóe sáng, hiểu được nguyên nhân Nhiễm Phượng Thâm đến đây “Đương nhiên, trẫm dưới gối không con, khó mà nhận được nghĩa tử nghĩa nữ, nhất định sẽ rất yêu thương.”
“Vậy phiền hoàng huynh rồi.” Nhiễm Phượng Thâm đứng dậy, đưa tay vuốt thẳng nếp nhăn trên hắc bào, “Thần đệ cũng sẽ phái người chăm sóc tốt cho hoàng điệt này, để tránh rắc rối, thần đệ nghĩ để bọn họ ở chung một thẩm cung, như vậy người của đệ chăm sóc tốt hơn.”
“Được, làm phiền đệ rồi.” Nhiễm Thịnh Đức mỉm cười đồng ý.
“Đây là một chút tâm ý của thần đệ.” Y nhìn chăm chú nụ cười trên gương mặt của Nhiễm Thịnh Đức, Nhiễm Phượng Thâm lại nói “Đúng rồi, còn có một chuyện lại phiền hoàng huynh.”
“Chuyện gì?”
“Thần đệ gần đây cảm thấy mệt mỏi, ở Vương phủ lại xảy ra quá nhiều chuyện, muốn đến Bạch Tháp tế bái thần tổ, tu dưỡng thể xác lẫn tinh thần, không biết hoàng huynh có cho phép không?”
Vẻ mặt Nhiễm Thịnh Đức không thay đổi “Đương nhiên, Tứ đệ cực nhọc rồi, nên cố gắng chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, vậy thần đệ cáo lui.” Nhiễm Phượng Thâm chấp tay ra sau, gương mặt khôi ngô thong dong cười nhạt, tròng mắt đen quét qua hoàng đế một cái, mới quay người rời khỏi ngự thư phòng.
Nhiễm Phượng Thâm rời khỏi, Nhiễm Thịnh Đức tức tối giơ tay gạt hết án thư trên bàn xuống, “Nhiễm Phương Thâm đáng chết.” Vẻ mặt y dữ tợn, nét trung hậu vừa nãy biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ đến mỗi câu của Nhiễm Phượng Thâm lúc nãy, y tựa như con chuột trong l*иg, bị Nhiễm Phượng Thâm nắm giữ trong tay, nhất cử nhất động cũng không thoát khỏi ánh mắt của Nhiễm Phượng Thâm.
“Đáng chết” Nhiễm Thịnh Đức ra sức đá ngã cái ghế.
“Hoàng Thượng” Thường công công run sợ đứng một bên.
“Nhiễm Phượng Thâm, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng trẫm mãi mãi sao?” Nhiễm Thịnh Đức nghiến răng gầm nhẹ, vẻ mặt u ám không thôi khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.
Lời của Nhiễm Phượng Thâm nghe như hỏi thăm, nhưng thật ra mỗi câu đều là ra lệnh, mà cái liếc mắt cuối cùng của y, tựa như năm ấy—
Cho đến bây giờ, Nhiễm Thịnh Đức cũng không được y để vào mắt.
Ánh mắt nham hiểm ánh lên mũi nhọn sắc bén, Nhiễm Thịnh Đức cười lạnh, y tuyệt đối sẽ làm cho Nhiễm Phượng Thâm hối hận, hối hận vì đã dám xem thường y.
Chó bị dồn vào đường cùng, xem ra Nhiễm Thịnh Đức không thể hạ cơn tức được rồi.
Nhiễm Phượng Thâm lười biếng nằm ở ghế quý phi, đầu gối lên đùi Nam Ngụy Tử, ngón tay thưởng thức lọn tóc đen rơi xuống của nàng, trong mũi là hương thơm nhẹ nhàng của nàng, thân ngọc ngát hương, rất ư thỏa ý.
Mà bên ngoài, là đao kiếm lóe sáng.
Áo đen của thích khách và ảnh vệ hòa vào nhau, vang lên âm thanh chém gϊếŧ ồn ào.
Môi đẹp nhẹ cười, y nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng không đếm xỉa đến náo loạn bên ngoài, cũng không quan tâm y trêu đùa, đôi mắt thăm thẳm xa xăm, chỉ là sự hờ hững.
Y giật mạnh lọn tóc trong tay, không cho nàng không đếm xỉa đến sự hiện hữu của y.
Đỉnh đầu đau nhói khiến Nam Ngụy Tử nhìn xuống, nàng không kêu lên một tiếng, lạnh nhạt nhìn y.
Y phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của nàng, y chỉ cần mắt của nàng chú ý đến y, “Muốn biết tình hình trong cung không?” Y lên tiếng, không ngờ thấy mắt nàng dao động.
“Nàng cảm thấy hoàng thượng sẽ chăm sóc tốt bọn họ không?” Buông lọn tóc đen ra, ngón tay lần vào cổ nàng, vuốt lên vết cắn trước ngực nàng.
Nàng chỉ mặc áo xanh nhạt, tóc tơ vẫn còn ướt nước, trên người có mùi hương thơm mát sau khi tắm rửa, mà thân thể trắng như tuyết của nàng cũng toàn là dấu vết tìиɧ ɖu͙© của y để lại.
“Ngài đã nhận lời ta sẽ bảo hộ bọn họ.” Giọng điệu lạnh như băng của nàng lại để lộ ra sự căng thẳng.
“Đúng vậy.” Y cười, vui vẻ nhìn sự lạnh đạm của nàng dần dần tan vỡ “Nhưng hoàng đế cũng hai ba lần phái thích khách đến ám sát ta, khó bảo toàn y sẽ không đối phó với hai người trong cung.”
Nam Ngụy Tử trợn mắt nhìn khuôn mặt đang cười của y, biết rõ ràng là y đang cố ý thêu dệt chuyện của nàng, nhưng chỉ cần liên quan đến người thân của nàng, thì nàng không thể nào giữ vững được vẻ tĩnh táo.
Đã bốn tháng rồi, nàng hoàn toàn không có tin tức của Nhạc nhi và Vũ nhi, chỉ biết là họ đang ở chung tẩm cung. Còn Nhiễm Phượng Thâm cũng có phái người lén lút bảo vệ.
Mà cái này cũng là Nhiễm Phượng Thâm nói cho nàng biết, nhưng nàng không cách nào hoàn toàn tin tưởng y. Ngày lại qua ngày, nàng vẫn muốn biết chuyện của Nhạc nhi. Nhưng Nhiễm Phượng Thâm thì không trả lời trọn vẹn, khiến nàng càng ngày càng sốt ruột.
Lòng bàn tay cảm thấy nhịp tim đập không ổn định, Nhiễm Phượng Thâm khıêυ khí©h “Ngụy Tử, vẻ tỉnh táo của nàng đâu?” Mới như vậy mà nàng đã sốt ruột ư?
Nam Ngụy Tử mím môi, mắt tỏ ra bực bội, ngược lại với vẻ nhàn nhã như thường của y lại khiến nàng mất đi vẽ bình tĩnh. Mặc cho nàng thờ ơ như thế nào, y cũng có cách làm cho nàng mất lý trí.
Còn y không bao giờ mệt mỏi với niềm vui này.
“Nếu Nhạc nhi và Vũ nhi gặp chuyện không may, ta cũng sẽ đi theo bọn họ.” Nàng lạnh lùng nói ra hai câu.
“Hả?” Uy hϊếp yếu ớt này không thể làm y lay động, Nhiễm Phượng Thâm cười, bàn tay bao phủ một bên đỉnh ngực, “Ngụy Tử đáng yêu, nàng nghĩ rằng ta sẽ quan tâm sao?”
“Không cảm thấy vậy.” Nàng không tự cho mình đúng. Trong mắt y, nàng chỉ là một món đồ chơi, “Chẳng qua ta cũng không còn gì nữa.” Nàng cũng không quan tâm đến tính mạng này.
Bàn tay y nắm chặt, thô lỗ bóp nơi ngực mềm. Đau đớn khiến Nam Ngụy Tử nhíu mày, nhưng đôi mắt lại nhìn y thách thức.
Bỗng nhiên, một bóng dáng bay vào trong phòng, kiếm đâm tới Nhiễm Phượng Thâm.
Nam Ngụy Tử sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thích khách. Nàng thấy kiếm đâm đến, tim lập tức đập nhanh, nhưng Nhiễm Phượng Thâm lại không có hành động gì.
“Nhiễm…” nhìn thấy kiếm đâm đến phía sau Nhiễm Phượng Thâm, Nam Ngụy Tử hoảng hốt kêu lên, nhưng tiếng gào đau thương của thích khách lại át đi tiếng của nàng.
Một ám khí đâm trúng cổ họng của thích khách, nàng nhìn thấy máu tươi phun ra, thích khách đột nhiên ngã xuống đất.
Mà máu tươi lại khiến mặt nàng trắng bệch.
“Thuộc hạ sơ suất, để thích khách xông vào, xin vương gia giáng tội.” Ảnh vệ cấp tốc quỳ xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn đến phía trên.
Nhiễm Phượng Thâm chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của Nam Ngụy Tử. Nàng cắn chặt cánh môi, thậm chí hơi thở cũng run rẩy, máu tươi và thi thể đập vào mắt nàng.
Y thong thả lên tiếng “Đã xử lý toàn bộ thích khách chưa?”
“Rồi ạ.”
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào thi thể thích khách, đôi mắt đen lóe lên, giơ bàn tay che lại mắt nàng “Dọn thi thể đi.”
“Dạ.” Ảnh vệ nhanh chóng mang thi thể đi, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên đất.
Xác định ảnh vệ đã dọn sạch, Nhiễm Phượng Thâm mới thả tay xuống, nhưng đôi mắt tím vẫn sợ hãi rõ rệt, môi mềm đã bị nàng cắn bật máu. (Hix, làm ơn cho xin đi, có cái môi để hun hít mà cứ cắn nát hoài thế).
Sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu, yếu ớt không chịu được một kích động, tư thái ngạo nghễ lạnh lùng ngày xưa đâu?
“Nam Hân Nhạc và Nam Phi Vũ không sao.” Nhiễm Phượng Thâm lên tiếng, ánh mắt nhìn vào môi bị rách, nụ cười nhẹ trên môi đã mất.
Nhìn nàng kỳ lạ như vậy khiến cho y mềm lòng.
Dường như trôi qua rất lâu, nàng mới nghe lời y nói.
Mắt tím sợ hãi nãy giờ mới hồi phục lại chú tâm, kinh ngạc nhìn y “Cái gì?” tiếng nói của nàng hơi hoảng, sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Nhiễm Thịnh Đức không đυ.ng được tới họ, họ ở trong cung rất tốt.” Y thấy mắt tím dần dần trong veo, vẻ mặt mơ màng kia dần dần biến mất.
Chẳng qua là bờ môi đọng chút máu khiến cho y ngứa mắt.
Nhiễm Phượng Thâm giơ tay giữ lấy gáy nàng, kéo đầu nàng thấp xuống, đầu lưỡi liếʍ máu trên môi, lại thăm dò vào miệng thơm hương của nàng.
Nam Ngụy Tử nếm được mùi tanh của máu ở trong miệng, mùi vị đó khiến nàng nhíu mày, nhưng hơi thở của y lập tức tràn vào miệng nàng. Môi lưỡi nồng nhiệt quấn quýt trong miệng nàng, từng chút từng chút cướp đi hơi thở của nàng, khiến nàng không cách nào thở được. Đương muốn đẩy y ra thì ngay môi dưới bị cắn rách khi nãy đã bị y cố sức mυ"ŧ chặt. Đau nhói khiến nàng rên lên một tiếng, máu lại bị rịnh ra, y liếʍ máu đi, đưa vào miệng nàng.
“Đừng để ta lại thấy nàng cắn môi.” Y nhả bờ môi hồng của nàng ra. Nàng thở gấp, mà giọng y lại khàn khàn.
Gương mặt thanh tú bởi vì bị hôn quá kịch liệt nên hơi ửng đỏ, không hề tái nhợt. Nhiễm Phượng Thâm hài lòng mỉm cười, đầu ngón tay vuốt lên môi nàng, trên đó còn có vết cắn của y.
“Thân thể nàng là của ta, chỉ có ta mới có thể làm nàng bị thương.”
Lời nói bá đạo khiến cho mắt tím lạnh lại, Nam Ngụy Tử không nói, nhưng ánh mắt lộ rõ kiêu ngạo, chính là chống đối với y.
Mà kiêu ngạo kia khiến cho y cười sâu hơn, Nam Ngụy Tử cao ngạo như vậy mới khiến y có hứng thú, nàng không nên có vẻ yếu đuối.
“Ta sẽ không là của ngài.” Y đừng hòng nắm nàng trong tay.
“Vậy sao?” Nhiễm Phượng Thâm trở mình đẩy nàng ngã xuống, để nàng nằm dưới thân y, mở áo đơn, bàn tay vuốt ve thân thể lõα ɭồ xinh đẹp. Y khoan thai cởϊ áσ bào, rướn người tiến vào nàng.
Động nhỏ xinh đẹp vẫn ẩm ướt, lúc nàng tắm rửa, y đã tiến vào nàng vài lần, vách động mềm mại khi bị đao thịt tiến vào lại nhanh chóng co rút, bao phủ y chặt chẽ.
“Nhưng bây giờ nàng khuất phục dưới ta.” Y rút thân ra, bỗng nhiên lại tiến vào, ra sức mở rộng nụ hoa chặt chẽ, tiến vào nơi sâu nhất.
Nam Ngụy Tử kiềm nén tiếng rên rĩ, nàng cũng không kêu ra bất kỳ âm thanh xấu hổ gì ở dưới thân y, “Cái này chỉ là tạm thời…a…” Đao thịt thúc đến chỗ mẫn cảm của nàng, nàng nhắm mắt, răng cắn chặt môi dưới.
Nhìn thấy nàng cắn môi, Nhiễm Phượng Thâm lại không vừa lòng.
“Thật không biết nghe lời” Ngón tay tách môi nàng ra, còn nàng lại thừa dịp cắn ngón tay của y, mắt tím mở ra, tức tối trừng y.
“A” Nhiễm Phượng Thâm cười nhẹ, thái độ cao ngạo và phản ứng của nàng chỉ khiến y thêm ham muốn. Tay trái vân vê ngực nàng, phía dưới thân không ngừng xâm nhập, thúc thẳng vào động hoa mềm mại. Mỗi một lần vào đều chạm đến đỉnh mẫn cảm nhất, khiến đóa hoa tiết ra chất dịch nói lên phấn khích.
Y đã quá quen thuộc thân thể của nàng, bốn tháng nay, mỗi khi y chiếm hữu, Nam Ngụy Tử vẫn không chịu tự nguyện hiểu chuyện ân ái, thân thể mỹ miều vặn vẹo. Cho dù là không muốn, nhưng thân thể vẫn theo bản năng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khiến người ta điên cuồng, thậm chí động hoa còn co rút không ngừng, run rẫy khao khát, chờ đợi mỗi lần y thúc vào.
Nàng cắn chặt ngón tay trong miệng, bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà cơ thể ửng đỏ. Khi y cuồng nhiệt ra vào trận trận khiến thân thể non nớt chấn động, nơi cửa động hoa đã chảy ra một dòng nước trong suốt.
Y thúc vào lại rút ra, đầu ngón tay trêu ghẹo chổ nhạy cảm của nàng, khiến nàng không cách nào kháng cự lại y, chỉ có thể hoan nghênh chào đón, khẩn cầu y tiến vào.
Y chăm chú nhìn vào mắt của nàng, nhìn đôi mắt tím từ từ bị du͙© vọиɠ chiếm giữ, nhưng lại liều chết chống cự. Dáng điệu rõ ràng đã sa ngã nhưng lại dốc sức vùng vẫy, xinh đẹp lại quyến rũ, cực kỳ khơi mào du͙© vọиɠ của nam nhân.
“Ngày mai ta sẽ rời khỏi hoàng thành.” Y nói khẽ, tiếng nói nhuốm mùi du͙© vọиɠ vô cùng cám dỗ. Nhưng thế tấn công không giảm, ngang ngược đoạt lấy thân thể mềm yếu của nàng.
Thần trí của nàng mơ màng từ lâu, chẳng qua là quật cường không chịu để mình khuất phục. Lời của y khiến cho mắt tím khôi phục tĩnh táo, nhưng lập tức lại bị sóng tình bao phủ.
“Nước Vệ muốn xâm chiếm, gần đây đã nhiều lần tấn công biên thành, hoàng thượng muốn ta xuất binh phản công.” Thân là thần tử, đương nhiên y phải nghe lệnh.
“Cái gì…” Nam Ngụy Tử miễn cưỡng nghe được lời y nói.
Gần đây hoàng đế luôn phái thích khách đến ám sát, đột nhiên lại muốn y xuất binh, đây rõ ràng là một cái bẫy…
“A…” Ngón tay trong miệng đã bị nàng cắn nát, nàng không còn cách nào phải lên tiếng rên rĩ, gần như sung sướиɠ lêи đỉиɦ điểm khiến nàng trả lời yếu ớt.
Y nâng chân trái của nàng, du͙© vọиɠ bùng phát như dã thú hung mãnh, mà dịch hoa của động nhỏ lại là thức ăn của dã thú, đao thịt tiến vào cọ sát với cánh hoa mềm mại đến đỏ tươi. Nhưng động nhỏ vẫn như lòng tham không đáy, đói khát nuốt chửng dã thú xâm nhập.
Cảnh xuân vô hạn, động hoa trói chặt lại thứ nóng bỏng xâm phạm kia. Nàng nâng mông lên, bắt đầu chuyển động eo để thích ứng. Bị du͙© vọиɠ giam cầm khiến nàng không cách nào suy nghĩ được gì nữa.
“Ta sẽ để lại vài tên ảnh vệ ở lại, nàng ngoan ngoãn ở Bạch Tháp nhé.” Y cắn vành tai xinh xắn, cuối đầu nói thật khẽ bên tai nàng.
Mà nàng hoàn toàn không nghe được gì, vì tiếp sau đó y lại tiến vào kịch liệt hơn. Nàng chỉ có thể nâng mông chào đón, mặc cho lửa du͙© vọиɠ chiếm lĩnh thần trí. Y lại cưỡng đoạt điên cuồng, cho đến khi dã thú no ngấy thì du͙© vọиɠ thiêu đốt thúc vào người nàng mới cam tâm buông nàng ra.
Nhiễm Phượng Thâm đi khỏi đã một tháng, Nam Ngụy Tử không biết chiến sự ra sao. Trong Bạch Tháp ngoại trừ nàng ra, chỉ có mười hai tên ảnh vệ của Nhiễm Phượng Thâm ở lại canh gác. Mà nàng nhìn ra được, mấy ngày nay vẻ mặt ảnh vệ trông coi nàng vô cùng nghiêm trọng. Là Nhiễm Phượng Thâm đã xảy ra chuyện gì sao?
Hoàng đế muốn y xuất binh rõ ràng không phải có ý tốt, làm sao mà tâm tư kín đáo như Nhiễm Phượng Thâm lại không biết? Nhưng y lại nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế, y đang suy nghĩ gì?
Nam Ngụy Tử nhắm mắt, lưng tựa vào Ngọc Thạch, tóc đen xõa ra như một đóa Mẫu đơn màu đen trên mặt nước.
Trong Bạch tháp có nhà tắm rộng rãi, xây bằng bạch ngọc, nước suối ấm dẫn từ trên núi. Nước màu trắng bạc, nghe nói trị sẹo trên da rất hiệu quả, có thể làm cho sẹo biến mất hẳn, khiến cho cơ thể láng mịn không tì vết. Nó được chuẩn bị cho nhiều đời thánh nữ.
Nam Ngụy Tử cười chế nhạo, cái này chỉ là chuẩn bị cho hoàng tộc mà thôi.
Nhắm mắt lại, nàng đưa tay vốc nước ấm, nước suối màu trắng bạc chảy qua khẽ ngón tay. Nàng nhìn chăm chú vào nước suối, lông mày hơi chau lại. Không biết vì sao cảm thấy trong lòng có phần bất an. Dù là nước suối ấm áp cũng không cách nào làm dịu đi căng thẳng của nàng.
“Không nghĩ đến có thể nhìn thấy mỹ nhân tắm, diễm phúc của trẫm thật không ít.”
Nam Ngụy Tử nhanh chóng quay người, thấy Đức Khang Đế, nàng không khỏi ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục trấn tĩnh, mắt tím hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Mỹ nhân mời Trẫm cùng tắm chung sao?” Hoàng đế nhìn Nam Ngụy Tử chăm chú, y liếʍ môi, không hề che giấu du͙© vọиɠ.
Thân thể trắng như tuyết vì ngâm nước suối ấm nên ửng hồng. Bộ ngực xinh xắn dưới mặt nước như ẩn như hiện. Gương mặt thanh tú còn đẹp hơn cả yến thọ năm ngoái. Khi áo mỏng đã được cởi, hiện rõ một thân hình khiến cho người khác say mê. Nhưng mà đôi mắt tím lại tôn quý lạnh lùng, tư thái không cho phép xâm phạm càng thêm khiến cho nam nhân bùng phát du͙© vọиɠ.
Nam Ngụy Tử rụt vai chìm vào nước suối không lộ ra vết tích, bên ngoài thấp thoáng truyền đến âm thanh đao kiếm, xem ra ảnh vệ nhất định đã bị người của hoàng đế bao vây.
Nàng khẩn trương nắm chặt lòng bàn tay. “Đêm đã khuya, dường như hoàng thượng đến Bạch Tháp là không hợp lễ.” Lưng dựa vào ngọc thạch, nàng đã không có đường thối lui.
“Bạch Tháp vốn là nơi của trẫm, trẫm đến nơi của mình là chuyện đương nhiên.” Nhiễm Thịnh Đức bước vào hồ tắm, hoàng bào rồng vàng trên người đã ngâm trong nước suối, nhưng y không thèm để ý, chỉ muốn bắt lấy mỹ nhân trước mắt.
“Kể cả nàng, cũng là của trẫm.”
Đôi mắt da^ʍ tà của Nhiễm Thịnh Đức khiến cho Nam Ngụy Tử rất khó chịu, “Hoàng thượng không sợ Đông Lăng Vương sao?” Nang mang Nhiễm Phượng Thâm ra làm lá chắn.
Nhưng Nhiễm Thịnh Đức lại cười như điên. “Nàng cho rằng Nhiễm Phượng Thâm còn có thể giúp nàng sao? Y sớm bị nước Vệ và người trẫm phái đi bao vây gϊếŧ chết rồi.”
“Ngài nói gì?” Nam Ngụy Tử trợn mắt nhìn Nhiễm Thịnh Đức, như không tin vào cái mình nghe được “Ngài liên hợp với nước Vệ?”
Thân là hoàng đế, y lại hợp mưu với nước khác sát hại Nhiễm Phượng Thâm? Y có biết hành động này của y sẽ khiến cho hoàng triều Kim Lăng rơi vào nguy khốn. Làm sao nước Vệ lại giúp không công? Nhất định là muốn diệt trừ Nhiễm Phượng Thâm để lại công chiếm Kim Lăng.
“Thân là vua của một nước, tại sao ngài có thể….” Y hoàn toàn không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nhưng Phụ Vương lại trung thành đối với kẻ như vậy, Nam Ngụy Tử thật cảm thấy không đáng thay cho Phụ Vương.
“Vậy thì sao? Là Nhiễm Phượng Thâm ngán đường trẫm.” Nam Ngụy Tử khinh bỉ tức giận nhìn Nhiễm Thịnh Đức, y đưa tay bắt lấy nàng “Người nào cản đường trẫm đều đáng chết. Mặc kệ là Nam Vương hay Nhiễm Phượng Thâm, bọn họ đều phải chết, mà nàng là thuộc về trẫm.”
“Ngài không xứng, cũng không có cơ hội này.” Nam Ngụy Tử cao ngạo ngẩng đầu, môi cười lạnh, mắt tím có vẻ quái lạ. “Bởi vì thọ mệnh của ngài đã đến.”
Đối với chủ kiến của nàng, trong lòng Nhiễm Thịnh Đức rét run, vẻ mặt y cứng rắn, “Không ai có thể lấy mạng của trẫm…”
“Phải không?”
Giọng nói lạnh lùng khiến Nhiễm Thịnh Đức kinh ngạc, y nhanh chóng quay đầu lại, mắt mở to không tin. “Ngươi, sao ngươi có thể…”
“Sao không chết đúng không?” Nhiễm Phượng Thâm nhẹ nhàng phủi bụi trên áo khoác, vẻ mặt giễu cợt, “Huynh cho là cùng hợp mưu với nước Vệ là có thể gϊếŧ ta sao?”
“Ngươi…” Nhiễm Thịnh Đức run rẩy kinh sợ.
“Hoàng huynh, huynh thật khiến ta thất vọng. Ta tưởng rằng huynh có thể dựng lên một màn kịch hay gì, nhưng không nghĩ huynh chọn hợp tác với kẻ địch. Huynh cảm thấy ngai vàng ngồi dễ quá, cho nên muốn đem hoàng vị tặng không cho người ta sao?”
“Không thể nào… Trẫm rõ ràng nghe hồi báo, ngươi bị vây chặt…”
“Ôi, huynh kêu ta xuất binh, ta nhất định phải tự mình xuất binh sao?” Y có ra khỏi thành, nhưng là phái người thế thân đi đến biên giới phía nam, còn y thì ẩn thân trong biệt viện chờ đợi, chờ nhìn xem Nhiễm Thịnh Đức có thể chơi được trò hay gì. “Cho nên hồi báo, đương nhiên là giả, nước Vệ bây giờ cũng tự khó bảo toàn.”
Binh mã dưới tay y đã công chiếm nước Vệ từ lâu, không quá ba ngày đã thu tóm nước Vệ.
“Ngươi…” Cuối cùng Nhiễm Thịnh Đức cũng hiểu được từ đầu đến cuối y đều bị Nhiễm Phượng Thâm đùa giỡn ở trong tay, nhìn tư thái ngông cuồng của Nhiễm Phượng Thâm, y tức tối nghiến răng.
“Đừng qua đây.” Y chế trụ cổ họng Nam Ngụy Tử, “Ngươi lại đây trẫm liền…. a!” toàn thân y đột nhiên run rẩy, nôn ra máu tươi.
Nam Ngụy Tử đẩy y ra, kinh ngạc nhìn vẻ mặt đổ nát của Nhiễm Thịnh Đức. Đang yên lành, sao đột nhiên y ói máu?
Nhiễm Phượng Thâm ở phía sau che mắt của nàng, “Nhiễm…” Nàng vừa lên tiếng, y đã điểm nguyệt hôn mê nàng, thân thể nàng nhũn ra ngã vào lòng y.
Nhiễm Phượng Thâm cởϊ áσ khoác che phủ thân thể xinh đẹp đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ôm nàng đặt trên ghế, mới quay người nhìn Nhiễm Thịnh Đức.
“Ọc…” Nhiễm Thịnh Đức không ngừng nôn ra máu, sâu trong thân thể thoáng có một luồng khí lạnh khiến y run rẩy. “Nhiễm Phượng Thâm… Ngươi làm gì trẫm…”
“Hoàng huynh, huynh phát hiện bạch tháp có mùi thơm gì không?”
Mùi thơm? Nhiễm Thịnh Đức ngẩn ra, lúc này mới phát hiện một mùi hương thoang thoảng xung quanh.
“Mùi thơm này không có độc, nhưng đối với hoàng huynh mà nói lại không vậy.”
“Ý, ý ngươi là gì…”
“Ta nhớ kỹ hoàng huynh thích đốt trầm hương ở trong phòng. Nên ta rảnh rỗi không có gì làm, sai người mỗi ngày thêm vài thứ vào trầm hương một chút.” Y thấy Nhiễm Thịnh Đức trợn to mắt.
“Vài thứ kia cũng không có gì, mặc dù để lại trong thân thể, nhưng đối với hoàng huynh là vô hại — Chỉ cần không ngửi thấy mùi hương trong Bạch tháp này, bởi vì mùi này sẽ làm cho độc tính bên trong cơ thể phát ra.” Y nhẹ than, miệng cười tuấn tú nhưng lạnh lùng. “Hoàng huynh, ta nhớ kỹ trước khi xuất binh từng nói cho huynh biết đừng nên đến Bạch tháp.”
Đúng là y ta có nhắc nhở qua với Nhiễm Thịnh Đức.
Gương mặt Nhiễm Thịnh Đức kinh sợ méo mó, y run rẩy bò tới Nhiễm Phượng Thâm, “Tứ đệ… cứu trẫm… trẫm sai rồi… trẫm sau này tuyệt đối không dám có ý nghĩ gϊếŧ đệ…”
“Không kịp rồi.” Nhiễm Phượng Thâm đá tay Nhiễm Thịnh Đức đang với tới. “Hoàng huynh, huynh không nên diệt trừ Nam Vương, ông ấy chính là bùa hộ thân của của huynh, nhưng huynh lại dại dột tiêu diệt tay chân mình.”
“Cái gì…….” Nhiễm Thịnh Đức trợn mắt, hoàn toàn không kịp lên tiếng, y đau đớn nắm lấy cổ, bỗng nhiên cảm thấy không thể hô hấp.
“Nếu Nam Vương vẫn còn, y nhất định sẽ liều chết bảo vệ huynh chu toàn. Huynh muốn đối phó ta, Nam Vương tuyệt đối là phụ thần tốt nhất của huynh. Huynh cho rằng diệt trừ ông ta là có tám mươi vạn binh mã của ông ta sao? Sai rồi, tám mươi vạn binh mã kia chỉ sùng bái tin phục Nam Vương, nhưng huynh lại dùng tội danh phản quốc để gϊếŧ Nam Vương, hành động này chẳng khác nào khiến huynh mất đi tám mươi vạn quân lực huynh vốn có, và một tướng quân đối với huynh trung thành và tận tâm.”
Nhiễm Phượng Thâm ngồi xuống, môi mỏng nói lên câu chế nhạo “Hoàng huynh, là tay huynh chặt đứt con đường của huynh.”
“Ngươi…” Nhiễm Thịnh Đức không cam lòng trợn mắt nhìn Nhiễm Phượng Thâm, y há miệng rộng, gần như mấp máy, nhưng cũng không thể nói lên câu gì.
Nhiễm Phượng Thâm quay người giải huyệt đạo cho Nam Ngụy Tử, không nhìn y nữa.
Nam Ngụy Tử từ từ tỉnh lại, khóe mắt liếc thấy người nằm trên đất, nàng mở to mắt, Nhiễm Phượng Thâm lập tức che tầm mắt của nàng.
“Y…” Hoàng đế đã chết?
“Không phải nàng đã sớm biết rồi sao?” Y đưa tay vén tóc bên má của nàng, đầu ngón tay chạm đến thân thể lạnh lẽo của nàng, đôi mắt lóe sáng.
Nàng biết, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, nàng liền thấy máu đen trên long bào, nhưng nàng vẫn không tin được. “Ngài… gϊếŧ y à?” Người bình thường sẽ không có lý do gì nôn ra máu, nhất định là y có hành động gì đó.
“Không phải nàng muốn điều này sao?” Ngón tay cẩn thận nâng cằm nàng lên, y chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, “Không phải nàng muốn lợi dụng ta gϊếŧ y sao?”
Đúng, đây là mục đích của nàng, chỉ là khi thật sự đạt được, nhìn thi thể Nhiễm Thịnh Đức, nàng vẫn kinh hoàng, ngón tay bất giác nắm lấy áo bào của y… Nàng sợ hãi cái chết hơn bất cứ ai.
Nhìn thấy y phục bị nắm chặt trong tay, ánh mặt Nhiễm Phượng Thâm hơi trầm xuống, bàn tay ấm áp vuốt má nàng.
“Không có sao.”
Nàng kinh ngạc nhìn y, ở trong đôi mắt đen của y, sợ hãi dần dần trấn định.
Nhiễm Phượng Thâm chầm chậm ôm lấy nàng, bàn tay vuốt tóc đen mềm mại, tiếng nói lắng xuống ôn hòa, trầm tĩnh mà mạnh mẽ “Không có sao.”
Bên tai truyền tới nhịp tim ổn định, Nam Ngụy Tử chầm chậm nhắm mắt, tay run rẩy dần dần bình tĩnh, nhưng vẫn chặt chẽ nắm lấy áo bào đen.
Nhiễm Phượng Thâm cúi xuống nhìn nàng, gương mặt anh tuấn lướt qua suy nghĩ khó hiểu. Y cầm tay nàng mở ra, bóng lưng rộng lớn giống như bàn thạch, chắn trước người nàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tương Tư Cùng Quân Tuyệt
- Chương 4