Editor: Meo meo thích cười
Thẩm Vân Chiêu buông mành, đem Tô Kiều Ngọc ném vào bên trái xe ngựa, cúi người về phía trước, ngựa quen đường cũ cởi bỏ đai lưng của nàng, tay dùng sức xé rách xiêm y, có vẻ vô cùng ngang ngược.
"Ngươi muốn làm cái gì!" Tô Kiều Ngọc bị hành động bất chợt của hắn làm kinh sợ, có chút hoảng loạn, ngại vì trước cửa xe ngựa, chỉ có thể thấp giọng a một tiếng.
"A, làm gì?" Thẩm Vân Chiêu cười lạnh một tiếng, ngoài miệng không ngừng hôn lên cổ Tô Kiều Ngọc, dùng tay chặn lại phương hướng mà nàng có thể né tránh, "Cô đừng quên, hiện tại cô vẫn là thê tử của ta, chẳng lẽ không nên làm trách nhiệm của một thê tử sao?"
Ngừng lại một chút lại nói, "Vẫn nói, sợ Ngũ hoàng tử nghe thấy, làm tổn hại hình tượng sạch sẽ lại hào phóng của cô trong lòng hắn?" Hơi thở của Thẩm Vân Chiêu sát vào khuôn mặt Tô Kiều Ngọc, nói ra những lời vũ nhục tôn nghiêm của nàng.
Tô Kiều Ngọc giơ tay chuẩn bị đẩy ra, nhưng lại động đến miệng vết thương trên cánh tay, đau đến mồ hôi lạnh chảy liên tục.
Nâng bàn tay lên còn chưa hạ xuống, nửa đường đã bị Thẩm Vân Chiêu chặn lại, cánh tay bị dùng sức nắm chặt.
"Thẩm Vân Chiêu, người trong lòng ngươi không phải là ta, hà tất phải cay đắng như vậy?" Lòng Tô Kiều Ngọc chua xót, cánh tay đè ở trên xe ngựa sinh đau, nhắm mắt lại.
"Ngươi buông tha ta đi! Ngươi cưới ý trung nhân của ngươi, ta chỉ cầu an an ổn ổn cùng Vân Nhi sinh sống. Cho dù ngươi hận ta, hai năm trước tình yêu ta dành cho ngươi, ta cũng đã rơi vào cái dạng này rồi, không ai nợ ai."
"Huống hồ chê cười hai năm trước, ta cũng là người bị hại!"
Cuối cùng Tô Kiều Ngọc lấy chân tình đổi lại lạnh nhạt.
Thẩm Vân Chiêu nhìn Tô Kiều Ngọc, đôi mắt càng lúc càng lạnh, trong mắt như ẩn chứa gió tuyết, "Sau đó cô có thể cùng hắn song túc song phi?" Dù chưa chỉ mặt gọi tên nhưng không cần nói cũng biết, hắn là chỉ Tần Viễn Mặc.
"Nghĩ khen ngược!"
Môi một lần nữa in lên khóe miệng Tô Kiều Ngọc, tinh tế cắn, gần như điên cuồng, lại như muốn đem nàng ăn vào bụng.
Tô Kiều Ngọc giãy giụa một phen, cuối cùng dùng hết sức lực, mặc cho Thẩm Vân Chiêu cởϊ qυầи áo ra.
Đã từng, nàng cũng sẽ nghĩ, Thẩm Vân Chiêu có phải đối với nàng có một chút tình cảm, bắt nguồn từ thời gian.
Mỗi khi hai người giường chiếu, động tác Thẩm Vân Chiêu luôn mềm nhẹ, cho dù nhìn ra thô bạo đến cực điểm, thì thường cũng sẽ không khiến nàng bị thương.
Thỉnh thoảng, nàng còn có thể từ trong mắt hắn nhìn thấy nhu tình như nước, ôn nhu cùng lưu luyến.
Có lẽ, là thói quen của hắn là như vậy đi, nàng làm sao sẽ cho rằng hắn có tình cảm với nàng, quả thực buồn cười!
Những ý tưởng ấu trĩ đó, đều bị đao kiếm cùng lời nói lạnh băng cắt phá thành từng mảnh.
Tô Kiều Ngọc thở gấp, nói chuyện đứt quãng, "Ngươi biết không, lúc Thẩm La Hàn nói muốn ngươi lấy kiếm, ta cỡ nào hy vọng ngươi nói một tiếng ngươi không muốn..."
"Cho dù là người khác động thủ... Tim ta cũng sẽ không sinh đau, nhưng hết lần này tới lần khác là ngươi... Cố tình là ngươi..."
Thanh âm Tô Kiều Ngọc càng nói càng nhỏ, cuối cùng thật giống như lầm bầm lầu bầu, nhàn nhạt. Lỗ tai Thẩm Vân Chiêu cách nàng rất gần, đem tất cả câu chữ thu hết vào trái tim.
Đôi tay ôm lấy thân hình đơn bạc của Tô Kiều Ngọc, chậm rãi buộc chặt, dường như muốn hòa làm một thể, đem người trong lòng ngực giấu đi.
Không ai nợ ai?
Từ đầu đến cuối, hắn đều phụ bạc nàng.
Lại không thể nói cho nàng, suy nghĩ trong lòng hắn, bị giới hạn khắp nơi.
Hắn ở trong bóng tối, khắp nơi đều hoang vắng, trong lòng vướng bận, đều là uy hϊếp trói buộc hắn. Người bị hắn vướng bận, cũng sẽ chồng chất vết thương, bị địch nhân dùng lưỡi dao kết thúc sinh mệnh.
Hắn đã vạn kiếp bất phục, không muốn nàng bị cuốn vào vực sâu. Nàng vốn nên hoan thanh tiểu ngữ(*), giống như lúc mới gặp.
(*) hoan thanh tiểu ngữ: tiếng cười nói đầy vui vẻ.
Thứ hiện tại duy nhất mà hắn có thể cho nàng, chỉ sợ cũng chỉ là đẩy nàng ra, cho nàng tự do, tùy ý bay lượn khắp trời đất.
Xe ngựa lay động, khe hở lộ ra không thể nghe thấy tiếng thở dốc cùng hương diễm.
Tần Viễn Mặc nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, bàn tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng bị thương, bị người khác nhục nhã, lại không có biện pháp có thể giúp được, cảm giác thật sự áp lực khó chịu.
Sáng sớm mùa đông, phong tuyết đi qua, ánh nắng tươi sáng, chiếu lên khuôn mặt của Tô Kiều Ngọc, càng lộ vẻ thảm đạm tái nhợt, môi không có một tia huyết sắc.
Tô Kiều Ngọc ở ngoài thư phòng tiếp nhận phong thư từ tay quản gia, không cần mở ra cũng biết đây là một phong hưu thư. Thẩm Vân Chiêu hẳn là không muốn nhìn thấy nàng, mới sai người ở đây đợi.
"Đại nhân đem cái này lệnh cho ta giao cho phu nhân, cũng phân phó người đưa phu nhân ra khỏi thành." Quản gia tùy ý nói, tuy trong miệng vẫn gọi là phu nhân nhưng sớm đã không đối xử đúng với đối phương.
Tô Kiều Ngọc sớm đã không để ý đến những chuyện này, đi qua hoa viên, đi qua hành lang, chết lặng mà đem mọi thứ lược bỏ, mang theo chờ đợi tiến vào, hiện giờ mang theo tuyệt vọng rời đi.
Ở cửa, xe ngựa đã được chuẩn bị, tỳ nữ Lục Chấp đứng bên cạnh xe.
Tô Kiều Ngọc ngẩn người, ngày thường cùng Lục Chấp quan hệ không tệ, Thẩm Vân Chiêu là cố ý cho phép nàng mang theo Lục Chấp rời đi?
Nghĩ lại, có lẽ bởi vì Lục Chấp là người mà nàng mang đến, cho nên nhắm mắt làm ngơ đi. Nàng, quả nhiên khiến hắn chán ghét như vậy.
Thở phào một hơi, hiện giờ nàng chỉ cần Vân Nhi, đã không còn cầu thêm gì khác.
Giương mắt thấy một chiếc xe ngựa được trang trí phức tạp cách đó không xa, chậm rãi đi vào phạm vi Tô Kiều Ngọc có thể nhìn thấy.
Gần đến, Tô Kiều Ngọc biết được tỳ nữ trước xe đúng là của Tần Nguyệt Ca, chung quy vẫn là một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn mà xuất hiện.
Mành bị tỳ nữ vén lên, lộ ra khuôn mặt Tần Nguyệt Ca đầy tươi cười, dưới ánh nắng tươi đẹp cũng khiến cho Tô Kiều Ngọc nghĩ có chút thấm người, ý vị thâm trường.
"Đem cái này ôm đến cho nàng đi!" Tỳ nữ sửng sốt một chút, nghe lệnh ôm tã lót tiến đến.