Chương 13

Editor: Meo meo thích cười

"Hắn được tìm thấy ở bờ sông, được người đưa về Thẩm phủ rồi."

Sau khi Tô Kiều Ngọc nghe xong không lên tiếng nữa, mất hết sức lực mà tựa vào cột giường, ánh mắt mờ mịt, nhìn cửa sổ đến xuất thần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua mấy ngày.

Tần Nguyệt Ca ghé trên bàn tròn bằng gỗ, lờ mờ buồn ngủ, nàng ở bên mép giường Thẩm Vân Chiêu ngây người một hồi lâu, đợi hắn tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, thoáng nhìn người đang nửa híp mắt trên giường, ánh mắt nhìn thẳng nàng, trong nháy mắt, tỉnh táo không ít.

"Vân Chiêu, cuối cùng huynh cũng tỉnh!" Từ bên bàn gỗ đứng dậy nói, đi đến bên giường.

Thẩm Vân Chiêu được người tìm thấy ở hạ lưu Vị Thủy, tóc ướt hỗn độn, trên người đầy vết thương do va chạm vào đá, xuyên qua quần áo, chảy ra vết máu nhàn nhạt, tinh thần sớm đã không rõ.

Tần Nguyệt Ca cảm thấy nước sông chảy xiết, cát đá dưới đáy sông nổi lên, cho nên bị thương nghiêm trọng, mấy ngày nay thường xuyên canh giữ ở mép giường, nhìn hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng rất lo lắng.

May mà hắn từ nhỏ đã tập võ, thân thể cường tráng mới có thể giữ được tính mạng.

Thẩm Vân Chiêu nghe thấy Tần Nguyệt Ca dò hỏi, nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy lấy áo ngoài, chuẩn bị xuống giường.

Tần Nguyệt Ca gấp gáp, giơ tay đè lấy áo ngoài trên tay của hắn, ngăn cản hắn đứng dậy, "Thân thể của huynh còn chưa hồi phục! Chuyện gì cũng phải chờ vết thương tốt hơn rồi lại nói!"

Thuận thế đẩy cánh tay đang ngăn cản kia, Thẩm Vân Chiêu liếc mắt nhìn khuôn mặt mang vẻ buồn rầu của Tần Nguyệt Ca, giọng nói không mang tình cảm, "Ta nằm trên giường lâu như vậy, phía dưới hẳn là có rất nhiều chuyện cần xử lý. Hơn nữa công vụ chỗ nghĩa phụ, còn chuyện ta chưa làm xong."

"Vân Chiêu... Công vụ không cần gấp như vậy, phụ hoàng biết huynh bị thương nhất định sẽ chấp thuận để huynh tu dưỡng." Trong mắt Tần Nguyệt Ca hiện lên vẻ mất mát, lôi kéo cổ tay áo của Thẩm Vân Chiêu, cúi đầu mở miệng, "Hiện tại quan trọng nhất..."

"Là chuyện của hai chúng ta..."

"Ta rất vất vả mới thuyết phục được phụ hoàng đáp ứng để ta gả cho huynh, hiện tại đang chờ huynh đi thỉnh thánh chỉ tứ hôn. Nữ nhân Tô Kiều Ngọc kia đã không còn ngăn trở chúng ta, Vân Chiêu, để ta làm phu nhân của huynh đi."

Tần Nguyệt Ca nhìn Thẩm Vân Chiêu, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Nàng mặc kệ người ngoài rảnh rỗi nói nhảm, nhiều lần mượn cơ hội đi đến Thẩm phủ, làm nhiều như vậy, nàng đã không còn đường lui, vậy nên nàng phải tiến tới!

Thẩm Vân Chiêu nghe vậy, mi mắt rũ xuống, sửa sang lại áo ngoài đâu vào đấy, trong mắt ẩn giấu cảm xúc khiến người khác không dễ phát hiện.

Thấy hắn không nói gì, tim Tần Nguyệt Ca đập kịch liệt, xoay người trở lại bàn gỗ, "Vậy cứ để đấy đi, trước tiên huynh phải dưỡng thương thật tốt, những việc này ngày sau nhắc lại."

Cổ tay áo to rộng, che khuất đầu ngón tay rung lên của Tần Nguyệt Ca, phấn từ đầu ngón tay rơi xuống, rơi thẳng vào trong chén thuốc đen nhánh, hòa thành một thể, trở về nguyên trạng.

Thẩm Vân Chiêu đưa tay tiếp nhận, vài hớp uống xong, để chén thuốc xuống.

Chưa đợi đến lúc ra khỏi phòng, sự vật trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ không rõ, giống như lớp sương mù.

"Bang..." Đột nhiên một tay Thẩm Vân Chiêu vịn trên bàn gỗ phòng ngừa bản thân ngã xuống. Bước chân lay động, như đạp lên trên đồ vật mềm mại nào đó, nhiệt độ thân thể không bình thường mà nóng lên.

Thuốc có vấn đề!

Quay đầu nhìn Tần Nguyệt Ca đứng phía sau, đai lưng bị cởi xuống, áo ngoài rơi trên mặt đất, trong mắt chứa tình ý, duỗi tay ôm lấy Thẩm Vân Chiêu từ phía sau.

"Vân Chiêu, ta cũng không còn cách nào khác, ta cũng không muốn dùng biện pháp này, thế nhưng... Ta không thể lại chờ đợi!"

Lời nói còn chưa hết, môi hướng đến cổ Thẩm Vân Chiêu.

Thẩm Vân Chiêu vẫn còn tồn tại một chút ý thức cuối cùng, né tránh nụ hôn đang đến gần, gạt tay đang ôm lưng hắn.

"Ta,... Không muốn làm muội bị thương."

Tần Nguyệt Ca không để ý, hai tay lại lần nữa quấn lên, giữa răng môi tràn ra lời nói hương diễm(*) rõ ràng, "Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ... Không phải sao?"

(*) hương diễm: ướŧ áŧ.

Ngữ khí mềm mại, trêu chọc tiếng lòng. Thẩm Vân Chiêu xoay người, chặn ngang ôm lấy Tần Nguyệt Ca, bước đến màn trướng.

Tần Nguyệt Ca cười, ôm lấy cổ Thẩm Vân Chiêu, dán lên ngực hắn mà hôn, từ môi đến vành tai.

Màn trướng nhấc lên lại rơi xuống, che khuất cánh tay tuyết trắng.

...

Cuối cùng, một tháng điều dưỡng, khiến tình trạng thân thể Tô Kiều Ngọc dần dần chuyển biến tốt, vết thương do kiếm ở ngực cũng không phải là rất sâu, tuy mang tổn thương cho nàng, nhưng cũng không đến mức có thể chết người.

Nếu nàng đã đáp ứng Tần Viễn Mặc cùng hắn rời đi, hiện tại sẽ không nuốt lời.

Mười mấy năm trước, nàng đã sống giữa bức tường thành này, mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc. Đột nhiên phải rời đi, nàng muốn một lần cuối cùng đi đến phố lớn ngõ nhỏ này.

Trên đường vẫn như cũ, tiểu nhị đón tiếp khách nhân, bên đường một số tiểu thương đang chơi đùa các loại đồ chơi nhỏ.

Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, bày các loại vòng tay và ngọc bội, tuy không tinh xảo nhưng dù sao cũng rất đẹp mắt.

Thẩm Vân Chiêu từ trước đến nay đối với nàng đều là lời nói lạnh nhạt, vào một đêm trăng tròn nào đó, lại đột nhiên đưa cho nàng một cái vòng tay. Không nói lời thừa thãi, trực tiếp đeo vào tay nàng, trên người còn mang mùi rượu...

Chậm rãi đi qua các sạp nhỏ các kiểu ven đường, mặt trời chiếu sáng khiến đầu có chút choáng váng, chuẩn bị theo đường cũ trở về, đi ngang qua quán rượu, nghe mọi người đang nghị luận gì đó.

"Cái gì? Thẩm Vân Chiêu bị áp giải vào đại lao?"

"Tin tức này của ngươi là từ đâu ra, ngươi sẽ không tùy tiện nói nhăng nói cuội chứ..."

Người nọ vỗ đùi, "Phi, tỷ phu của ta chính là thị vệ hoàng cung, hắn nói, còn có thể là giả?"

"Nguyên nhân gì? Theo như bộ dáng hắn trước đó mà nhìn, con đường làm quan của hắn bằng phẳng như vậy, còn được đương kim công chúa An Thanh thích..." Mấy người khác tò mò mà hỏi.

"Hắc, vấn đề này còn là từ trên người An Thanh công chúa mà ra." Người nọ hạ thấp giọng, thần bí hề hề nói, "Hai người còn chưa đính hôn, Thẩm Vân Chiêu ngay tại lúc công chúa nán lại ở phủ hắn, đem công chúa ngủ... Hoàng đế tức giận, liền tống cổ hắn vào đại lao."

"Ai u này, hai người không phải rất nhanh sẽ thành thân sao, gấp cái gì. Quả thật là không có lời!"

"Thẩm Vân Chiêu không chịu nổi người mình thích trong lòng, thật đúng là si tình, vì công chúa mà bỏ rơi vợ con, tấm tắc.".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Nghe vậy, vòng tay trong tay Tô Kiều Ngọc loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.

Dường như âm thanh xung quanh đều biến mất, bên tai yên tĩnh. Hắn có thể không cần nàng, hắn làm sao có thể vứt bỏ Vân Nhi!

Khó trách hắn phái ra nhiều người như vậy cũng không tìm được Vân Nhi, hắn căn bản là không nghĩ tới tìm Vân Nhi, hắn chỉ muốn các nàng chết, cùng Tần Nguyệt Ca ở bên nhau!

Nàng cho rằng một kiếm ở bờ sông Vị Thủy là hắn thủ hạ lưu tình, hiện tại xem ra, sao có thể! Đây cuối cùng vẫn là ảo giác của nàng.

Tô Kiều Ngọc không nhớ bản thân trở về như thế nào, phút chốc đẩy cửa ra, nhìn Tần Viễn Mặc một thân quần áo xanh nhạt như cũ ngồi ở đình viện dưới ánh mặt trời đọc sách, đạm nhiên(*) an tĩnh.

(*) đạm nhiên: thản nhiên, lãnh đạm, không chú ý, hờ hững.

"Kiều Ngọc, sắc mặt của nàng không tốt lắm." Tần Viễn Mặc nhìn nàng mặt không chút huyết sắc, duỗi tay dò xét trán của nàng.

Tô Kiều Ngọc bắt lấy tay hắn, "Ta muốn gặp lại hắn một lần..."

"Có phải nàng nghe cái gì rồi không?" Tần Viễn Mặc lo lắng hỏi.

Tô Kiều Ngọc gật gật đầu, cười khổ kiên định mà mở miệng nói, "Nhưng ta không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ là có vài lời muốn hỏi hắn, không hỏi, lòng ta khó chịu."

"Nàng liên tiếp đến gần, chẳng lẽ không sợ hắn tổn thương nàng càng sâu sao!" Tần Viễn Mặc khó hiểu vì sao Thẩm Vân Chiêu tàn nhẫn với nàng như vậy, nàng vẫn bằng lòng gặp hắn.

Tô Kiều Ngọc bỗng cười, "Sống chết ta đều đã trải qua, còn sợ sâu hay không sâu." Tần Viễn Mặc lại nghe ra mỏi mệt cùng chết tâm.

Cuối cùng cũng không chịu nổi thỉnh cầu của nàng, bất đắc dĩ trả lời, "Được rồi, sáng sớm ngày mai, sau khi gặp lại hắn, nàng phải cùng ta rời đi."

"Được!"

Sáng sớm hôm sau, gió lạnh như ngày xưa, phất qua gò má sinh đau.

Ngục tốt mở cửa lao ra, phát ra tiếng kẽo kẹt, trong đại lao yên tĩnh vô cùng.

"Đại nhân, có người đến thăm..."