Editor: Meo meo thích cười
Tô Kiều Ngọc nửa ngồi xổm bên bờ sông Vị Thủy, gió thổi làm nhăn ảnh ngược trong nước, sóng nước chiếu rọi.
Nàng thừa dịp Tần Viễn Mặc đi ra ngoài làm việc lén lút đi ra ngoài, thậm chí còn không nói cho Lục Chấp biết.
Mùa đông gió lạnh thấu xương, Tô Kiều Ngọc mặc áo bông mỏng thường ngày, ngây ngốc nhìn mặt nước, không biết đã ngồi xổm bao lâu, tay chân đều lạnh lẽo, mặt không chút huyết sắc, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, lộc cộc rung động, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại cách đó không xa.
Tô Kiều Ngọc chậm rãi đứng dậy, giữ im tư thế ngồi xổm lâu như vậy, hai chân đã chết lặng, đứng dậy có chút khó khăn.
Thẩm Vân Chiêu ngồi trên lưng ngựa, dáng người thẳng tắp, nhìn xuống chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ.
Tô Kiều Ngọc dương dương tự đắc mỉm cười, vô cùng quỷ dị, đau lòng lại tuyệt vọng.
Trong mắt nàng đã từng tràn đầy ánh sao lộng lẫy, như thế nào ánh sáng lại ảm đạm dần.
"Ngươi, cuối cùng cũng đến." Giọng nói của Tô Kiều Ngọc không chút tình cảm, âm thanh theo gió phát tán giữa sơn thủy.
"Liền hy vọng đem ta bắt về rồi gϊếŧ chết sao?" Tô Kiều Ngọc lẩm bẩm hỏi, kỳ thật nàng sớm đã không thèm để ý đến đáp án, nhưng khi nhìn đến Thẩm Vân Chiêu giục ngựa lao nhanh đến muốn bắt nàng trở về, nàng vẫn sẽ có cảm giác đau xót, dường như là bị đao thọc vào nơi mềm mại nhất.
Thẩm Vân Chiêu xoay người xuống ngựa, hai mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tô Kiều Ngọc, "Ngươi có biết, trốn đi sẽ tội càng thêm tội!"
"Thêm tội? Ta cho dù đợi ở đại lao hay chạy trốn không phải đều là một chữ chết, không phải sao?" Trong lòng Tô Kiều Ngọc rất rõ ràng, bản thân là cái đinh trong mắt Tần Nguyệt Ca, sớm hay muộn cũng sẽ bị nàng ta nhổ.
"Thêm tội sẽ có hậu quả gì? Xử quyết tại chỗ?" Nói xong những lời này, Tô Kiều Ngọc cười lạnh, "Thẩm Vân Chiêu, ngươi cũng không phải lần đầu tiên lấy kiếm chỉ vào ta."
"Nếu ta trở lại cũng sẽ chết, không bằng hiện tại ở chỗ này chấm dứt đi. Giữ cho ta một chút mặt mũi cuối cùng." Tô Kiều Ngọc giương mắt, cười tỏa sáng.
"Cầm lấy kiếm của ngươi, gϊếŧ ta!"
Thanh âm phảng phất nổ tung bên tai Thẩm Vân Chiêu, quanh quẩn trong đầu của hắn, bọn họ cuối cùng vẫn đem đối phương bức đến tuyệt cạnh, không để lại cơ hội sống.
Thẩm Viên Chiêu không hề phát hiện thân thể mình đang run rẩy, tay cầm kiếm rũ xuống.
Thanh kiếm này, lây dính máu của rất nhiều người.
Có người ngăn cản bước đi của mình, có người không muốn gϊếŧ lại không thể không gϊếŧ.
Thẩm Vân Chiêu đứng tại chỗ không tiến lên, giơ tay, kiếm bị ném văng ra, bay thẳng đến ngực Tô Kiều Ngọc.
Tô Kiều Ngọc lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm mũi kiếm, đang đến gần bản thân nàng, như trong dự đoán, lại khó nhịn được mà đau lòng.
Mũi kiếm cắm vào rất khó chịu, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, nhuộm lấy toàn thân. Tay Tô Kiều Ngọc bắt lấy thanh kiếm đang cắm vào ngực mình, kẽ tay một mảnh tươi đẹp.
"Nghe nói, đại nhân muốn thành thân phải không?" Tô Kiều Ngọc si ngốc mà cười, hơi thở mong manh, nói chuyện cũng đứt quãng, cố gắng chống thân thể không muốn ngã xuống mặt đất.
"Ta, có món quà cho ngươi..." Tô Kiều Ngọc siết chặt kiếm, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh.
Thẩm Vân Chiêu nghe nàng gian nan nói mỗi một chữ, trong lòng không còn xuất hiện bất kỳ phản ứng nào, theo bản năng liền nhấc chân đến chỗ nàng. Nàng luôn luôn kiên cường, không chịu bại lộ mềm yếu cho người khác xem, chỉ có ở trước mặt hắn mới có thể xuất hiện bộ dáng yếu ớt, mềm mại như thế.
Tô Kiều Ngọc đã có chút không thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Vân Chiêu, mọi thứ trước mắt đều là bóng chồng lên nhau.
Nàng biết Thẩm Vân Chiêu đang đứng trước mặt nàng, duỗi tay muốn chạm vào khuôn mặt của hắn, trên tay còn mang theo máu tươi, nhỏ giọt xuống đất.
Sau đó bắt lấy cổ tay Thẩm Vân Chiêu, xoay người nhảy xuống, phía dưới là Vị Thủy nước chảy cuồn cuộn.
"Vân Chiêu, chúng ta đi cùng nhau đi!" Giọng nói mềm nhẹ, theo gió trôi đi.
Không đợi Thẩm Vân Chiêu phản ứng, Tô Kiều Ngọc đã lôi kéo tay Thẩm Vân Chiêu, dấn thân vào dòng nước chảy xiết.
Nàng vốn có thể một mình chịu chết, nhưng nàng không muốn, không muốn để Thẩm Vân Chiêu một mình tồn tại, cùng Tần Nguyệt Ca thành thân. Nàng không muốn thành toàn, từ đầu đến cuối nàng cũng không được coi là một người rộng lượng.
Nàng thích hắn, hai năm trước cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả vì hắn.
Hiện giờ, phần thích kia đã hao mòn hầu như không còn, chỉ còn lại tràn đầy hối hận.
Nước sông vẩn đυ.c trước mắt, dòng nước chảy xiết phát ra âm thanh chiếm đầy đại não.
Ngay lúc Thẩm Vân Chiêu bị cầm lấy tay, trong mắt hiện lên kinh ngạc, đợi đến khi phản ứng lại, sớm đã không thể ngăn cản.
"A Ngọc!"
Hắn bất đắc dĩ hét to tên nàng, đau xót mà ôn nhu.
Môi Tô Kiều Ngọc khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng không phát ra thanh âm, tất cả tình cảm cùng thù hận, đều chứa trong tiếng thở dài.
"Thẩm Vân Chiêu, nếu có kiếp sau..."
"Ta không muốn quen biết ngươi, để ta cả đời bình đạm, an ổn..."
"Cùng ngươi là người xa lạ..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, lại như búa tạ nện vào ngực Thẩm Vân Chiêu, trong lòng phát ra đau đớn, lan tràn đến từng thớ da thịt toàn thân.
Dòng nước tràn ngập toàn thân cả hai, cuốn đi độ ấm của hai người.
Hắn muốn bắt lấy vạt áo của Tô Kiều Ngọc, muốn khoảng cách của bọn họ để không càng ngày càng xa, nhưng nước sông chảy xiết, càng giãy giụa, càng phân tán.
Hắn biết hắn trước sau đều có lỗi với nàng, khiến nàng vết thương chồng chất.
Hắn không biết nàng thích hắn bao lâu sẽ bị hao mòn. Hắn sợ nàng không hề thích hắn, lại khát khao nàng có thể buông tay.
Bởi vì buông tay mới giữ được tính mạng.
Cuối cùng, hắn chẳng những không thể đối với nàng như báu vật, cũng không thể bảo vệ nàng một đời bình an.
Nàng hận hắn, hẳn là, chuyện đương nhiên.
Thẩm Vân Chiêu ở dưới nước mạnh mẽ mở to mắt, Tô Kiều Ngọc đầu tóc đã ướt đẫm, nước chảy cuốn xiêm y của nàng, cổ tay áo phiên động, giống như lá rụng vào nước ngày mùa thu.
Tô Kiều Ngọc nghĩ đến duyên số của mình, giống như cảnh trong mơ.
Cảnh trong mơ bắt đầu, nàng thấy Thẩm Vân Chiêu giữa biến người mênh mông.
Màn đêm buông xuống, Tết Khất Xảo, đường phố vẫn như cũ phồn hoa, náo nhiệt, cửa hàng hai bên ngõ nhỏ, theo thứ tự treo đèn l*иg mờ nhạt, phát ra ánh sáng mỏng manh.
Tô Kiều Ngọc luôn thích náo nhiệt, phố hẻm náo nhiệt trong Tết Khất Xảo đương nhiên không thể nào thiếu thân ảnh của nàng.
Đi tới đi lui, nàng đi đến bờ sông tương đối thưa thớt người đi lại.
Sau đó Tô Kiều Ngọc nghĩ, nếu Tết Khất Xảo nàng không trèo tường đi ra ngoài đến những nơi náo nhiệt hoặc không đến bờ sông, không theo tiếng đánh nhau như ẩn như hiện, có lẽ cuộc đời của nàng sẽ không như vậy.
Mọi việc không có nếu...
Nghe được tiếng đánh nhau, Tô Kiều Ngọc lựa chọn tiến đến nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Nơi truyền đến âm thanh, vạt áo tung bay, ánh sáng tối sầm, mơ hồ có thể thấy quang mang chớp động của đao kiếm.
Thẳng đến khi có người ngã xuống đất.
Tô Kiều Ngọc còn tự mình nhìn vẫn không lấy lại tinh thần, phe thắng lợi xoay người phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Tô Kiều Ngọc lập tức choáng váng, ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết bản thân nên chay hay nên kêu cứu, hay là anh dũng cùng đối phương đánh một trận.
Nhưng hắn vừa rồi dùng kiếm không tệ, ước chừng mình đánh không lại.
Người nọ đi đến, chậm rãi đi qua bên người Tô Kiều Ngọc, không có bất kỳ động tác gì với Tô Kiều Ngọc, lại khiến nàng càng thêm không giải thích được.
Hắn tiếp tục đi, ánh mắt không dừng lại nhiều trên người nàng, lại đi vài bước, đột nhiên lảo đảo, ngã xuống đất.