Chương 10: Dấu năm ngón tay

Trong phòng, bóng tối như bị đông cứng, qua rất lâu, vẫn vô cùng yên ắng.

Chẳng lẽ thật sự không ở đây nữa? Tôi lẩm bẩm trong lòng. Đồng thời trong lòng đột nhiên có một dự cảm bất an, tôi vẫn luôn coi con ma đến vào buổi tối là Lâm Nam, nếu buổi tối đến không phải Lâm Nam mà là người khác thì sao?

Mẹ kiếp.

Nếu đúng là như vậy, hai đêm nay chẳng phải là tôi bị ai đó ức hϊếp sao? Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không thể trùng hợp đến vậy. Chẳng lẽ người ức hϊếp tôi, cái thứ đó cũng không được tốt lắm?

"Lâm Nam, anh lỳ lắm!" Tôi hơi nóng vội, lớn tiếng nói: "Anh không chịu ra phải không? Vậy thì tôi sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra ngoài, tôi sẽ nói là bị cưỡиɠ ɧϊếp. Tôi sẽ để cho bà con lối xóm đều biết rằng anh đã bị người ta đội nón xanh rồi. Tôi sẽ làm cho gia đình họ Lâm các anh mất hết thể diện!"

Tôi tức giận xông ra cửa phòng khách, vươn tay mở then cửa. Ngay khi then cửa vừa mở, tôi cảm thấy có người ôm lấy tôi từ phía sau.

Theo bản năng, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng người đó lại không phải là Lâm Nam. Tim tôi hoảng loạn, tôi hét lên thất thanh và vùng vẫy điên cuồng.

Không phải Lâm Nam?

Chẳng lẽ không phải Lâm Nam hồi hồn mà là người?

Tôi giãy giụa, vừa kêu lên thì cổ đột nhiên bị một bàn tay lạnh giá bóp nghẹt. Tôi cảm thấy tay chân vô lực, giống như vừa rồi trong giấc ngủ bị giam cầm, không thể cử động chút nào, thậm chí không thể phát ra tiếng.

Một tiếng thở dốc trầm thấp vang lên bên tai tôi.

Người đàn ông phía sau bắt đầu hôn vào vành tai, cổ tôi, còn bàn tay lạnh giá kia thì lướt trên cơ thể tôi, tôi cảm thấy toàn thân run rẩy, cũng không biết là vì nhiệt độ của đôi tay đó, hay là vì nỗi sợ hãi trong lòng.

Tôi đã có thể khẳng định, phía sau không phải người, mà là quỷ, tôi cố gắng liếc mắt nhìn người đàn ông tóc dài rối bù kia, có thể thấy ánh sáng xanh lục lấp lánh trong mắt hắn.

Sao lại thế này? Tào Tam gia không phải nói triệu hồn Lâm Nam sao? Sao lại triệu nhầm một con quỷ khác vậy? Lâm Nam thì tôi không sợ, nhưng không có nghĩa là tôi gan to đến mức không sợ gì hết.

Trong lòng tôi vừa sợ hãi, vừa xấu hổ. Đêm tân hôn tôi mất chồng, liền hai đêm tang lễ lại bị một con quỷ không quen biết lột sạch. Đáng thương hơn là, trong cơn mơ màng, tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện phối hợp với hắn, đón nhận hắn.

Nghĩ đến những điều này, bên cạnh nỗi sợ hãi, trong lòng tôi cũng bất an rối loạn. Tôi có thể cảm nhận được, con quỷ nam phía sau rất muốn xâm phạm tôi, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ dừng lại ở giai đoạn vuốt ve, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự chạm đυ.ng kỳ lạ phía sau, nhưng hắn lại chần chừ không có động thái tiếp theo.

"Em muốn sao?" Giọng khàn khàn của con quỷ nam đột nhiên vang lên bên tai tôi, một làn hơi lạnh còn chui vào tai tôi.

Tôi lập tức trợn to mắt, vừa rồi cảm xúc nhiều nhất của tôi là sợ hãi, kế đến là nghi hoặc tại sao hắn không có hành động tiếp theo, chỉ trong khoảnh khắc đó, quả thực tôi không kiềm chế được ý nghĩ hoang đường nhỏ nhoi của mình, muốn biết lần đầu tiên rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng không ngờ ý nghĩ xấu hổ này lại bị hắn biết được, hắn lại có thể biết suy nghĩ trong lòng tôi.

Tôi sợ hãi, muốn khống chế cơ thể, giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của hắn, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, vẫn bị con quỷ nam này trói buộc, chỉ có thể để mặc hắn khinh nhờn tôi.

"Anh tính là đàn ông gì, chỉ biết ức hϊếp phụ nữ." Giãy giụa nửa ngày, vô ích, tôi không khỏi hơi tuyệt vọng, từ bỏ kháng cự, tức giận nghĩ trong lòng: "Lúc còn sống chắc anh là tên lùn xấu xí nghèo rớt mồng tơi, chẳng ai thèm để ý, cho dù có người muốn, anh cũng chỉ là lốp xe dư, đổ vỏ, làm rùa xanh. Nên sau khi chết anh mới biếи ŧɦái như vậy, chuyên ức hϊếp phụ nữ, anh không phải đàn ông, anh còn không bằng thái giám."

Quả nhiên, hắn thật sự biết tôi đang nghĩ gì.

Trong lòng tôi còn chưa nghĩ xong, cả người đã bị hắn nhấc bổng, ném vào giường trong phòng ngủ. Vừa rơi xuống giường, tôi liền cảm thấy cơ thể lấy lại tri giác, vừa mới lật người định chống cự bỏ chạy, lại bị con ma đàn ông tóc dài bóp cổ lần nữa.

"Ta không phải đàn ông." Con ma tóc dài áp mũi sát mũi tôi, đôi mắt lóe sáng màu xanh lá nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó liếʍ nhẹ môi, mang theo ý cười dữ tợn: "Đợi anh chồng bất lực của em qua đầu thất rồi, ta sẽ cho em biết ta có phải đàn ông hay không."

Đầu thất...

Tôi hiểu rồi, con ma tóc dài không động vào tôi, chắc chắn có liên quan đến việc Lâm Nam chưa qua đầu thất.

Con ma đàn ông ngay trước mắt, tôi nén nỗi sợ hãi trong lòng, chăm chú nhìn gương mặt hắn, ghi nhớ hoàn toàn khuôn mặt của hắn. Phải công nhận, con ma tóc dài trông cũng không xấu, cộng thêm kiểu tóc rối của hắn, và khí chất lạnh lẽo, lại thuộc dạng đàn ông đẹp trai lạnh lùng.

Tôi ghi nhớ dung mạo của hắn, nhưng không dám có chút suy nghĩ lung tung nào, sợ hắn biết được ý nghĩ trong lòng tôi.

"Trước tiên để lại dấu ấn cho cô đã." Con ma tóc dài nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đột nhiên đưa tay đặt lên ngực tôi, hung hăng bóp chặt một bên ngực. Tôi chỉ cảm thấy một trận đau nhói, nếu không phải không thể phát ra tiếng, chắc tôi đã há miệng kêu lớn.

Hự...

Ngay khi tôi đang chịu đựng cơn đau đó, đồng thời cũng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, con ma tóc dài trước mắt tôi bay đi, biến mất trong phòng. Hắn lại rời đi, ngay khoảnh khắc con ma tóc dài rời đi, cơ thể tôi lại lấy lại tri giác.

Đi thôi...

Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy, đồng thời cảnh giác nhìn quanh một lúc lâu, mới quay tay bật đèn. Sau khi đèn trong phòng sáng lên, tôi theo bản năng cúi đầu nhìn ngực mình, chỉ thấy trên bầu ngực trái nơi tim đập lại có một dấu năm ngón tay màu máu.