Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Thư Mi quá sợ hãi, quay đầu nhìn phía bên cạnh, rõ ràng phát hiện, một cái cưa tròn xoay xoay hiện ra, khởi động ngay bên trái cô.

Ông trời! Cô ở nhà xưởng “Phúc Nhĩ Ma Sa”, đã xem qua loại này cưa tròn đặc thù này, thợ thủ công trẻ tuổi nói cho cô, loại cưa tròn này sắc bén vô cùng, cưa khối gỗ cứng dễ dàng như cắt đậu hủ.

Thư Mi hậu tri hậu giác phát hiện, bản thân đúng là bị trói trên đài cưa; băng tải di động, chậm rãi mà không chút do dự, đưa tay trái của cô tới phía lưỡi cưa ──

“A ── cho tôi xuống dưới! Trần Kiến Hi, anh điên rồi! Mau thả tôi xuống!” Sợ hãi giống như có mấy con sâu kì quái trên da thịt, cô run lên thét chói tai, giãy dụa suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng dây lưng buộc quá chặt, cô giãy dụa mồ hôi đầy người, vẫn không thể thoát thân.

“Kỉ Thư Mi, mày nằm ngoan ngoãn cho tao, tao chuẩn bị cưa tay mày trước, đợi lát nữa sẽ đến chân, sau đó ──” Ánh mắt nhỏ gian tà lóe ra tia khát máu, hắn ma sát hai tay đeo bao, hưng phấn cười hề hề không ngừng.

Cưa tay chân cô?

Này, này này này, này không tốt lắm đâu, cũng không phải biểu diễn ảo thuật David*, nếu thật sự cưa, thì tuyệt đối không thể quay về đâu á!

*David Copperfield tên thật là David Seth Kotkin (sinh 16 tháng 9 năm 1956) là một ảo thuật gia người Mỹ nổi tiếng nhiều trò ảo thuật huyền bí và luôn gây bất ngờ với khán giả. Anh là nhà ảo thuật thành công nhất thế giới về mặt thương mại. Khoảng 40 triệu lượt khán giả đã mua vé xem anh trổ tài, giúp anh thu được hơn 1 tỷ USD.

Tình thế trước mắt người ta mạnh hơn, Thư Mi nhanh chóng hiểu rõ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, “rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun”, cô trước hết phải bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.

Nghĩ đến đây, mặt cô thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn, lập tức lộ ra nụ cười ngọt, hai mắt kích động trợn nhìn cái cưa tròn đang rung động xẹt xẹt, miệng xuất ra tuyệt chiêu nói hươu nói vượn, tích cực muốn thuyết phục Trần Kiến Hi.

“Đợi chút! Đợi chút! Anh đợi một chút đã! Cái đó ── cái đó ── Trần, Trần, Trần tiên sinh, tôi nói, anh không bằng đem tôi đi bán, như thế so với chém đứt tay chân càng khiến tôi sống không bằng chết đúng không? Hơn nữa có vẻ cũng kiếm lời tốt hơn! Anh xem, dáng vẻ tôi cũng không kém, tuy rằng không hợp khẩu vị anh, nhưng vẫn rất nhiều đàn ông thích, cho nên anh xem xét chút đem bán tôi có vẻ có lời hay không ──”

“Bán mày? Cắt hết tay chân mày, rồi đem bán đến tập đoàn ăn xin, quăng ra đường làm ăn mày, đều kiếm được giống nhau.”

“Nhưng, như vậy kiếm được ít hơn đó!” Mắt thấy cái cưa xoay tròn kia càng ngày càng tiến đến gần, cô kinh hoảng thất thanh thét chói tai.

Đột nhiên, bên ngoài nhà xưởng truyền đến động tĩnh, những người canh giữ ở ngoài một trận xôn xao, hình như có người có ý đồ xông vào nhà máy.

Trong mấy chục giây ngắn ngủi, tiếng đánh nhau bên tai không dứt, tiếng nhóm mặc đồ đen đánh trống reo hò nhanh chóng hóa thành kêu thảm thiết. Tiếp theo, một tên mặc đồ đen mặt mũi bị đánh bầm dập bị ném vào trong, ngã trên mặt đất thật mạnh.

Cũng không biết người nọ có bất tỉnh hay không, vẫn chịu được đòn hiểm, quyết định giả chết, tóm lại sau khi hắn nằm úp sấp, cũng không thấy đứng lên.

“Làm cái quỷ gì?” Trần Kiến Hi mắng, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Một người thân ảnh cao lớn đứng đằng kia, bả vai rộng lớn, che khuất ánh nắng chói chang, khí thế cường đại kia khiến tất cả mọi người run rẩy.

Là Trương Triệt Nhất!

Thư Mi thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.

Nha, cô đã lớn như vậy, chưa từng nghĩ tới, bản thân có một ngày lại thấy vui mừng khi gặp được hắn!

Trương Triệt Nhất trong mắt đen bắn ra ánh sáng nguy hiểm, sắc mặt lại âm trầm đáng sợ. Hắn như vào chỗ không người, từ từ đi vào, đám người áo đen ngoài cửa, đều bị nắm đấm sắt của hắn tiếp đón ngã xuống không dậy nổi, nhường đường vô điều kiện, tùy ý hắn vào trong nhà xưởng.

Khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm ngửa ở trên đài, ánh sáng nồng đậm lo âu nào đó bên trong đôi mắt đen, thẳng đến lúc này mới biến mất.

“Mau mau mau, mau tới giúp em cởi dây lưng!” Thư Mi vừa mừng vừa sợ kêu lên, không ngừng giật lấy cái dây trói trên cổ tay.

Trương Triệt Nhất đi đến, ánh mắt chuyên chú xẹt qua toàn thân cô, xác định cô bình yên vô sự, hai tay dày rộng mới rơi xuống dây trói, chuẩn bị giải cứu cô thoát khỏi sự uy hϊếp của cái cưa tròn ──

Khóe mắt có bóng đen chợt lóe, cô sợ hãi hét rầm lên.

“Cẩn thận đằng sau!”

Trần Kiến Hi tránh sau chỗ giữ dụng cụ, thừa dịp này muốn hèn hạ đánh lén từ phía sau, nhặt một cây ống sắt, hung ác đánh tới.

Trương Triệt Nhất lập tức xoay người, không kịp ngăn cản. Nhưng hắn cũng không tránh né, cứ đứng ở chỗ cũ, để ống sắt đánh thật mạnh vào vai, kiên định thừa nhận công kích.

Hắn kêu lớn một tiếng, cả người do chịu đòn nghiêm trọng mà lùi về phía bàn cưa.

Một gậy thật mạnh, tuy rằng là đập vào người hắn, lại làm cho trái tim của cô thiếu chút nữa ngừng đập.

“Anh tên ngốc này! Đã nói cẩn thận rồi, sao anh còn không tránh? Thần kinh vận động của anh không phải tốt lắm sao?” Thư Mi đau lòng mắng, thế mới chậm nửa nhịp nghĩ đến, lấy thân thủ nhanh nhẹn của hắn, nếu có ý định muốn tránh, Trần Kiến Hi chỉ còn nửa cái mạng sâu bọ kia có muốn chạm vào góc áo hắn cũng không được.

Hắn không tránh, tất cả đều là vì bảo vệ cô, nếu hắn tránh, gậy sắt kia sẽ nện thẳng vào người cô ──

Cảm động nảy lên trong lòng, cô khẽ cắn môi đỏ mọng, xác định người đàn ông này thật tốt với cô.

Trương Triệt Nhất đứng vững, cũng rút một cây gậy sắt làm vũ khí, nhưng lại cắt một nhát lên cái cưa trên đài, cản lại uy hϊếp của dao cưa giữa cô và cái cưa lúc đó.

“Mẹ nó, mày bớt lo chuyện người khác đi!” Trần Kiến Hi mắt thấy đại kế báo thù bị cản trở, ánh mắt phẫn hận đỏ bừng, cả khuôn mặt tái nhợt xanh lét, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hắn vung gậy sắt, dường như nổi điên vung loạn, lại lần nữa triển khai công kích.

Trương Triệt Nhất đưa tay ngăn, vung ra từng nắm đấm vững chắc chuẩn xác.

Ngay tại phía sau, ống sắt thô to chạm đến cưa đao, nhất thời tia lửa bức lên, cô sợ tới mức rụt mạnh người lại, vội vàng lên tiếng cầu cứu.

“Cứu mạng! Trương Triệt Nhất! Mau tới cứu em đi!”

Một bên hai người đàn ông, cuốn lấy nhau thành một khối, căn bản không rảnh chú ý. Thư Mi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tiếp tục tiếng quỷ kêu gà mèo chết.

“Trương Triệt Nhất, anh động tác nhanh chút đi! Cái loại hàng này, không phải chỉ hai giây liền giải quyết được sao? A ── phun đến em, lửa phun đến đây, váy của em!”

Tiếng cô gọi, làm hắn phân tâm trúng một gậy.

“Cái cô này, chẳng lẽ em không thấy trên tay hắn là gậy sắt, anh tay không sao?” Hắn căm tức quay đầu, hét về phía cô.

Trả lời hắn, là tiếng thét đề-xi-ben cao chói tai.

Trương Triệt Nhất thì thào mắng, quyết tâm không để ý tới, thu lại tâm trạng, ứng phó tên nửa điên nửa cuồng Trần Kiến Hi. Mắt đen nhíu lại, dò xét kẽ hở, bàn tay phóng ra như tia chớp, nắm tay cứng rắn như sắt thép ngay chính giữa khuôn mặt dữ tợn tái nhợt, bốp một tiếng, đánh bay hắn.

Đầu Trần Kiến Hi bị đánh cho choáng váng, ho khụ khụ quỳ rạp trên mặt đất, không thông khí, cổ áo lại đột nhiên căng thẳng, cả người bị nâng lên.

“Mày, mày bớt lo chuyện người khác, khụ, khụ khụ khụ, đứa con gái kia, đứa con gái kia ──” Hắn không biết sống chết, còn muốn cường điệu, đây là ân oán một người.

“Cô ấy là của tao.” Trương Triệt Nhất lạnh lùng tuyên bố, giọng nói rất nhẹ nhu hòa, so với lúc gào thét rít to càng dọa người hơn. “Mày hẳn là rất may mắn đó, trước khi tao xuất phát, Lăng Vân đã thông báo trước với cảnh sát, nếu không, tao thực sự sẽ tự tay gϊếŧ mày.” Hắn tiếc hận nói xong, lại vung nắm tay lần nữa, dùng hết khí lực bổ xuống một quyền, chính thức đánh tên khốn này hôn mê bất tỉnh.

Thêm Bình Luận