Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Lớn mật chạm đến như thế, làm cô run rẩy mềm cả người, càng lúc không thể cầm giữ chính mình.

“Thư Mi, ngoan ngoãn theo anh lên núi đi, chúng ta có thể chậm rãi nghiên cứu.” Hắn dụ dỗ.

Không được! Nếu không nghĩ biện pháp ngăn lại Trương Triệt Nhất xâm lược, cô khẳng định sẽ bị nuốt!

“Tôi đáp ứng theo anh lên núi. Nhưng mà, về phần hôn sự, phải đợi cho sự tình hiện giờ giải quyết hết, chúng ta sẽ lại bàn tiếp.” Cô ném ra kế hoãn binh, chỉ cần mau rời khỏi cái giường, tiếp theo cô sẽ lấy cớ tắm rửa đi thu dọn quần áo, cầm lấy hộ chiếu đi thẳng ra sân bay, đáp chuyến sớm nhất bỏ chạy về nước Mĩ.

Trương Triệt Nhất lại lắc đầu, không có buông tay.

“Anh không tin em.”

“Anh làm sao không thể tin tôi?” Uy tín bị nghi ngờ, cô phá lệ tức giận.

“Em đã dùng hết số lượng hạn chế.” Hắn bắt đầu thoát quần áo của cô, dùng tốc độ nhanh nhất đem cô vạch trần. “Chúng ta ngày mai lên núi, nhưng trước đó, anh sẽ không cho em rời khỏi cái giường này.” Hắn lộ ra nụ cười như sói, chuẩn bị ăn luôn cô bé chăn cừu là cô.

Tay cô vội vã kéo loạn, muốn giữ quần áo che đậy thân thể, nhưng mà khí lực nam nữ trời sinh khác biệt thật lớn, cô một lần lại một lần bại trận, quần áo từng cái bị vứt xuống giường, mắt thấy sắp bị lột hết trơn.

“A, dừng tay, không được!” Thư Mi bối rối kêu, thậm chí quay đầu nhìn cửa, lo lắng không biết có nên mặt dày cầu cứu hay không.

Hắn hiểu rõ ý đồ của cô, không cho cô có cơ hội mở miệng, dùng phương pháp nguyên thủy hiệu quả nhất chặn miệng cô.

Hắn hôn cô.

“Anh, anh dừng tay ──” Cô thở dốc từng hồi, dưới sự vuốt ve của hắn làm ra lần giãy dụa cuối cùng.

Môi mỏng lại lần nữa hạ xuống, lần hôn này càng sâu càng lâu.

“A ──”

Nụ hôn nồng nhiệt phát huy uy lực vô địch, thanh âm ô ô kháng nghị của cô càng lúc càng yếu, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thì thào thở dốc. Tất cả ý thức bay khỏi đầu, cô mơ mơ màng màng cảm giác được, môi hắn lướt qua từng tấc da thịt của cô, kế tiếp in lại những dấu hôn vụn nhỏ.

Đêm nay, Thư Mi rốt cục cũng bị “tử hình tại chỗ”.

Buổi sáng 9 giờ 30 phút, trời xanh mây trắng, ngày nóng rực.

Kỉ Thư Mi chẳng có mục đích đi trong trấn nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gắn đầy mây đen, trong lòng hỗn loạn đến cực điểm.

Trời ạ, cô cùng Trương Triệt Nhất ── bọn họ ── hắn cùng cô ──

Sự kiện phát sinh buổi chiều hôm ấy tại phòng y tế, cô liền mơ mơ màng màng bị hắn lừa lên giường. Buổi sáng ngày hôm sau, phía chân trời mặt trời mới hiện ra, hắn liền xách cô toàn thân đau nhức, đến ngôi nhà gỗ nhỏ trên núi.

Mới nếm thử nam nữ tìиɧ ɖu͙©, cô là người mới gặp nhiều trúc trắc, bị hắn bài bố không lực chống đỡ, cũng không biết ở trong nhà gỗ, cùng hắn “càn quấy” mấy ngày mấy đêm. Hắn vô cùng tinh lực, ép khô thể lực cô, không phải lúc dùng cơm cô ngủ bù, thì chính là ở trong lòng hắn, đổ mồ hôi đầm đìa “học tập” chương trình dạy gần gũi của hắn──

Thẳng đến đêm hôm qua, khi cô bởi vì bị hôn đến mệt mỏi, Trương Triệt Nhất tựa vào bên tai cô, nhắc lại hôn sự hai người. Trong nháy mắt, sâu gây mê toàn bộ lui binh, cô đột nhiên bừng tỉnh, mở to hai mắt, nhìn trần nhà, thức trắng một đêm.

Thẳng đến sắc trời sáng choang, cô lén lút bò xuống giường, dùng tay nhỏ run run mặc xong quần áo, sau đó tay chân nhẹ nhàng ra khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ, thế này mới chạy trốn xuống núi.

Nỗi lòng cô hỗn loạn, một lòng thầm nghĩ muốn chạy trốn cách xa tên đàn ông khiến trái tim cô loạn, căn bản đã quên, người giấu mình phía sau còn chưa xuất hiện, uy hϊếp chưa được giải trừ.

Lúc cô trốn đi, Trương Triệt Nhất vẫn trong tình trạng hoan ái mà ngủ say, dáng vẻ nằm ở trên giường, chết tiệt gợi cảm!

Hình ảnh hoạt sắc sinh hương kia, ở trong đầu cô đẩy không đi, cô theo đó lại không tự chủ được nhớ tới, mấy ngày nay hắn hôn cô như thế nào, yêu cô, tay thô ráp mơn trớn từng tấc da thịt, môi nóng ấm, dịu dàng mà ngang ngược mυ"ŧ đi nước mắt vì quá vui mà chảy ra của cô ──

Khuôn mặt phấn nộn, bởi vì nhớ lại kí©ɧ ŧìиɧ quá độ mà nổi lên đỏ ửng xinh đẹp──

A, chán ghét, tránh ra, tránh ra!

Cô xấu hổ đến thở dốc, hai tay vung loạn trên không, muốn ném hình ảnh của Trương Triệt Nhất ra khỏi óc, bất đắc dĩ khuôn mặt đẹp trai của hắn như đã in dấu trong lòng, mặc kệ cô cố gắng thế nào, vẫn là chùi không đi.

Sau một lúc lâu, cô dừng lại động tác vung tay vô nghĩa, tay nhỏ bưng lấy gò má nóng như lửa đốt, đứng bên đường bắt đầu thở dài.

Ai, chuyện tới lúc này, cô nên làm cái gì bây giờ?

Cô vốn chỉ tính toán cùng Trương Triệt Nhất nói chuyện làm ăn, thuận tiện chỉnh ác hắn, giống con mèo nhỏ đùa với sư tử, nhìn hắn nổi trận lôi đình, cô liền cảm thấy tâm tình khoái trá. Nào biết đâu rằng, sư tử phát uy, quay đầu dùng công phu sư tử ngoạm, nuốt luôn cô ──

Hiện tại, cũng không biết dây thần kinh của hắn bị hỏng chỗ nào, lại còn nói muốn kết hôn với cô?!

“Cưới mình? Cưới mình? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh ta muốn cùng mình kết hôn?” Cô bưng má phấn, đứng ở tại chỗ, không dám tin tự hỏi lại.

Gian trá mà, cô thừa nhận, ngoài Trương Triệt Nhất, chưa có một người đàn ông nào, có thể ảnh hưởng cô sâu như vậy.

Hắn tục tằng gợi cảm như vậy, hai mắt cô luôn không thể dời khỏi hắn, mà cô cũng thật sự rất thích thú hưởng thụ cùng hắn giương thương múa kiếm ── ờ, được rồi, cô nguyện ý thừa nhận, trong lúc cùng hắn “giương thương múa kiếm” gì đó, cô đều rất hưởng thụ ── nói thật ra, hắn tuy rằng nhìn thô lỗ, nhưng bình tĩnh mà xem xét, từ bé tới giờ, hắn chưa bao giờ thật sự tổn thương cô, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể toát ra cưng chiều với cô, nhưng quan trọng nhất là, tên kia từ đầu tới đuôi, căn bản chưa nói thích cô lần nào, càng miễn bàn nói yêu cô!

Dưới tình huống như vậy, cô làm sao có thể gả cho hắn?

Gả cho người đàn ông cô yêu, nhưng hắn lại không yêu cô? Đùa giỡn gì thế! Loại giao dịch này tính thế nào cũng không được!

Mắt Thư Mi trợn lớn, như là bị sét đánh, cả người không thể động đậy.

Cái gì? Cô vừa mới suy nghĩ cái gì?! Yêu?! Cô yêu hắn?!

Cái chữ kia ở trong đầu cô phóng đại vô hạn, còn từng bước tới gần, khiến cô không thể chạy trốn. Cô kinh ngạc hút khí, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, rốt cuộc không thể lừa gạt chính mình.

Cô cô cô ── làm sao có thể? Cô mới không ngu như vậy! Kia kia kia ── cái tên thô lỗ vô lễ kia ── kia kia kia ── tên đàn ông dã man ── kia kia kia ── Trương Triệt Nhất kia ──

Két ──

Một thanh âm chói tai đột ngột vang bên tai, rốt cục cũng câu được sự chú ý, khiến cô tạm thời thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn.

Thư Mi hồi phục lại tinh thần, quay đầu, liền thấy một xe hơi màu đen đứng ở bên người cô, xe thậm trí còn lái lên đường cho người đi bộ, đủ để thấy được đối phương không tuân thủ quy tắc giao thông quốc dân.

Trong lòng cô rùng mình, còn chưa kịp xoay người chạy trốn, cửa xe liền nhanh chóng mở ra, hai tên đàn ông lao xuống như diều hâu bắt gà con, không có ý tốt vươn tay, một trái một phải bắt trụ cô.

“A, các người làm gì ──” Cô kinh hoảng thét chói tai, còn chưa nói xong, môi mềm đỏ mọng đã bị một chiếc khăn tay thấm mùi lạ che lấy.

Mùi lạ làm người ta buồn nôn xông thẳng vào óc, nháy mắt tiếp theo, Thư Mi cả người mềm nhũn, trước mắt đen kịt, sau đó liền mất đi ý thức.

“Này, mấy người kia ──” Có người đi đường phát hiện không thích hợp, cách đường cái hô to, còn có ý chạy tới can thiệp.

Hai tên to lớn thần sắc khẩn trương, dùng tốc độ nhanh nhất, đem Thư Mi hôn mê bất tỉnh lên xe, tiếp theo liền đóng cửa, người qua đường hét lên một tiếng, bên trong lái xe nghênh ngang mà đi.

Thêm Bình Luận