Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Trương Triệt Nhất vặn vẹo, trừng mắt nhìn bạn tốt kiêm ông chủ Lăng Vân.

“Tôi chưa có ăn hết cơm.”

“Như vậy, đến giai đoạn nào?” Hắn thật cẩn thận chứng thực.

“Món khai vị.”

Lăng Vân bừng tỉnh đại ngộ, đồng tình gật gật đầu, chỉ mới ăn đồ tráng miệng, còn chưa kịp hưởng dụng “toàn bộ”, đã bị người ta quấy rầy, còn bị người ta cứng rắn cấp cái tội danh, lấy cái hóa đơn gắn lên đầu, cũng khó trách Trương Triệt Nhất một bụng phát hỏa.

“Như vậy, “món khai vị” kia cậu ăn vừa lòng chứ?” Hắn cẩn thận cân nhắc câu chữ, vòng quanh luẩn quẩn, dùng cơm làm ví dụ, biết nếu bỏ qua, Trương Triệt Nhất khẳng định trở mặt với hắn.

Trầm mặc.

Lăng Vân lộ ra ý cười, tiện tay lật xem mục lục, thưởng thức bộ dáng tươi cười kiều diễm của Thư Mi.

Hắn đối với cô gái nhỏ này rất hứng thú.

“Phúc Nhĩ Ma Sa” xác thực phát triển thật sự thuận lợi, nhưng nếu muốn tiếp tục mở rộng, tự nhiên sẽ gặp phải cản trở, Thư Mi là nhân tài bọn họ thiếu, vừa vặn bù đủ. Từ một khắc khi biết thân phận của Thư Mi, hắn liền hạ quyết tâm, quyết định muốn khai thác, mới phân phó vợ, nếu có cơ hội, nhớ rõ phải động tay động chân, hết sức kết hợp bọn họ.

Vả lại, với tính tình của Trương Triệt Nhất, nếu thật sự cứng rắn, cho dù lão Thiên Hoàng có cầu tình, hắn cũng sẽ đá đối phương trở về, nếu không phải có vài phần ý tứ với Thư Mi, hắn sẽ không dây dưa với cô, mà đã sớm trói cô lại dùng dịch vụ chuyển phát quốc tế, trong thời gian ngắn nhất gửi cô về Mĩ.

“Cậu không phải luôn rất rõ ràng bản thân muốn gì sao?” Lăng Vân lật xem mục lục, không có ngẩng đầu.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ, chậm rãi nheo mắt lại.

“Mặt khác, nếu cậu đã dùng thử “món khai vị”, sao không đem chỗ cơm còn lại ăn nốt đi, lại cam tâm tình nguyện tính tiền?” Hắn nói không lạnh không nhạt, khẩu khí kia thật giống như khi thảo luận về vấn đề thanh toán trả tiền.

“À, đúng rồi, quên nói cho cậu, mẹ tôi nói, bà đau lòng Tiểu Mi, không muốn nhìn cô rơi nước mắt nữa, nói nếu cậu không đồng ý, bà sẽ giới thiệu đối tượng cho Tiểu Mi, trong phạm vi trăm dặm không hề thiếu đàn ông, chờ muốn “ăn hết món cơm” này.

Giới thiệu đàn ông khác cho Thư Mi?! Để bọn họ có được cô?!

Một ham muốn chiếm giữ bạo ngược nháy mắt áp chế lửa giận, Trương Triệt Nhất đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, thẳng đến lúc sau, mới rõ ràng phát hiện, cô trong lòng hắn đã quan trọng đến mức nào.

Chưa từng có cô gái nào, có thể thành công chọc giận hắn như vậy.

Chưa từng có cô gái nào, có thể thành công hãm hại hắn như thế.

Cũng chưa từng có cô gái nào, có đủ dũng khí địch lại hắn, không những không bị tính xấu của hắn dọa chạy, còn dám chống lại hắn, khi thì nhìn hắn soi mói, còn dám nhếch lên cái cằm thanh tú, dũng cảm quăng xuống chiến thư, nói rõ muốn cho hắn ăn không xong (nôm na là sống không yên).

Hắn là một người đàn ông quyết định rất nhanh, tuy rằng thỉnh thoảng bị cơn giận dữ che mờ lý trí, nhưng đến thời điểm quan trọng, vẫn có thể liếc mắt nhận ra bản thân muốn gì.

Sau một lúc suy tư, Trương Triệt Nhất ngẩng đầu lên, con ngươi thâm u nhìn về phía bạn tốt, lửa giận lúc trước đã biến mất không còn một mảnh.

“Cậu có cao kiến gì?”

“Không dám nhận là cao kiến, chẳng qua, trước mắt có một biện pháp tốt, có thể cứu lại địa vị của cậu ở chốn quê nhà.” Lăng Vân mỉm cười, không có vạch trần, đầu ngón tay có chút đăm chiêu miết môi.

Một chút ý cười nhảy vào con ngươi đen, hắn cong môi mỏng, xoay người liền đi ra ngoài.

“Cậu muốn đi đâu?”

Trương Triệt Nhất vặn vẹo, lộ ra nụ cười dữ tợn mà khi xưa chỉ khi làm đối thủ bị đau mới có.

“Trả tiền.” Hắn dùng ngữ khí nhẹ nhất, nói xong hai chữ này, cũng không quay đầu, bước ra ngoài.

Lăng Vân ở chỗ cũ không tiếng động nhíu mày, cầm lấy mục lục, mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp ở trên, âm thầm đoán, bạn tốt tính dùng phương thức gì để ăn được “hết cơm”.

Xem ra, hắn nên thông báo với mẹ đại nhân, bắt đầu chuẩn bị việc vui.

Buổi sáng chủ nhật, trên sân thể dục trường trung học náo nhiệt phi thường.

Đám học sinh không huyên náo giống mọi ngày, hôm nay tập trung lại chỗ này là đội quân các bà các mẹ trên trấn. Mọi người vì gây quỹ thay trường tiểu học nghèo mà làm bữa trưa dinh dưỡng, long trọng tổ chức một bữa tiệc lớn ở vườn, mỗi người đều xuất ra bản lĩnh của mình, mang ra các món ăn hương sắc đầy đủ, cách làm khéo léo, các loại quầy hàng được sắp xếp thành một vòng ở sân thể dục, mà quần chúng tham gia đến đông như nêm cối.

Ngay cả “Phúc Nhĩ Ma Sa”, cũng cung cấp không ít đồ gia dụng thủ công để bán hàng từ thiện, quyên tặng cho các đơn vị có liên quan, đấu giá vật phẩm tranh bể đầu, kêu giá cũng dồn dập ghi không nổi, không khí rất nhiệt liệt.

Thư Mi cũng bị bắt tới giúp đỡ, chuẩn bị ở chỗ tiếp khách, dùng thanh âm dễ nghe phục vụ nhóm dân chúng. Không ít đàn ông, bị vẻ đẹp của cô làm điên đảo, toàn bám lại không chịu đi.

“Tiểu Mi, có người dùng dao thái cắt bị thương, xước một chút da, con đi lấy miếng dán OK đến.” Kha Tú Quyên từ xa kêu tới thay cô giải vây.

Thư Mi lên tiếng, uyển chuyển cự tuyệt đám người theo đuổi dây dưa, không dấu vết rời chỗ tiếp khách, đến chỗ được chỉ điểm, nhanh nhẹn đi đến phòng y tế.

Xa cách 15 năm, kiến trúc trường học có nhiều thay đổi, cô lần mò cả buổi, mới tìm được phòng y tế.

Phòng y tế không có một bóng người, ngay cả bác sĩ cũng không thấy đâu, chắc là ngửi được mùi thức ăn tại các quầy hàng trên sân thể dục, bị con bọ tham ăn trong bụng làm chịu không nổi, cho nên chuồn êm đi ra ngoài mua cơm trưa.

Thuốc tiệt trùng và kéo cứ như vậy để trên bàn, còn chưa thu lại vào trong ngăn tủ.

Thư Mi đi vào bên trong, con ngươi trong suốt ngó đông nhìn tây xem xét tủ kính, tìm miếng dán OK, nhưng thủy chung không thấy. Cô cũng không nóng vội, chậm rãi tiêu sái đến chỗ cửa sổ, đợi bác sĩ trở về, sẽ hỏi giúp.

Cửa bị đẩy ra, tiếp đến là tiếng bước chân hỗn loạn.

Cô quay đầu lại. “Thật có lỗi, tôi nghĩ ──”

Vào cửa không phải là bác sĩ, mà là bốn tên đàn ông vẻ mặt dữ tợn, mỗi người thân thể khỏe mạnh, miệng tà cười, vô luận thấy thế nào, cũng không giống như người bệnh cần đến bác sĩ giúp đỡ.

“Chính là cô gái này?” Người đi đầu hỏi, vẻ mặt da^ʍ tà làm người ta căm hận.

“Đúng vậy, chính là cô ta.” Đàn em đi theo sau từ trong túi lấy ra một quyển sổ, dĩ nhiên là kì mục lục mới nhất của “Phúc Nhĩ Ma Sa”.

Nha nha, xem ra lớn chuyện đây, mấy tên lưu manh này không phải muốn “tùy hứng lấy mẫu”, mà là thật sự tìm đến cô!

“Các anh là ai?” Cô hỏi, mắt vô tình cố ý nhìn về phía cái kéo nhỏ trên bàn..

“Bọn này? Bọn này muốn dựa vào cô để phát tài.” Bốn người liếc mắt một cái, cùng lộ ra tiếng cười tham lam. Cầm đầu là cái tên mắt híp kia, lại bổ sung thêm một câu. “Chẳng qua, trước đó, bọn này nghĩ muốn khoái hoạt một chút. Kéo cô ta lên giường đi!” Hắn khẩn cấp liếʍ liếʍ môi, đoán rằng thân thể dưới bộ quần áo mềm mại kia, sẽ cỡ nào tinh tế mềm mại.

“Lão đại, không phải muốn bắt cô ta để đổi tiền sao?”

“Chờ tao hưởng qua đã rồi nói sau!” Cô nàng này xác thực xinh đẹp, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào duyên dáng như vậy, tham dục cùng sắc dục đang mê hoặc hắn, làm hai mắt hắn đều đỏ lên.

“Làm ơn đợi chút.” Thư Mi không có bị dọa đến hoa dung thất sắc, ngược lại thản nhiên cười. “Các vị có đồng ý cùng tôi giao dịch hay không?” Cô nhìn giống như rất bình tĩnh, thật ra tim đập rất nhanh.

Tên lưu manh cầm đầu không cho là đúng nhìn cô.

“Một đứa con gái dựa vào cái gì muốn cùng huynh đệ chúng ta bàn chuyện làm ăn?”

Thư Mi trả lời đơn giản.

“Tiền.” Cô giữ ngữ khí bình tĩnh, chú ý vẻ mặt của bốn tên. “Các vị đưa ra giá, tôi lập tức có thể đưa cho các người.”

Thêm Bình Luận