Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Trấn nhỏ thực sự chất phác, tuy thời đại tiến bộ, nhưng truyền thống quan niệm cũ vẫn bảo thủ. Một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, nếu đã thử “hàng” đương nhiên phải phụ trách mua về rồi!

Lại nói, đôi trai gái này, trước kia là anh trai cùng em gái, qua mười lăm năm, thành trai lớn cùng cô gái nhỏ xinh đẹp, bất luận thế nào, cũng đều thấy cực xứng đôi.

Thư Mi chôn ở trong chăn cười trộm, không có ý thức đến, nhóm dài dòng, đã khởi động lực hành động tuyệt vời, trong thời gian ngắn nhất, đem hai người thành một đôi. Cô vẻ mặt nghi hoặc, chậm rãi thò đầu ra, chớp mắt nhìn trái nhìn phải.

“Vì sao cần hoàng lịch?” Cô rất có tình thần học hỏi.

“Ai nha!” Lăng Lương Nguyệt Nga vẫy vẫy tay, lý giải cười. “Dì biết, cháu là con gái, da mặt mỏng một chút, nhắc tới việc này, khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Ngoan, đừng e lệ, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện thiên kình địa nghĩa.”

“Gả?” Cô không hiểu ra sao, hứng trí chỉnh sửa Trương Triệt Nhất tạm thời bị đánh gãy.

“Đúng vậy, hai đứa đều ở trên giường làm loạn rồi, chẳng lẽ còn không nghĩ kết hôn sao?” Bà mối liên tiếp lắc đầu. “Cháu đừng có bắt chước học cái kiểu người Mỹ, cái gì mà chủ nghĩa không kết hôn.”

Thư Mi lập tức từ trong chăn bông ngồi dậy, không nghĩ mới đùa vui một chút, lại ngoài ý muốn lau súng lửa, ác ý muốn chỉnh Trương Triệt Nhất không được, lại bị nhiệt tâm của các trưởng bối kéo đến việc hôn nhân đại sự.

“Ơ, cái kia ──” Cô cứng rắn da đầu mở miệng, suy nghĩ làm thế nào giải thích, mới có thể lập lại trật tự, nói cho bọn họ, chuyện này chỉ là trò đùa nho nhỏ của cô.

“Sao?” A Gia tiến đến, ống kính đối diện khuôn mặt cô, cho cô một kiểu cận cảnh. “ Thư Mi, cô có gì muốn nói sao?” Tinh thần hắn có thể được so sánh với đám chó săn chuyên nghiệp, phỏng vấn đương sự.

Khuôn mặt nhỏ trong ống kính, đầu tiên rên lên một tiếng nhìn hắn, sau đó quay tròn mắt hướng bên cạnh nhìn, quan sát biểu tình của Trương Triệt Nhất.

A Gia theo đó dời ống kính.

“Quản đốc, chúc mừng anh sẽ cùng Thư Mi kết hôn.” Hắn nói câu chúc mừng, ống kính để sát khuôn mặt tuấn tú giận dữ. “Gì, quản đốc, anh mất hứng sao?”

Trương Triệt Nhất trả lời là một quả đấm mạnh mẽ đầy sức mạnh.

Bốp!

A Gia kêu rên một tiếng, cả người lẫn máy, bị đánh bay khỏi bên giường. Hắn giống như một con gấu bị phá hỏng, bay qua hơn phân nửa cái phòng, ầm ầm đυ.ng trúng vách tường, sau đó chậm rãi, chậm rãi trượt xuống, mềm nhũn nằm sấp trên sàn thành một đống.

Sau khi giải quyết tên đáng ghét kia, Trương Triệt Nhất chuyển qua, chuẩn bị xử lý cô gái ngồi bên cạnh. Hắn vươn hai tay, kiềm trụ hai vai của cô, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

“Cô đến tột cùng là có chủ ý quái quỷ gì?”

“Em?”

“Nói!”

“A, làm ơn đừng thô lỗ như vậy.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở, nâng lên đôi mắt đen trắng rõ ràng. Nhìn thần sắc tức giận của hắn, làm cho cô đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định biết thời biết thế, cũng theo mọi người ồn ào. “Anh không muốn sao?” Cô điềm đạm đáng yêu hỏi, thậm trí còn rơi ra vài giọt nước mắt trong suốt.

“Kỉ Mi Thư, không cần đóng kịch!” Hắn trầm giọng cảnh cáo, thanh âm lạnh lẽo như khối băng, hàm dưới cắn chặt tùy thời như có thể vỡ vụn.

Không khí hiện trường rơi xuống điểm âm.

Tất cả mọi người trừng hắn, như là hắn phạm tội tày trời. Ánh mắt như là mũi tên bắn lén, vυ"t vυ"t vυ"t phóng tới, muốn cho hắn – “tên đàn ông phụ lòng” này vạn tiễn xuyên tâm.

“Vậy ra, anh căn bản không muốn kết hôn cùng em. Như vậy, anh lại nói với em những lời đó, tất cả chỉ là gạt em thôi sao?” Cô diễn đạt dễ sợ, sắc mặt cẩn thận đoan trang nhìn hắn, xác định những lời này hiệu quả chọc giận hắn, trong lòng đắc ý đến sắp nội thương, nhưng ngoài mặt xem ra vẫn là hoa lê đái vũ.

Con nhóc giả dối này!

Trương Triệt Nhất hít sâu một hơi, cơ bắp căng chặt, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng “két két”, cái loại này giống như tiếng xương cốt đan vào nhau, lại cũng giống như tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Cô ──”

Thấy hắn sắp trở mặt, cô tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước), buồn bã khóc một tiếng, ghé vào trên đầu gối ra dáng diễn kịch mười phần.

“Ô ô, quên đi quên đi, anh đã không muốn chịu trách nhiệm, em cũng sẽ không trách anh.” Nước mắt cô làm ẩm cái chiếu, giống oán phụ bi thảm, khóc đến người ruột gan đứt từng khúc.

Lăng Lương Nguyệt Nga thấy thế, sớm đã cảm động đến mắt đã phiếm hồng.

“A Nhất, đây là cháu không đúng.” Ô ô, cô bé này thật đáng thương a, con bé so với nữ nhân vật chính trong phim tám giờ kia càng bạc mệnh hơn à!

“Đúng vậy đúng vậy, thân là đàn ông, phải có trách nhiệm một chút!”

“Tiểu Mi xinh đẹp lại thông minh, có gì không tốt đâu? Cháu được ở cùng một chỗ với con bé khẳng định là phúc kiếp trước tu luyện được.”

“Tiểu Mi, con đừng lo lắng, mẹ nhất định thay con làm chủ!” Kha Tú Quyên cam đoan thề son sắt, trong mắt giờ chỉ còn con gái, sớm đã quên cái người đang bị chỉ trích kia mới chính là đứa con bà chín tháng mười ngày sinh ra.

Trong thoáng chốc, phòng ngủ hừng hực rối loạn, mỗi người một câu, với việc Trương Triệt Nhất, có khuyên bảo, có chỉ trích.

Thư Mi ghé trên đầu gối, hai bả vai mảnh khảnh rung động, một chút lại một chút khóc thút thít, nhưng không quên thưởng thức “thành quả” của mình, rất là hưởng thụ nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, từ đen chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang đen, sau mấy lần thay đổi, hắn đã gần như không khống chế được, mắt thấy các vị tiền bối không ngừng lải nhải bên cạnh, từng bước từng bước hướng ra ngoài cửa sổ.

Thời cơ chin muồi, nữ nhân vật chính cũng nên vinh quang rời đi.

Cô chuyển động cánh tay gầy nhỏ, u oán nhìn hắn một cái, đôi mắt to chứa nước chớp chớp vài cái, nước mắt liền như suối chảy ào ào trào ra.

“Được rồi, mọi người không cần nói nữa.” Thanh âm cô yếu ớt, đầy đủ biểu đạt từ bi thương cho đến thương tâm, mọi người lập tức dừng lại, tất cả đều nhìn vẻ mặt đau lòng của cô.

Sau khi xác định mỗi một ánh mắt đều đang gắt gao nhìn cô, cô chậm rãi tiêu sái xuống giường, rời xa ba bước, xác định Trương Triệt Nhất trong cơn giận dữ dù có vươn tay, cũng không có biện pháp một tay bắt được cô, mới sâu kín bỏ lại – một câu thoại cuối cùng.

“Chuyện này coi như không phát sinh qua đi, em, em, em một chút cũng không trách anh trai ──” Cô mang theo thâm ý khác liếc hắn, người khác nhìn cô đau lòng chảy lệ, duy chỉ mình hắn nhìn ra, trong mắt cô chợt lóe lên thần thái tinh nghịch rồi biến mất.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Trương Triệt Nhất rống lên, nhảy xuống giường muốn bắt cô, chuẩn bị trước mọi người đánh cô thật đau.

Thư Mi phản ứng lại nhanh hơn.

Cô vừa nói xong, lập tức xoay người bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng, lại nhanh chóng khóa trái cửa. Cánh cửa gỗ này thật sự rắn chắc, tuyệt đối chịu nổi lửa giận như bạo long phun lửa của hắn, cho dù hắn muốn phá cửa, cũng phải tiêu tốn không ít công phu.

Châm chọc là, cánh cửa gỗ này, chính là bút tích của Trương Triệt Nhất, là hắn tự mình thiết kế, tự mình tạo ra, lại tự tay hắn gắn lên tường, cô đối với tác phẩm của hắn có tin tưởng, khẳng định cánh cửa này tuyệt đối chắc chắn dùng bền.

“Kỉ, Thư, Mi!” Ngoài cửa tiếng hô như sấm, thanh âm thật lớn thiếu chút nữa làm bay nóc nhà, trong tiếng rống giận dữ của hắn, các tiền bối còn đang hỗn loạn thất chủy bát thiệt “Đạo đức khuyên bảo”, lại làm hắn tức giận không thôi.

Cô tránh ở trong phòng, đặt mông ngồi lên chiếc giường mềm nhũn, đôi chân thon dài giơ lên, ung dung nhìn cửa gỗ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười thật vui vẻ.

Muốn đấu với cô?! Hừ hừ, đợi kiếp sau đi!

***

Đắc tội với một cô gái, đủ làm cho cuộc sống hàng ngày của một người gặp khó khăn.

Đắc tội với toàn bộ phụ nữ trên trấn, thì đáng sợ đến mức phải so sánh với ngày tận thế!

Thêm Bình Luận