Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Hắn nhăn mày càng nhanh.

“Tôi không có.”

“Không có?!” Cô cắn môi đỏ mọng. “Anh vừa rồi rõ ràng ──” Đáng giận! Người này không chịu thừa nhận?

Trương Triệt Nhất nhướng mày, ngồi ở trên giường, tầm mắt u ám nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô.

Mùa hè nóng bức khiến hắn mất kiên nhẫn, về nhà tắm thay quần áo, không nghĩ tới lại gặp được cảnh đẹp như vậy. Dáng vẻ kia không hề phòng bị, thân thể trắng mịn mềm mại, làm du͙© vọиɠ của hắn giống như lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ, không thể vãn hồi.

Tuy rằng cô lấy sắc đẹp làm thủ đoạn, làm hắn không thích chút nào, nhưng cô đích xác duyên dáng vạn người mê. Sau một chút lo lắng, hắn quyết định nghe theo bản năng, “hào phóng” nhận sắc dụ của cô.

Không nghĩ tới mới chỉ nhấm nháp “món khai vị”, cô gái này lại dám đổi ý, đến lúc chạy thoát, còn ngược lại cắn hắn một ngụm, lên án hắn đùa giỡn con gái nhà lành?!

“Nếu em thấy buổi tối tốt hơn, như vậy, buổi tối lại đến đây lấy sắc dụ tôi.” Hắn thực tế nói, sải bước xuống giường, từng bước một tiêu sái lại gần.

“Tôi đâu có sắc dụ gì anh?” Mắt cô trợn to, nhìn hắn từng bước tới gần, cảm thấy da đầu bắt đầu run lên.

Hắn hếch môi. “Em nếu không phải lấy sắc dụ tôi, thế làm gì mà cởi hết quần áo, uốn éo trước mặt tôi ──”

“Tôi nào có uốn éo?” Cô hổn hển biện giải. “Tôi là gội đầu!”

Hai người một tiến một lùi, cố gắng cầm cự, bất đắc dĩ trong phòng ngủ không gian có hạn, cô mới lùi vài bước, đã bị hắn dồn đến bên tường, hơi thở nam tính đập vào mặt, bao phủ cô trong lòng hắn.

“Gội đầu?” Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ngón tay được cắt gọt sạch sẽ mà nâng cằm cô lên, bắt buộc cô ngẩng đầu. “Nhưng mà, vừa rồi không phải em cũng rất xuất thần sao?”

“Tôi không có!” Cô mặt đỏ tai hồng phủ nhận, cái đầu nhỏ như cái trống bỏi lắc trái lắc phải.

Ông trời, hắn nhất định phải dựa gần như vậy sao?!

Thư Mi chưa từng ở trước người đàn ông nào mà cảm nhận được sức mạnh cường đại như vậy. Mị lực nam tính của hắn, xác thực không giống bình thường. Dưới ánh mắt hắn, hai chân cô như mềm nhũn cả đi, gần như không thể chống đỡ cơ thể.

“Em không có sao?” Trương Triệt Nhất lạnh lùng cười một tiếng.

“Tôi đương nhiên không có ──”

Lời nói trái lương tâm chưa hết, hắn cúi đầu xuống, chuẩn xác tìm kiếm môi cô, quyết định lấy hành động thực tế làm cô nhớ lại.

Vài phút sau, khi hắn chấm dứt nụ hôn, toàn thân cô đã muốn mềm nhuyễn nằm úp sấp xuống.

“Em không có?”

“Tôi không ──”

Môi mỏng lại tiến đến, nụ hôn lần này càng nóng, càng triệt để hơn.

“Em không có sao?”

“Tôi ──” Cô thở dốc, muốn mắng hắn ti tiện, nhưng là khẽ nhếch môi lên chỉ có thể thở gấp. Cô có lẽ nhanh mồm nhanh miệng, có lẽ buôn bán cao tay, nhưng gặp sự việc này, lại chỉ có thể liên tiếp run rẩy, một chút biện pháp cũng không có.

Trương Triệt Nhất lấy nụ hôn nồng nhiệt đánh hạ cô, dễ dàng ôm lấy thân thể cô, rồi lần nữa trở về chiếc giường gỗ lim, giống con sói hoang không có ý tốt, kiên trì muốn nuốt trôi con cừu nhỏ là cô.

Thân hình nam tính thân mật áp lên, trong lúc vô tình chạm đến đầu gối cô, đau đớn làm cô kêu ra tiếng.

“Anh làm tôi đau!” Thư Mi kêu, vung đôi tay trắng, kháng nghị mãnh liệt đánh vào vai hắn.

Trương Triệt Nhất vừa nhíu mày, cúi đầu nhìn, sâu trong đôi mắt đen hiện lên một chút quan tâm, cùng lửa giận.

“Em chết tiệt lại làm cái gì rồi?” Hắn chất vấn, như phẫn nộ vì bảo bối âu yếm bị tổn thương.

Cô tức giận lườm hắn một cái.

“Bị xe đυ.ng phải!” Cô không cam lòng tình nguyện nói, đột nhiên cảm thấy thấy hoa mắt, hai cổ tay đã bị hắn một tay kiềm trụ, chặt chẽ đặt trên giường. “Trương Triệt Nhất, anh đang làm cái gì? Anh, anh. Ai a, anh, anh, anh không cần sờ loạn ── dừng tay ── dừng a ──” Cô chật vật trốn tránh, nhưng trốn không thoát tay hắn, da thịt non mịn đều bị hắn sờ soạng từ trên xuống dưới.

Xác định cô ngoài trầy da, những chỗ khác vẫn bình yên vô sự, tảng đá ép chặt trong lòng hắn như thế mới rơi xuống.

Cô gái nhỏ quỷ kế đa đoan này, có thể ngoài ý muốn tác động đến cảm xúc của hắn. Nhất là thời điểm thấy cô mạo hiểm, ngực đột nhiên co rút nhanh, giống như bị đánh mạnh một quyền vào ngực không thể hô hấp được.

Đối với hắn mà nói, chuyện thế này chưa từng có kinh nghiệm, mấy tuần gần đây, hắn càng cáu kỉnh hơn trước, mất kiên nhẫn, lý trí sớm đã chạy đi nghỉ phép, hắn xấu tính tra tấn nhóm nhân viên khiến họ khóc lo lắng muốn từ chức ──

Thư Mi nằm dưới thân hắn, bất an uốn éo người, mặt cô xấu hổ đỏ bừng như quả táo, thử vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi sức nặng của hắn, cố gắng nửa ngày nhưng vô ích. Ông trời, hắn nặng như tượng đồng, hơn nữa cũng cứng như tảng đá.

“Anh còn chưa chịu cút xuống?” Cô kiềm chế thét chói tai, bị hắn ép tới không dễ chịu chút nào.

Hắn nhìn chòng chọc, mắt đen dừng lại trên mặt cô, như là đang tìm kiếm cái gì, suy tư cái gì. Ánh mắt kì dị kia, khiến toàn bộ da gà cô nổi lên, không tự chủ liên tưởng đến mèo vờn chuột.

Nhìn vẻ mặt của hắn, như đang lo lắng nên “xử trí” cô thế nào ──

Trong lúc Thư Mi đang khẩn trương đến muốn té xỉu, hắn đột nhiên cong môi cười, tiếp theo dịch chuyển cơ thể, bàn tay to đi xuống tách hai chân cô ra, cường ngạnh chen vào giữa.

“Tư thế này tốt hơn rồi.” Hắn thấp giọng nói.

Thư Mi hoài nghi bản thân xấu hổ sắp chết đến nơi!

Tốt?!

Tốt cái gì mà tốt? Bị đùa nghịch thành loại tư thế này, đậu hủ của cô đều bị hắn ăn sạch! Hắn không phải dị ứng với đậu sao? Vì sao đậu hủ của cô, lại có thể ăn một cách kinh khủng thế được?

“Anh không hiểu tiếng quốc ngữ sao? Tránh ra đi anh──” Cô kịch liệt giãy dụa, vọng tưởng muốn thoát khỏi áp chế của hắn.

“Không được cử động.”

“Đừng hòng.”

Cô bỏ qua lời cảnh cáo, giống con tôm sống bị ném vào rượu, dùng hết sức xoay nhảy loạn xạ, nhưng lại phát hiện hành động như vậy, không nghi ngờ lại là đổ thêm dầu vào lửa.

“Buông.” Cô bắt đầu căng thẳng, yết hầu giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, thanh âm không thể nào phát xa được, thân hình run rẩy như lá mùa thu rụng trước gió.

Vòm ngực nam tính rộng lớn trở thành nhà giam tạm thời của cô, Trương Triệt Nhất phóng đãng ở trên người cô, hô hấp nóng rực, chậm rãi lướt qua cổ, giống như dã thú ác ý trêu đùa con mồi trước khi cắn.

“Em không chảy mồ hôi sao?” Trương Triệt Nhất đột nhiên dùng lưỡi dò xét, lướt qua cái gáy trắng nộn của cô, động tác hôn nóng bỏng này càng tuyệt hảo.

Thư Mi đầu tiên sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, tiếp theo hít sâu một hơi, sau đó bắt buộc bản thân thả lỏng thân mình, giống như bông, mềm nhẹ ỷ ôi trong lòng hắn.

Đầu hàng im lặng, làm ánh sáng trong mắt hắn càng sáng rực, lực kiềm chế cô cũng giảm đi chút ít ──

Tận dụng cơ hội!

Thừa dịp hắn lơi lỏng phòng bị, Thư Mi nhìn chuẩn hướng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, giống con thỏ nhỏ linh hoạt, nhanh như chớp chui qua dưới nách hắn, dùng tốc độ lửa đốt mông chạy tới phía cửa phòng, vọng tưởng muốn trốn một kiếp.

Chỉ là, ngón tay cô vừa mới xoay cửa mở ra, trên lưng liền đột nhiên căng thẳng, sức mạnh cường đại ôm trụ cô, tha cô đến giường.

Đường “thoát thân” được mở ra, nhưng cô lần nữa lại rơi vào ma chưởng, chỉ có thể hai mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn cái cửa nửa mở, hoài nghi bản thân hôm nay khẳng định bị đại sắc lang này ăn tươi nuốt sống.

Hành động của cô đã vượt quá giới hạn làm bộ làm tịch, vẻ mặt tuyệt vọng kia không thể là giả bộ, đã ngoài ý muốn gợi lên chút thương cảm của hắn. Trương Triệt Nhất nhíu mắt lại, thử cho lời cãi của cô tiến vào tai, đến lúc này mới bằng lòng tin tưởng, cô gái nhỏ nói dối hết lần này đến lần khác này lúc này đang nói thật.

Thêm Bình Luận