Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Một bàn tay to lớn đột nhiên thò vào, suýt nữa giữ chặt bả vai của cô.

“A!” Thư Mi kinh hãi khẽ hét một tiếng, té lui đến góc, còn đem cặp tài liệu làm tấm chắn che trước ngực.

Cửa thang máy sắp đóng, nhưng lại bị Trương Triệt Nhất đáng sợ thô bạo đẩy ra, bị mạnh mẽ vặn bung từng tấc một, khuôn mặt tuấn tú xanh mét kia, lại lần nữa đánh vào mắt của cô.

“Cô trốn không thoát đâu.” Hắn hung tợn lườm cô, môi mỏng giơ lên, cất chân bước vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, hắn liền vung một quả đấm, dễ dàng đánh vỡ thiết bị hỏa hoạn.

Thang máy không chịu nổi kiểu đối xử thô lỗ như thế, phát ra tiếng ầm vang trầm đυ.c, sau chớp lên vài cái rất nhỏ, chính thức tuyên cáo bãi công, thuận tiện cũng cắt đứt đường chạy trốn của cô.

Bốn phía im ắng, chỉ còn lại có tiếng tim đập dồn dập của cô. Cô co rúm thân mình lại, biết rốt cuộc tránh không khỏi, lúc này mới thu nhặt chút dũng khí còn sót lại, cứng rắn ngẩng đầu lên.

“Tôi chờ ngày này đã lâu rồi.” Trương Triệt Nhất nhẹ giọng tuyên bố, hai tay chống giữ bên gáy cô, không có ý tốt đến gần. Trong lúc khẩn cấp ánh đèn màu bạc yếu ớt chiếu xuống làm nụ cười của hắn có vẻ dữ tợn hơn bình thường.

Toàn thân Thư Mi rét run, trong đầu trống rỗng, căn bản không dám tưởng tượng, người đàn ông này chuẩn bị phương thức gì trả thù cô ──

Ô ô, ông trời, ai tới cứu cô đi?!

Chương 1

Quen Trương Triệt Nhất năm ấy, Thư Mi mới chín tuổi, vừa mới vào tiểu học.

Đó là một buổi chiều mưa bay tán loạn, trời âm u, mặt trời lẩn mất không thấy bóng dáng, gió lạnh thổi vù vù, trong con đường tắt không thấy bóng người.

Nơi này gần khu vực trường học, môi trường cực kì yên tĩnh mà trang nhã, cửa lớn của mấy hộ nhà riêng sân riêng kiểu Nhật được khoá kỹ, nóc nhà ngói đen như mực, trong sân bóng cây thật sâu, rất giống mấy cảnh trong phim hoạt hình của Nhật, phảng phất thật sự sẽ có Totoro [1] ngẫu nhiên đến ló đầu ra nhìn.

[1] Nguyên bản cv là Long Miêu (龙猫) bạn tra gg trans nó cho ra phim hoạt hình Nhật Bản “Hàng xóm của tôi là Totoro”

Một chiếc xe tải vận chuyển hoa cỏ, theo đường tắt kia mà chạy nhanh, đến trước căn nhà Nhật Bản mái bằng ở hướng Nam thì dừng lại. Cửa xe mở ra, một thân ảnh nho nhỏ mang chiếc mũ màu cam nhảy phốc xuống xe.

“Cám ơn anh ạ.” Thanh âm non nớt, lễ phép chu đáo nói lời cảm ơn, còn kèm theo tiếng thở dốc.

“Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần ạ ── em, em ── hây ya, em chuyển được ── hây ya ──” Thư Mi hít sâu một hơi, cử động cánh tay gầy nhỏ, cố gắng suy nghĩ đem cái vali to bằng da kéo ra khỏi xe vận tải, hai bím tóc dài bởi vì động tác của bé, không ngừng lắc lư sau lưng.

Cái vali da quá nặng, cho dù bé có dùng hết sức lực bú sữa, mỗi lần cũng chỉ có thể xê dịch vài cm. Bé quật cường cắn chặt hàm răng, khéo léo từ chối giúp đỡ, kiên trì một mình đem vali da mang ra, trong đầu còn hiện lên gi­ai điệu nhạc thiếu nhi “Dô ta dô ta nhổ củ cải”.

Rốt cục, 3 phút sau, cái vali to “bịch” một tiếng rơi xuống.

“Cám ơn, cám ơn ạ.” Bé lại nói lời cảm ơn, trên khuôn mặt trẻ con trắng nõn thanh tú mỉm cười ngọt ngào, đôi lông mi dày dài cùng cánh môi hoa hồng hơi hơi mở ra, khiến người nhìn thấy lần đầu, liền thích cực kỳ.

Thanh niên ngồi trên khoang lái gật đầu, thò người ra đóng cửa xe, sửa lại mấy cành hoa cúc tươi rồi rời đi, chỉ để lại trong không khí mùi hoa nhàn nhạt.

Thư Mi trước tiên vẫy vẫy cánh tay hơi đau, rồi mới kéo cái vali da có chiều cao không khác biệt mấy so với bé đi xuyên qua một đường hàng rào tre xanh, tiêu sái đi vào sân nhà.

Nhà mái bằng cũ kĩ lại rộng lớn vô cùng, phong cách có vẻ cổ xưa mà thoải mái, trước nhà sau nhà khoảng đất lớn như vậy, trước cửa hiên chật ních các bồn hoa do phụ huynh của các học sinh đưa, sau nhà có cây tương tư với phiến lá nhỏ, bóng cây có thể che gió che mưa, còn có thể che đi ngày hè nóng bức, bức tường màu trắng trên lát ngói đen chứa đầy dây trường xuân, cảnh vật xem ra u tĩnh hợp lòng người.

Nơi này, chính là chỗ ở tạm thời của bé.

Thư Mi đứng ở ngoài cửa, cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, lại nhìn không thấy bóng dáng chuông điện. Bé bám vào khung cửa, kiễng mũi chân, duỗi thẳng cổ, kêu to vào phía trong.

“Xin chào, xin hỏi có ai không ạ?”

Không có phản ứng.

“Cô giáo Kha, cô có nhà không? Con là Thư Mi.”

Trong nhà vẫn im ắng, nghe không thấy một chút tiếng động nào.

Kì quái!

Lông mày cẩn thận nhướng lên, bé thối lui từng bước, thử kéo cánh cửa, phát hiện cửa lại không có khóa.

“Cô giáo Kha, con vào nhé!” Bé giương giọng kêu, cởi giày da, kéo vali da đi vào.

Chân nhỏ đi một đôi tất trắng, được giặt rất sạch sẽ, lại nhìn ra có chút cũ nát. Nó vốn có thể bó sát chân nhỏ, nhưng sau tính đàn hồi thay đổi, chỉ trông vào hai cọng dây chun miễn cưỡng giữ lại.

Đi không đến vài bước, đôi tất trắng nhỏ liền đi vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, một đường chạy theo gan bàn chân, làm hai bả vai bé run lên.

“A!” Thư Mi hô nhỏ một tiếng, lùi lại mấy bước, đôi mắt quay tròn, tìm kiếm đầu sỏ gây nên, phát hiện trên sàn gỗ tràn đầy nước đọng, như là vừa mới trình diễn một trận đại chiến bóng nước.

Ai nha, thế này sao được! Loại sàn gỗ này sợ nhất dính nước, bình thường khi vệ sinh, khăn lau đều phải vắt khô, sao có thể giống như vậy, vẩy nước ăn mừng hay sao mà nước khắp nơi thế này? Còn cứ để mặc như vậy, sàn sớm hay muộn cũng sẽ bị mục rữa.

Bé quyết định thật nhanh, cởi chiếc mũ nồi màu cam, lấy dây chun ra buộc lại mái tóc dài cho gọn, tiếp theo liền thịch thịch thịch vọt vào phòng bếp, thuần thục tìm ra khăn sạch, quỳ rạp trên mặt sàn thu dọn hậu quả.

Một lát sau, phòng ngủ phía cuối hành lang truyền ra tiếng kêu sợ hãi.

“A, sắp 1 rưỡi rồi! Cút ngay cút ngay.” Giọng nữ mềm mại quát, ngay sau đó chính là tiếng đàn ông kêu rên, cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất, giống như có người bị hung hăng đá xuống giường.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ở trong phòng ngủ loạn vòng.

“Váy của em đâu? Có phải bị anh đè hay không? Này, đừng nằm bất động trên đất nữa, mau đứng lên chuẩn bị, chúng ta và cục xã hội đã đồng ý hẹn, 3 giờ phải đi đón người.”

“Quyên, thời gi­an còn dư dả.”

Cửa phòng mở ra, người phụ nữ mặt đỏ bừng đi ra, vội vàng cài cúc áo.

“Ga trải giường còn chưa trải, sàn còn chưa lau khô, ngay cả hoa ba­by mới mua còn để trong hộp. Trời ạ, sao em làm xong kịp được?”

Người đàn ông trung niên cũng bước ra cửa phòng, lười biếng mặc lên chiếc quần dài, một bên thấp giọng cười khẽ.

“Coi như có đủ thời gian, anh cũng không trông cậy vào em có thể làm xong mọi chuyện.”

Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn chồng một cái, tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa, nhưng mĩ mạo vẫn như cũ, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của một phụ nữ trưởng thành.

“Đều do anh, quấy em cả buổi, nếu muộn, để Thư Mi đợi lâu, vậy ──”

“Cô giáo Kha.” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu từ phía sau ghế sô pha truyền đến, còn kèm theo tiếng thở dốc.

Một nam một nữ đồng thời ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy sau sô pha có một cái đầu nhỏ, đôi mắt đen to chớp chớp, cái tay nhỏ của bé còn đang cầm khăn lau, chậm rãi tiêu sái đi ra.

“Đừng lo lắng, con đã đến đây.” Bé mỉm cười, lau mồ hôi trên trán.

Kha Tú Quyên hô nhỏ một tiếng, vội vàng trốn phía sau chồng, chỉ hé ra khuôn mặt đỏ bừng, hai tay còn thu trên cổ áo.

“Á, Thư Mi, con, sao con tự mình đến đây?” Cô thấp thỏm không yên, cúi đầu kiểm tra dung nhan, chỉ sợ quần áo không chỉnh tề, khiến cô gái nhỏ đoán ra, vợ chồng bọn họ vừa rồi tránh ở trong phòng làm chút “Việc” gì đó ──

“Có vị Hướng tiên sinh đưa hoa đến trong cục, chị xã công nói, anh ấy vừa vặn ở gần đây, nhờ anh ấy tiện đường đưa con tới, các người đỡ phải đi một chuyến.” Bé nhu thuận báo cáo, bởi vì trong lúc vô tình gặp được hình ảnh vợ chồng thân mật, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.

Thêm Bình Luận