Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

Hắn muốn bóp chết cô!

Trận đối đầu kịch tính, làm nhóm nhân viên xem mà trợn mắt há mồm, tay quên cả làm việc, trong nhà xưởng lại lần nữa trở nên yên lặng.

Đột nhiên, Trương Triệt Nhất quay đầu, tầm mắt không kiên nhẫn hướng bốn phía nhìn.

Thanh âm làm việc lần nữa vang lên, mọi người bào gỗ bào gỗ, đυ.c lỗ mộng đυ.c lỗ mộng*, tiếng cưa đao ầm ầm rung động, mỗi người trong nhà xưởng đều chuyên tâm nhất chí, cố gắng làm việc, không dám nhìn đôi nam nữ kia, chỉ sợ nhìn lần nữa mắt sẽ bị móc ra.

*cái này liên quan đến việc làm gỗ

Vừa lúc đó, A Gia quay lại, thình thình thình chạy vào nhà xưởng, trong tay còn cầm cái notebook yêu dấu của hắn.

“Quản đốc, cái tên họ Trần kia lại tới!” Hắn khó chịu lớn tiếng ồn ào, ngũ quan nhăn thành một nắm, rất giống một cái bánh bao bị làm hỏng.

Có người nhảy dựng lên, giống con rồng phun lửa, đang trên đài làm việc kêu lên.

“Mẹ nó, thằng đó còn dám tới?!”

“Khẳng định lại đến mua sản phẩm của chúng ta.”

“Tôi muốn dùng cái đυ.c tạc đầu nó!”

Trong nháy mắt, toàn bộ nhân viên đều nắm chặt đao cưa đυ.c rìu trong tay, người người lộ ra biểu tình dữ tợn, dáng vẻ không hề giống như thợ thủ công, mà như là huynh đệ bang phái đi tìm người tính nợ sổ sách.

Ngay cả nhóm lão sư đức cao vọng trọng, vừa thấy người kia đến, cũng tức giận đến dựng râu trừng mắt, ngón trỏ giống như máy đếm nhịp, gõ gõ từng nhịp, trong miệng lảm nhảm niệm, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông, hàng xóm.

Thư Mi kinh ngạc nhướn mày liễu, không hiểu nhóm nhân viên thân thiện, vì sao đột nhiên trở nên căm phẫn. Cô quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy mà tái nhợt, nắm lấy mũ, ở cửa ló đầu nhìn ngó như là đang xem xét cái gì.

“Người kia là ai?” Cô tò mò đặt câu hỏi.

Trương Triệt Nhất mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn khách không mời mà đến, hiếm thấy mở miệng trả lời.

“Một tên không biết xấu hổ.”

Không khí trong nhà xưởng cứng ngắc.

Đại khái ý thức mình không được hoan nghênh, tên đàn ông sắc mặt tái nhợt kia, còn mang theo vài người cao lớn bên mình, trên mặt mấy tên huynh đệ đầu đường kia còn có sẹo, dưới tình huống trước hô sau hỗ trợ, mới có lá gan đi vào nhà xưởng.

“Quản đốc Trương, buổi sáng tốt lành nhé!” Hắn vò cái mũ trong tay, ánh mắt mơ hồ bất định, bận bịu nhìn vào trong nhà máy đông một cái tây một chút.

Chính là, mặc kệ hắn nhìn hướng nào, đều thấy sát khí đằng đằng của nhóm nhân viên, cầm chặt cái đυ.c, cái cưa nhìn hắn chằm chằm.

Trương Triệt Nhất khoanh tay, ngay cả đáp lại cũng lười, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

Cảm giác khẩn trương dần dần kéo đến, Thư Mi gần như có thể thấy, mồ hồi lạnh theo trán người nọ vô số giọt chảy ra.

“Cái kia ── quản đốc Trương, lượng tiêu thụ dãy sản phẩm mới không tệ đấy!” Tên tái nhợt đó tiếp tục lấy tay vò mũ, cái mũ kia bị hắn lật tới lật lui. “Tôi hôm nay đặc biệt tới đây, nghĩ mua sản phẩm mới của công ty, để cho các nhân viên của tôi làm theo, chất lượng tiêu chuẩn.” Hắn nói đi kèm khuôn mặt tươi cười.

“Chỉ sợ quý công ty làm theo, không chỉ là chất lượng của chúng tôi.” A Gia không chút khách khí trào phúng, không cho đối phương mặt mũi, cầm lấy notebook của mình đi vào văn phòng, nhắm mắt làm ngơ.

Châm chọc rõ ràng như vậy, làm cho thanh niên cao gầy sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Chỉ là, hắn vẫn không chịu hết hy vọng, dựa vào da mặt tường đồng vách sắt từ trước tới nay, lấy ra một chồng tiền mặt, kiên trì muốn mua.

“Quản đốc Trương, khách tôi đây đã tự mình tới cửa, anh sẽ không cự tuyệt việc buôn bán chứ?” Hắn hết sức tươi cười, tuy là cười nhưng không có nửa điểm thành ý. “Hơn nữa, loại chuyện này truyền ra sẽ không tốt!”

“Mẹ nó, cho tôi đập chết thằng đó!” Một thợ thủ công trẻ tuổi nghe không chịu nổi nữa, nắm cái đυ.c phẫn nộ xông lên phía trước.

Trương Triệt Nhất bất động thanh sắc, vỗ tay phát ra vài tiếng. Trong nháy mắt, tám người một loạt tiến lên, đem anh chàng trẻ tuổi kia kéo trở về, không cho hắn quá xúc động mà xông lên, bằng không khẳng định sẽ bị mấy tên huynh đệ kia chỉnh sửa hề hề.

Thư Mi thủy chung đứng một bên xem cuộc chiến, tò mò mở miệng.

“Xin hỏi tôi có thể ──”

“Câm miệng.”

“Tôi là nghĩ ──”

“Câm miệng.”

“Tôi ──”

“Câm miệng.” Câu hỏi lần nữa bị đánh gãy, thực rõ ràng, Trương Triệt Nhất cố gắng áp chế tức giận, không tâm tình ứng phó với cô.

Thư Mi không giận ngược lại cười, nhẹ nhàng nhún vai, lười cùng hắn so đo, chậm rãi thong thả đi về phía góc, cầm lấy khối gỗ thưởng thức, tính đợi cho khách không mời mà đến này đi rồi, sẽ bám lấy hắn hỏi sự tình cho rõ ràng.

Đám đàn ông kia tiếp tục nói chuyện, tiếng nói tung bay tới đây, cô đi tới chỗ đài làm việc, sờ soạng mấy cái dụng cụ thú vị, một bên nghiêng đầu lắng nghe, quan tâm nội dung nói chuyện.

“Chỗ Trúc Sơn tôi đặt vật liệu gỗ có chút vấn đề.”

“Không liên quan đến tôi!”

Trương Triệt Nhất lạnh lùng cười.

“Thương nghiệp cung cấp lại cho tôi biết, công ty anh phái người tới can thiệp.”

“A, là như thế sao? Chờ tôi trở về, xem kẻ nào không thức thời, dám làm loại thủ đoạn hạ lưu này, tôi nhất định không buông tha hắn!” Người kia chú ý xung quanh hắn mà nói, thần sắc kích động. “Quản đốc Trương tôi còn có việc, phải về trước, tiền mặt để ở trong này, mặt khác sẽ tìm người đến khuân đồ.” Hắn vừa nói vừa lui về phía sau, đến khi nói hết câu, cả người đã lùi nhanh về phía cửa.

Đột nhiên, cưa đao chuyển động một tạp âm chói tai vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy Thư Mi với tinh thần học hỏi tích cực, dưới sự hướng dẫn của một thợ thủ công trẻ, lấy một khối gỗ đưa tới chỗ máy cưa đang rung ầm ầm ──

“Kỉ, Thư, Mi!” Một tiếng rít gào, gầm to đến mấy nhà ngoài phố đều nghe được, ngay cả tro bụi trên trần nhà cũng bị chấn động rơi xuống, tên đàn ông tái nhợt kia, nghe thấy một tiếng rống to này, cũng kinh ngạc quay đầu, quay về phía cô gái da mịn thịt mềm (trói gà không chặt) mà nhìn vài lần.

Thân hình cao lớn như mãnh hổ, nhanh chóng xông đến, bàn tay to lớn vung một cái, liền xách cô lên giữa không trung, hữu hiệu đưa cô rời xa khỏi dao cưa sắc bén kia.

“Cô chết tiệt đang làm cái gì?!” Hắn rít gào, thanh âm vang tận mây xanh.

Thư Mi vẻ mặt vô tội.

“Tôi chỉ là muốn cảm thụ cảm giác khi cưa gỗ thôi.”

“Cô có biết, chỉ cần có chút sơ xuất, tay cũng sẽ bị cưa đi luôn không?” Hắn chất vấn, tức giận muốn bóp cô, lại muốn đánh đau mông nhỏ của cô đến bẹp dí một chút.

“Tôi sẽ rất cẩn thận.” Cô còn thật sự cam đoan, biết hắn lúc này tuy rống lớn tiếng, nhưng sẽ không thực sự làm đau cô. Ngược lại, hắn càng phẫn nộ, càng thể hiện hắn quan tâm đến sự an toàn của cô.

Ồ, xem ra, người này cũng có điểm tốt nha!

Lửa giận tràn đầy, trước sau chỉ có thể đổi lấy nụ cười ngọt của cô, hung bạo như Trương Triệt Nhất, lúc này cũng không có cách. Hắn hít sâu mấy hơi, yên lặng khẽ đếm đến mười ở trong lòng, bình tĩnh hơn rồi mở miệng.

“Lần sau, ai để cho cô ta chạm vào máy móc, tôi liền lột da kẻ đó!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nặn lời nói từ trong kẽ răng, quăng một câu mệnh lệnh, tầm mắt sắc bén nhìn bốn phía, trọng điểm cảnh cáo dừng trên mỗi khuôn mặt, vẻ mặt nghiêm khắc kia đủ để làm cho da đầu người ta run lên.

Tiếp theo, hắn liền xốc thiếu nữ trên tay, bước đi, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi đến văn phòng.

Rầm!

Cửa gỗ văn phòng bị đóng sầm một cách thô bạo, A Gia đang cập nhật trang web ngồi ở bàn bên cạnh, bị dọa thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.

“Cô chờ tôi trong này, một bước cũng không được đi.” Trương Triệt Nhất ném cô lên ghế sô pha, nghiêng người đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gằn từng tiếng công đạo, thanh âm phóng đại như sấm.

Thêm Bình Luận