Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Nếu chụp xấu cô ấy, tôi nhất định không tha cho cậu.”

“Đừng lo lắng, tôi cũng không kém như vậy đâu!” A Gia đầu tiên hừ một tiếng, âm điệu tiếp theo đột nhiên chuyển biến, mềm như kẹo mạch nha. “Được rồi, em đổi tư thế đi, anh chụp thêm vài tấm.” Hắn ôn tồn nói chuyện với Thư Mi, trong thái độ nói chuyện, theo nguyên tắc nam nữ khác biệt cao nhất.

Cô cười nhẹ, nghe theo chỉ thị, di chuyển đôi chân trắng mềm.

Mọi người nghiêng đầu theo.

“Tư thế này được không?”

“Lệch đi một chút!”

Cô chớp chớp nhãn tình.

“Như vậy?”

Mỗi cái đầu lại lệch đi một tí.

A Gia phía sau màn hình nhíu mày, lo lắng trong chốc lát. “Ừ, lệch thêm một ít.” Hắn xoi mói yêu cầu.

Thư Mi rất biết nghe lời, di chuyển một chút, chân đẹp ở dưới tất, giày cao gót nhỏ bao ngoài, hiện ra mu bàn chân với độ cong tuyệt vời ──

Cô tùy ý điều chỉnh góc độ, mỗi người đều cố gắng nghiêng đầu theo, có người quá mức còn bị trật cổ, tay cố gắng xoa bóp, nhưng mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.

Tuy rằng hình ảnh tươi mát đẹp mắt nhìn không tới, nhưng tư thái xinh đẹp như vậy, thêm mười phần cảnh đẹp ý vui, bất kỳ tên đàn ông khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần nào, khẳng định không thể dịch chuyển tầm mắt.

“Ai nha, hai chân em không nên mở ra như vậy.” A Gia lại còn không vừa lòng, hắn buông máy ảnh, đi ra phía trước, muốn thay cô bày ra tư thế “thích hợp”. “Đây, em nên ──” Mới đi được vài bước, hắn đã bị ai đó kìm chặt.

A, là ai tóm cổ hắn?!

“Không làm việc?” Thanh âm lạnh lẽo làm người ta nổi da gà vang lên phía sau A Gia, một đôi tay dày rộng đầy sức mạnh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chế trụ cổ hắn, ngăn hắn tiến lên đυ.ng vào Thư Mi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, còn có người mãnh liệt dụi mắt không thể tin được, Trương Triệt Nhất có thể nào đột nhiên xuất hiện.

“Còn đứng làm cái gì?” Hắn lạnh lùng hỏi, mặt đen như mực phóng tên băng quét bốn phía.

Vυ"t!

Trong nháy mắt, nhóm nhân viên đang vây chật ních vườn hoa, lập tức làm đà điểu chạy loạn, phía sau tiếp trước chạy vào nhà xưởng, mỗi người vào vị trí của mình, toàn bộ trở lại làm việc.

A Gia hốc mắt rưng rưng, trong lòng cực kì ai oán khó chịu, thầm mắng bọn người không có nghĩa khí kia, không thèm có nửa người ở lại xin tha cho hắn.

Ô ô, không cần, quản đốc thực đáng sợ, hắn cũng muốn chạy trốn mà ──

“Cậu vừa mới làm cái gì?” Trương Triệt Nhất âm u hỏi, lực tay tăng thêm vài phần.

“Tôi, tôi, tôi đang chụp ảnh quảng cáo cho dãy sản phẩm mới.” A Gia liên tục hấp khí, run run vươn tay chỉ hướng Thư Mi đang ngồi trên ghế trúc.

“Người mẫu thuê lúc đầu đâu rồi?”

“Á, cái kia ── tôi nghĩ, tôi nghĩ ──” Hắn gấp đến độ toát mồ hôi.

Mày rậm không kiên nhẫn nhướn cao, chờ hắn nặn ra lý do.

Áp lực trên cổ nặng vài phần, A Gia đột nhiên trong đầu nghĩ đến bộ phim, người kia bẻ gãy đầu người giống như hái đậu dễ dàng như Stephen Segel* tiên sinh.

* Một ngôi sao phim hành động võ thuật của Mỹ.

Trí tưởng tượng như bão bay xa vạn dặm, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người run như cầy sấy, gần như có thể nghe thấy tiếng xương cổ đáng thương kêu “rắc” dưới tay quản đốc ──

Vì bảo toàn mạng nhỏ, hắn hít sâu một hơi, hỏa tốc nói ra toàn bộ.

“Tôi là muốn nói, thuê người mẫu cũng cần một khoản phí tổn, không bằng dùng người trước mắt để bổ sung. Thư Mi dáng vẻ xinh đẹp, lại dễ giao thiệp, vừa vặn công ty có thể tiết kiệm không ít tiền.” Hắn bắn liên hồi, bô lô ba la nói xong, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu ông trời có lòng mở mắt, giúp hắn tránh một kiếp.

Một lúc lâu sau, khi hắn sợ tới mức sắp tiểu ra quần, áp lực ở cổ rốt cục biến mất.

A Gia như trút được gánh nặng, rầm một cái mềm nhũn nằm trên đất. Hắn run run vươn tay, xác định đầu mình không giống mầm đậu bị quản đốc mạnh tay bẻ gãy.

Hô, hoàn hảo hoàn hảo, đầu vẫn còn, không bị bẻ gãy ── a, hắn không nên chậm trễ, chỗ này không nên ở lâu, hắn nên mong chóng chạy mới phải!

“Tôi, tôi, tôi tôi ── cái kia ── ờ, tôi đi xử lý trang web ──” A Gia tùy tiện lấy cớ, chân lập tức quét xuống, vội vàng thoát khỏi hiện trường.

Ánh mắt lạnh lẽo, tầm mắt sau một hồi lườm A Gia, mới quay ra chuyển lên người Thư Mi.

Cô một chút cũng không bị ảnh hưởng, ung dung ngồi chỗ cũ, đôi tay nhỏ chống cằm, ngón tay ngọc nhỏ dài giống như cây hành, mắt không chớp nhìn hắn, thưởng hắn một nụ cười thiên sứ.

“Cô dụ dỗ nhân viên của tôi.” (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Trương Triệt Nhất tố cáo nói, nhớ tới một màn lúc nãy, ngực liền dâng lên một cơn giận vô danh.

Thư Mi khẽ cười một tiếng.

“Tôi không có.” Cô lắc đầu, khéo léo nhìn hắn. “Nếu tôi định dùng sắc đẹp dụ dỗ để lấy cuộc trao đổi này, sao lại không trực tiếp dụ dỗ anh?” Cô nói không che dấu, biết những lời này có thể hữu hiệu chọc giận hắn.

Quả nhiên, Trương Triệt Nhất mày nhíu một cái, sắc mặt trở nên càng khó nhìn. Hắn trừng mắt nhìn vài giây, quyết định không dây dưa cùng cô gái nhỏ này nữa, thân hình cao lớn chuyển động quay lại hướng vào nhà xưởng.

Cô cũng không chịu bỏ qua cho hắn, làm kẹo mạch nha, nhắm mắt theo đuôi cùng đi, hạ quyết tâm muốn dính hắn chặt chẽ.

Trong nhà xưởng mọi người lau mồ hôi như mưa, vùi đầu đẩy nhanh tốc độ, muốn bù lại tiến độ mà lúc nãy mải ngắm người đẹp mà lười biếng. Chỉ là, xem nhóm nhân viên mặt ngoài chuyên tâm, nhưng thỉnh thoảng trộm ngắm vài lần, lực chú ý tập trung toàn bộ lên đôi nam nữ kia.

Mới đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng bước lại.

“A!” Thư Mi hô nhỏ một tiếng, bàn tay nhỏ bé dán sát vào tấm lưng cường tráng tựa như lưng hùm vai gấu, như thế mới không bị đυ.ng đầu.

Lưng hắn thật rắn chắc! Cô cứ như vậy dán hai tay lên, có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lòng bàn tay, cứng rắn như được tường gạch lấp kín, nếu thật sự đυ.ng vào, trán sẽ không phải bị sưng đi.

“Cút khỏi nhà xưởng của tôi.” Hắn thậm chí không có quay đầu, lạnh lẽo hạ lệnh đuổi khách.

Khẩu khí lạnh như băng, làm nhóm nhân viên vẻ mặt căng thẳng, tất cả đều vì tiểu mỹ nhân này một phen đổ mồ hôi lạnh, còn có người bắt đầu tìm giấy ăn, chuẩn bị thay cô lau lệ, lo lắng quản đốc không thân thiện như vậy sẽ dọa khóc người đẹp nũng nịu này.

Ngoài dự kiến của mọi người, Thư Mi không bị dọa, ngược lại còn cong môi cười ngọt ngào, giống bươm bướm nhẹ nhàng vây quanh hắn, cố ý sáng ngời trước đôi mắt đen giận dữ kia.

“Thật có lỗi, tôi còn muốn đi dạo nhiều nơi, chưa nghĩ sẽ rời đi.” Cô làm càn vuốt râu hùm, khi hắn chằm chằm nhìn xuống, vẫn là tự đắc như thế.

Ở đây vài ngày, cô đã chứng kiến dáng vẻ nóng nảy rít gào vô số lần của Trương Triệt Nhất. Chỉ là, hắn cáu kỉnh, có lẽ có thể dọa lui những cô gái khác, nhưng với cô có dùng cũng vô dụng.

Mọi người đều thở ra ─ khẩu khí tán thưởng cô lớn mật, có người còn kìm lòng không đậu vụиɠ ŧяộʍ vỗ tay.

“Không cần thử tính nhẫn nại của tôi.” Trương Triệt Nhất nhíu mày, lửa giận trong mắt toát ra.

“Nếu tôi cứ muốn?”

Nhìn chằm chằm.

“Đừng hung ác như vậy, tôi chỉ đi thăm xung quanh, sẽ không gây trở ngại đâu.”

Hung ác nhìn chằm chằm.

“Hơn nữa, tôi nhớ rõ, cửa nhà xưởng không phải còn treo biển ‘Hoan nghênh tới thăm’ sao? Chẳng lẽ quản đốc thay đổi chủ ý, đổi thành ‘Xin miễn tới thăm’ rồi?”

Càng hung ác nhìn chằm chằm.

“Anh đừng hung dữ như vậy, trước khi đi ra ngoài, mẹ không phải đã dặn dò anh phải chăm sóc tôi cho tốt sao?” Cô dùng khuôn mặt tinh ranh nhìn hắn, ánh mắt ngập nước tràn đầy ý cười.

Chăm sóc tốt cô?!

Không, hắn căn bản không nghĩ sẽ chăm sóc cho cô.

Thêm Bình Luận