Chương 50
Phủ Yến vương
Triệu Lang tọa trên ghế bành ở giữa đại sảnh, Yến vương cùng Thiết Dũng đứng thẳng ở phía bên phải, phía sau là thủ hạ cùng quan ươớng của Yến vương; Mị cùng Thiết Diễm, còn có Thiết Loan đứng ở bên trái, phía sau là các tướng lãnh đi theo lần này.
Mị chậm rãi đưa tay dán lên chỗ lưng eo Thiết diễm, truyền nội lực vào cho hắn. Nhìn Thiết Diễm ngoài mặt bình thường, nhưng nàng lại cảm giác được hắn tựa hồ thực sự rất mệt mỏi.
Thiết Diễm cảm giác được sau lưng lan tràn một dòng nước ấm, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Không biết có phải hay không ở kinh thành an nhàn lâu lắm rồi, hắn liền có cảm giác, chính mình tựa hồ không bằng như trước. Lúc trước cho dù có hành quân ba ngày ba đêm, hắn cũng sẽ không dễ dàng cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Lần này, hắn thậm chí còn ngồi ở trong xe ngựa nhiều hơn ngồi trên lưng ngựa nha.
Mị cũng một bên vận công, một bên oán thầm lên Yến vương phía đối diện. Sảnh lớn như vậy, chỉ bày ra một cái ghế, thật đúng là phong phạm hoàng gia nha! Nàng dù sao cũng tốt, đã ở trên xe ngựa ngủ một ngày. Nhưng Thiết Diễm rõ ràng đã rất mệt mỏi, còn phải ở trong này cùng các nàng luận việc nghênh chiến ngày mai.
Nếu không phải biết Thiết Diễm luôn nhớ tới việc này, nàng đã sớm đòi Triệu lang ban chỉ muốn cho hắn đi nghỉ ngơi; huống chi nơi này là địa bàn của Yến vương, quan tướng sau lưng nàng phía sau nàng nài cũng đều đối với nàng trừng mắt quan sát, nàng vẫn là nên làm nàng bổn phận của một nhạc sĩ thì hơn.
Chỉ cần không phải chuyện của nàng, nàng cũng không muốn đυ.ng tới làm gì.
Một phen thảo luận xong, cuối cùng cũng quyết định là ngày mai do Yến vương cùng Thiết Diễm ứng chiến, Triệu Lang cùng Thiết Dũng ở trên tường thành chỉ huy.
Mị chỉ hơi hơi nhíu mi, đợi cho đến hi Triệu Lang bảo tất cả mọi người đi xuống nghỉ tạm, liền kéo tay Thiết Diễm, đi theo hạ nhân của phủ Yến vương vào trong sân.
Đánh giá cái sân nhỏ Yến vương đặc biệt vì Thiết Diễm mà chuẩn bị một chút, Mị trực tiếp phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, không nhìn tới diện mạo hạ nhân kia không tình nguyện , nàng trực tiếp lôi kéo Thiết Diễm vào phòng.
“Mị, ta còn phải đi luyện công một lát mới nghỉ ngơi.” Thiết Diễm cầm ngân thương đứng ở cửa phòng, do dự một chút, vẫn là nói.
“Luyện cái gì mà luyện, chàng ngày thường ở trong phủ còn luyện chưa đủ sao.” Mị đưa tay túm lấy ngân thương trong tay hắ, đặt lại thương trên kệ, cũng chẳng muốn đi biết khách trong viện được phục vụ như thế nào , nàng liền kéo hắn qua ngồi vào trên ghế, thanh âm cũng dần nhu hòa đó, “Thương pháp của chàng đã muốn tốt lắm, không cần đến khi nước tới chân mới nhảy, vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt, dĩ dật đãi lao* cũng tốt rồi.”
(*) dùng khoẻ ứng mệt; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công (trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh)
Thiết Diễm biết nếu là cứ tiếp tục kiên trì, nàng tất sẽ lại tức giận, mỗi lần nàng đối với hắn tức giận đều là bởi vì cảm thấy được hắn đang miễn cưỡng bản thân mình. Ngày động phòng, cùng với lúc mang thai Lạc Lạc lần đó, mỗi lần nhớ lại, Thiết Diễm đều cũng bởi vì nàng quan tâm hắn như vậy mà trong tim luôn hiện lên cảm giác ngọt ngào.
Mị thấy hắn không hề kiên trì, liền xoay người xuất môn, Đông Nam Tây Bắc đã đi tới trong viện, Cốc Tây Cốc Bắc mang theo bao quần áo vào phòng, thu thập giường, thay đêm chăn Mị vẫn quen dùng; Mị bảo Cốc Đông cùng Cốc Nam thúc giục hạ nhân đem nước ấm đưa tới nhân tiện bảo hai người đi nghỉ ngơi.
Không biết là Cốc Đông cùng Cốc Nam dùng nguyên nhân gì để thúc giục, nước ấm rất nhanh đã được đưa vào trong phòng, Mị kêu Thiết Diễm tiến đến tắm rửa, sau đó xoay người đi sang phòng kế bên thay quần áo, Cốc Đông thế nhưng thật ra càng ngày càng thông minh, biết tại vương phủ này, Thiết Diễm tuyệt đối sẽ không cùng nàng tắm rửa, liền giúp nàng chuẩn bị tốt một thùng nước tắm khác thật tốt.
Mị lại đi vào trong phòng, không thấy Thiết Diễm ở trên giường, hô hấp của hắn sau tấm bình phong thong thả ngân nga; nàng đi qua bình phong liền nhìn thấy đầu Thiết Diễm tựa vào thùng gỗ mà ngủ.
Mệt mỏi đến như vậy sao? Để tay mình trên tay hắn bắt mặt, mạch của hắn vẫn còn tốt lắm. Mị nghĩ nghĩ, liền cầm cái khăn lớn tới, bao lấy Thiết diễm đem ra bồn tắm, lau khô thân thể, khoác lên quần áo sạch sẽ cho hắn, sau đó liền ôm hắn lên giường.
“Mị” động tác của nàng tuy rằng mềm nhẹ, nhưng vẫn kinh động Thiết diễm, hơi thở quen thuộc, hắn không cần mở mắt cũng biết là nàng.
“Ân, chàng mệt mỏi rồi, nằm ngủ đi.” Mị thấp giọng đáp lời, nhìn nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, vẫn là hướng giường đi đến.
Mị kéo qua đệm cùng đệm chăn, ra hiệu cho Thiết Diễm dựa vào,liền ghé vào lỗ tai hắn nói, “Diễm, ăn một chút gì rồi ngủ tiếp.” Nàng vốn không muốn đánh thức hắn, nhưng mấy ngày nay hắn ăn rất ít.
“Ân, ” Thiết Diễm mệt đến căn bản mở mắt không ra, nhưng lại tưởng tượng đến cuộc chiến ngày mai, không có sức lực lại như thế nào ứng chiến, đồng ý với Mị, cố chấp mở mắt.
Mị nghe thấy hắn lên tiếng, liền lập tức xoay người lấy ra hộp đựng thức ăn lại đây, mở ra nhìn vào, cũng đều là đồ ăn Thiết Diễm thích ăn. Việc buôn bán của Nhị hộ pháp các nàng đều đã mở rộng tới Hà Châu, nơi chiến trường như vậy, còn dám ở chỗ này mở cửa tiệm, thật là không biết sợ mệt.
Nàng lại không biết, một đám hộ pháp chính là biết chủ nhân của các nàng thương phu quân vao nhiêu, tất nhiên là đoán được, nếu là có chiến tranh, nàng cũng nhất định đi sẽ theo, vì thế, trong trấn ở đâu cũng đều có chi nhánh của Hỗn Nguyên cung , chỉ vì hầu hạ người cung chủ không xứng với chức vị này là nàng, ngay cả khẩu vị của phu quân bảo bối của nàng cũng tìm hiểu kỹ càng, Hỗn Nguyên cung không phải chỉ có ám vệ mới biết được như thế nào là tìm hiểu tình báo đâu nha.
Nhìn thấy Thiết Diễm đã mở mắt ra, ngồi ở chỗ kia ,Mị mỉm cười, đưa đũa lên, “Đều là món chàng thích, ăn nhiều một chút đi!”
Thiết Diễm nhìn nàng đem trong hộp cơm đồ ăn mang sang bàn, khi nàng để trên bàn nhỏ, hắn nhận ra hình dạng tinh xảo của đồ ăn lại cùng những món nàng làm trong phủ cực kỳ giống nhau.
Nàng là làm sao làm được những thức ăn này, hắn không cho rằng những món này là xuất thân từ phòng bếp trong Yến vương phủ .
Mị mở ra từng tầng của hộp đựng thức ăn, phía dưới cùng lại có thể đặt một cái canh chung cùng một bầu rượu, hai cái ly rượu, không khỏi ấm áp nở nụ cười, những người này thật sự là… Nàng xuất ra một tô canh chia ra đựng hai chén, đưa cho Thiết Diễm một chén; tiếp theo, xuất ra một bầu rượu, sau lại lấy ra hai ly rượu.
Thiết Diễm không khỏi trừng lớn mắt, như thế nào ngay cả rượu đều đã chuẩn bị, thấy nàng lại rót một chén để ở trước mặt mình, hắn vội lắc đầu nói, “Không được, khi hành quân không thể uống rượu, đây là quân quy.”
“Chỉ một ly, không sao cả.” Cười – nụ cười quyến rũ, “Huống chi trong phòng chỉ có chàng cùng ta, nơi nào thì đến lượt quân quy. Một ly thôi, xem như chàng đang giúp ta đi.”
Nàng, căn bản là không cần hắn bồi rượu; trong phủ, nàng sẽ thay hắn chuẩn bị tốt trà lài, nói là có thể dưỡng sinh kiện thể. Lúc này muốn hắn uống, là muốn hắn ngủ thật ngon mọt giấc thôi.
Mị thấy Thiết Diễm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ly rượu đến ngẩn người, trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu khiến nàng thật đau lòng, nàng liền thấp giọng nói, “Chàng cứ yên tâm ngủ, trời vừa sáng ta liền gọi chàng dậy, chắc chắn sẽ đúng giờ.”
“Hảo!” Mị còn chưa nói hết , Thiết Diễm liền thấp giọng đáp ứng, cầm lấy đũa, ăn đồ ăn mà hắn thích, thỉnh thoảng mím môi uống rượu trong chén của nàng rót cho hắn.
Tuy rằng mệt mỏi cùng buồn ngủ lan tỏa khắp người hắn, nhưng hắn vẫn là chậm rãi ăn, mím môi, hắn muốn phải nhớ kỹ nàng vì hắn làm hết thảy tất cả những thứ này, nhớ kỹ càng nhiều, hắn càng phát hiện mình làm cho nàng càng ít, đau đớn trong lòng cũng sẽ dần dần tăng, hắn, muốn như thế nào, mới có thể làm cho nàng được như nàng đã làm cho hắn đây?
Mị không phát hiện ra tâm tư của Thiết Diễm ,cho là hắn là mệt mỏi, liền thay hắn gắp đồ ăn đặt ở trong đĩa, nói, “Mau ăn rồi ngủ đi!”
“Ân!” Thiết Diễm không dám nói chuyện, trong mắt hơi hơi chua xót, hắn sợ nếu mở miệng không biết sẽ như thế nào, đành cúi đầu ăn đồ ăn nàng gắp vào chén.
Nhìn thấy Thiết Diễm uống cạn một ngụm rượu cuối cùng, để đũa xuống, Mị liền đem đồ vật trên bàn thu xếp gọn gàng, trở lại thấy Thiết Diễm vẫn là ngồi yên như vậy nhìn nàng.
“Như thế nào còn không ngủ?” Mị đi trở về bên giường ngồi xuống, trong mắt của hắn hồng hồng, mệt chết đi không phải sap? Như thế nào còn không ngủ?
“Nàng… Không nghỉ ngơi sao?” Thanh âm Thiết Diễm khàn khàn, không thể che giấu hết hắn đang mệt mỏi, lại nhưng lòng bất an vẫn cứ tuôn trào, giống như ngày xưa, luôn muốn tới gần nàng, đặc biệt thời gian chỉ có nàng cùng hắn.
Mị thấy hắn đã muốn mệt đến che lấp không được cảm xúc nữa, nhưng vẫn là khăng khăng bướng bỉnh như thế , không khỏi có chút bất đắc dĩ, có chút buồn cười, hắn dạng này thật đúng là càng lúc càng giống Lạc Lạc, dính nàng như vậy.
Vào ban ngày lại luôn cố lấy quân quy lễ nghi ra để muốn cùng nàng giữ khoảng cách.
Nàng duy nhất có thể làm thuận theo ý hắn, ít nhất, buổi tới hắn cũng sẽ dính nàng như vậy, cũng là chuyện tốt không phải sao?
Nàng quay đầu nhìn sang ngoài cửa sổ, tiếp theo, vén lên mền, leo lên giường, ôm hắn nằm xuống, không hiểu sao cảm giác lo lắng lại ập tới. Ngày mai hắn muốn ứng chiến, trong lòng nàng thực lo lắng, mặc dù biết thương pháp của hắn tốt lắm, mặc dù biết cái tên Chiến thần không phải là vô nghĩa, nhưng mà, nàng không biết sao lại thực lo lắng, vì thế, vỗ về lưng của hắn vài cái, sau đó liền mở miệng nói.
“Chàng ngày mai ra trận đừng tấn công nhanh quá, Thiết Loan là tiên phong, ưứ để cho nàng làm nhiệm vụ của mình là tốt rồi.”
“Ân.” Thiết Diễm từ từ nhắm hai mắt, ở trong lòng nàng cười, nàng vẫn là nhớ kỹ chuyện Thiết Loan để cho hắn bị thương, nên trong ngày thường cũng không có hoà nhã với nàng, lời lúc mặn lúc nhạt, làm hại Thiết Loan thấy nàng tựa như chuột thấy mèo.
“Không cần luôn liều mạng như bộ dạng của tam lang…”
“Ân.” Hảo dễ thương a! Trong lòng hắn cũng thật ấm áp, ngọt ngào.
“Phải nhớ tới ta cùng Lạc Lạc…”
“Ân.”
“Cần…”
“…”
Mị nghe thấy trong lòng không có thanh âm, hơi hơi nghiêng đầu, thấy hắn mang theo ý cười, mặt ngủ say, mơ thấy cái gì vậy, mặt cũng hẹện rõ vẻ vui vẻ như vậy.
Nàng cũng cười, bởi vì hắn cười, hôn lên khóe môi hắn đang nhếch lên, nàng giơ tay, trong nháy mắt đã tắt ánh nến.
Đã trễ thế này cũng không ngủ, hai tên nhìn trộm ngoài kia thật là kỳ cục nha. Nàng còn không muốn bị người ta thấy vẻ mặt khi ngủ của Diễm nhà nàng đâu nha, bởi vì, hắn là của nàng.
Nàng ôm Diễm, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng chờ đến khi hừng đông, liền đi phòng bếp Yến vương phủ nhìn xem có cái gì ăn được, thay Thiết Diễm chuẩn bị tốt đồ ăn sáng,lúc trở về vừa vặn thì cũng đã đến lúc gọi hắn.
Muốn đi đánh nhau, đương nhiên phải ăn no rồi mới có khí lực.
Hoàng đế đích thân tới, thức ăn đúng là hông thiếu thứ gì. Bất quá, trong phòng bếp Yến vương phủ lúc này cũng thực khó coi nha.
Nàng ở trong này cân nhắc một hồi, ngoài phòng đã có người xem đến đỏ cả mắt. Yến vương phủ,mái hiên đối diện phòng bếp có hai thân anh một trắng một đỏ đang núp, đều nhìn vào bóng dáng nữ tử bận rộn ở trong phòng bếp kia.
“Sư đệ, ngươi thích nữ nhân như vậy?” Hồng y nữ tử vừa lạnh lùng lại vừa khinh thường nói, công phu giỏi thì lại như thế nào, có ai lại giống nam nhân như vậy chứ.
“Không nên gọi ta là sư đệ, ta và ngươi không cùng một sư phụ.” Bạch y nam tử lạnh lùng quay người trở về, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện kia.
“Sư đệ đừng quên việc sư phụ giao cho là tốt rồi.” Hồng y nữ tử ạnh lùng nhắc nhở hắn, nàng nhìn thấy trong mắt của hắn có những đóa hoa lửa mơ hồ nhảy lên.
“Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở.” Bạch y nam tử cắn răng nói, mãnh liệt xoay người, lướt hướng bên ngoài phủ.
Hồng y nữ tử than nhẹ một tiếng, theo đuôi mà đi…