Chương 41
Tự sau ngày ấy, sáng sớm mỗi ngày khi Thiết Diễm đi ra cửa quân doanh, sẽ theo bản năng nhìn về phía phòng khách, tưởng niệm nữ tử nấu đồ ăn sáng, bồi hắn dùng, sau đó đưa hắn xuất môn .
Mỗi ngày sau khi trở về, hắn sẽ chơi cùng Lạc Lạc, mới biết được, nguyên lai nàng là như vậy sủng con, ăn, mặc ở, đi lại, mọi thứ đều là những thứ tốt nhât; Phụ thân nói đứa nhỏ là người có cảm giác tốt nhất, biết ai là người đối với mình tốt, cho nên, Lạc Lạc mới có thể dính nàng như vậy.
Mỗi ngày vào ban đêm, Thiết Diễm sẽ ngồi một mình ở trong viện, nhớ tới nàng mỗi đêm ở chỗ này đánh đàn, uống rượu ; tửu lượng của nàng tốt lắm, tửu lượng của hắn cũng rất kém, nên không thể bồi nàng đối ẩm.
Nàng không ở bên người Thiết Diễm , hắn mới phát hiện những chuyện lặt vặt ngày thường, nguyên lai đều có linh hoạt tâm tư của nàng.
Ngày ấy, Thiết Diễm được rảnh, cùng phụ thân, Du Nhiên cùng Thiết Nguyệt đi dạo trên đường, vào tiệm vải, hắn mới phát hiện vải dệt quần áo trên người chính mình tuy nhìn như bình thường , nhưng lại cùng loại vải hắn mặc khi xưa tốt hơn rất nhiều.
Khi Thiết Diễm nắm tấm vải dệt kia rồi ngẩn người, Thiết Nguyệt lặng lẽ đi đến bên người hắn, nói,“Tiểu cậu, người rốt cục phát hiện có bất đồng rồi sao?”
Thiết Diễm quay đầu nhìn Thiết Nguyệt, khẽ cười, Du Nhiên cùng phụ thân đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ mỉm cười, bọn họ, đều biết sao?
“Kia, loại vải mặc trên người ta này……” Thiết Diễm nhìn quanh trong điếm, vẫn chưa nhìn đến.
“Vải dệt trên người tiểu cậu cùng Lạc Lạc , ở tiệm vải bình thường không mua được, biết tiểu cậu không thích đồ quá lộng lẫy, nên vải dệt là do tiểu mợ thỉnh người may riêng, hoa văn trên quần áo cũng là tiểu mợ chính mình thêu, tay nghề của nàng so với ta còn giỏi hơn, ngay cả Vương Quân gia gia cũng còn thích a!”
“Kỳ thật thất đệ không cần quá mức để ý, Mị dù sao cũng là một người rất cẩn thận, ngươi đừng thấy nàng luôn mặc một thân lam bào, rất là bình thường, nhưng quần áo kia cũng là dụng loại vải dệt cực kỳ quý, tiểm vải bình thường mua không được, ngay cả may cũng là nàng dùng một số tiền rất lớn để thuê người may, ta còn thực chưa thấy qua ai chú ý tới quần áo như vậy đâu.” Du Nhiên thấy hốc mắt Thiết Diễm ửng đỏ, liền mở miệng an ủi.
Du Nhiên gả vào Thiết phủ lâu như vậy, chuyện của thất đệ này hắn cũng nghe phụ thân bọn họ nói không ít, Thiết Quảng cũng đề cập qua, một người nam nhi, muốn giống như hắn vậy cũng thật sự là không dễ dàng. Mị thương hắn như vậy, nên chi phí ăn mặc đều là đồ tốt nhất, như là muốn thay hắn lấp đi những ủy khuất đã chịu, tuy rằng hắn không biết nàng làm sao có nhiều bạc như vậy, lại biết nàng chưa bao giờ từng vì bạc mà phát sầu.
Nếu là nàng biết điều này sẽ làm Thiết Diễm đỏ mắt, sợ là như thế nào cũng không chịu cho hắn biết đi.
Nàng, đi nơi nào? Vì sao còn không trở về? Thiết Diễm nhìn tấm vải dệt trong tay, chính là giật mình nghĩ, hắn rất nhớ nàng, hảo muốn nhìn thấy nàng.
Kế tiếp, Thiết Diễm cứ ngẩn ngơ đi theo bọn họ, mãi cho đến khi ba nam nhân rốt cục vừa lòng quyết định có thể hồi phủ, hắn thế mới biết nguyên lai bồi nam nhân đi dạo phố so với thao luyện binh sĩ còn muốn mệt hơn.
Rất xa, có hai người đứng trước cửa Thiết phủ , Thiết Diễm liếc mắt một cái liền nhận ra người đứng ở bậc thang phía trên, thân hình gầy yếu đúng là Mị, bậc thang phía dưới là một nam tử mặc áo choàng, hắn không rảnh nhìn kỹ, bước nhanh đến bên người nữ tử đứng ở trước cửa phủ.
“Mị,” Thiết Diễm kêu, người đã đứng ở trước mặt của nàng , sắc mặt của nàng vẫn là tái nhợt như vậy, nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy ủ rũ, một thân phong trần.
“Diễm?” Mị có chút hoang mang nhìn Thiết Diễm cấp tốc đi vào nàng trước mặt, hắn có chút thở dốc, có chút vội vàng xao động, không giống như ngày xưa, bình tĩnh thong dong, xảy ra chuyện gì sao? [Sunny: tỷ còn nói == ]
Trừ bỏ tiếng gọi kia, Thiết Diễm nhất thời không biết nên nói cái gì, do dự một hồi, thanh âm của nam tử từ phía sau truyền đến,“Ngươi mới vừa hồi phủ ta liền đến quấy rầy, thật sự là xin lỗi, ta ngày mai sẽ lại đến, đến lúc đó mong rằng Mị nhạc sĩ sẽ chịu gặp ta.”
Thiết Diễm thế này mới xoay người, dĩ nhiên là chính quân của thái nữ Đại Lý , hắn vì sao phải tìm Mị?
Mị không để ý hắn, nàng còn đang suy nghĩ, mới vừa rồi trong mắt Thiết Diễm có lo lắng, vui sướиɠ, hắn, cũng nhớ nàng sao?
Ngày ấy, nhận được thư của nhị hộ pháp , nàng vội vàng trở về, mới phát hiện là những người đó không có việc gì làm nên mới bắt tay cùng với thương nhân nọ để làm ăn, kết quả là quản lý không tốt, mới bị thương nhân bất lương kia lừa, lỗ quá nhiều.
Nàng vốn là tâm tình tích tụ, lại bị các nàng khiến cho vô lực mà phát tiết, ngay cả tinh thần để giận cũng đều không có, thức trắng vài đêm, thay các nàng quản lý hệ thống, đưa ra chế độ quản lý, làm xong việc nàng nên làm, liền cảnh cáo các nàng cẩn thận một chút, các nàng hiện tại không thiếu tiền, nên cẩn thận khi làm ăn quá lớn, tinh lực tràn đầy như vậy, không bằng về nhà tăng sản xuất, đền nợ nước thì hơn.
Tiếp theo nàng liền ngày đêm chạy trở về, cũng không biết Thiết Diễm thương thế như thế nào rồi? Lạc Lạc có thể hay không khóc lóc ầm ĩ, Thiết Diễm có dỗ được hay không? Tất cả lo lắng, muôn vàn suy nghĩ quấn quanh trong lòng, làm cho nàng không yên lòng.
Nay, vừa thấy hắn đến, biết hắn lo lắng, trong lòng nàng liền buông lỏng, chân lại có chút như nhũn ra; Mà nàng lại mất máu quá nhiều, lại không kịp tiến bổ thân thể, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, nếu không có nội lực hùng hậu, sợ là sớm đã chống đỡ hết nổi.
Thiết Diễm thấy nàng thân hình lảo đảo, liền bước lên phía trước từng bước, làm cho nàng tựa vào trong lòng hắn, đầu gối lên vai hắn. Nàng rốt cuộc làm cái gì, làm sao có thể mệt thành như vậy? Hắn trong lòng tràn đầy đau đớn, ôm thân mình mảnh khảnh của nàng .
Mị tựa vào trong lòng hắn như vậy , hắn cảm thấy tâm đột nhiên yên ổn xuống dưới, trong đầu trống rỗng, ủ rũ tích lũy trong lòng giống nhau trong nháy mắt ngưng kết, mí mắt có chút trầm trọng.
“Diễm, ta hảo bẩn, nhưng là, ta hảo muốn ngủ……” Thiết Diễm nghe nàng ghé vào lỗ tai hắn thì thào vài câu như vậy, liền thân mình trầm xuống, hắn ôm chặt nàng hướng trong lòng hắn, xoay người đem nàng ôm lấy, quay đầu đối nhìn thái nữ chính quân nói,“Thỉnh ngày khác hãy đến.”
Dứt lời, xoay người ôm Mị vào phủ, trong lòng trừ bỏ lo lắng, còn có vui sướиɠ, bởi vì nàng, đã ở trong lòng hắn.
Thiết Diễm nghĩ, nàng từ trước tới nay yêu sạch sẽ, nhưng khắp người bây giờ toàn là bụi đất. Vì thế, vào trong viện, hắn liền phân phó Cốc Tây ở cùng Lạc Lạc, Cốc Bắc chuẩn bị nước ấm, chính mình bế nàng vào phòng.
Thiết Diễm đỏ mặt, thay nàng tắm rửa, thay quần áo, đem nàng an trí ở trên đệm giường. Tất cả làm xong, nàng thế nhưng ngay cả mắt cũng chưa mở một chút, nghĩ đến mới vừa rồi khi tắm rửa, thân thể nàng rõ ràng gầy yếu hơn trước thật nhiều, hắn không khỏi có chút lo lắng.
Vì thế làm cho Cốc Bắc đi mời đại phu, mọi người thế này mới phát hiện, từ khi Thiết gia trở về kinh sư, lần này đúng là lần đầu tiên phải mời đại phu, ngày thường , đều là Mị thay mọi người bắt mạch, kê đơn. [Sunny: AAAAA!!! Mọi người có thấy khúc anh Diễm đỏ mặt quá dễ thương k :OOO]
Tiễn bước đại phu, Thiết Diễm vẫn chưa yên tâm, đại phu nói nàng là do mất máu quá nhiều, lại mệt nhọc bôn ba nhiều ngày, nhưng dù sao thể chất cũng là tốt lắm, cũng không cần lo ngại, ngủ say như vậy chính là do quá mệt nhọc, tiếp theo chỉ cần uống thuốc bổ huyết cùng bổ thân.
Mới vừa rồi khi hắn thay nàng tắm rửa , vẫn chưa phát hiện trên người nàng có thương tích gì, kia, nàng vì sao lại mất máu quá nhiều? Lại vì sao gầy yếu đến lợi hại như vậy? Thiết Diễm biết có thể hỏi Cốc Đông, nhưng là nếu là Mị không muốn hắn lo lắng, sợ là hỏi cũng chỉ làm Cốc Đông khó xử.
Đang nghĩ tới đây, lại nghe nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng Lạc Lạc khóc, hắn vội vàng đi vào trong phòng, chỉ thấy Lạc Lạc trong lòng Cốc Tây , hướng tới Mị trên giường duỗi thẳng cánh tay, không ngừng khóc.
Thiết Diễm hít một hơi, tiếp nhận Lạc Lạc, cũng không quản hắn có nghe hay không, còn thật sự nhìn Lạc Lạc nói,“Không thể quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi.” Nói xong đưa hắn đặt ở bên người Mị, Lạc Lạc lập tức dừng lại tiếng khóc, thân mình nho nhỏ dán vào người Mị, tiếng nức nở nhỏ dần, chậm rãi ngủ.
Thiết Diễm bật cười, ngày thường đáng lẽ là con vẫn còn khóc, hắn thật sự không có biện pháp dỗ, chỉ có Mị, chỉ có nàng, chỉ cần ở bên người nàng, Lạc Lạc sẽ gặp nhu thuận lại, là dựa vào nàng như vậy, sau đó liền im lặng ngủ. Nhìn một lớn một nhỏ nằm ở nơi đó , thỏa mãn cùng vui mừng trong lòng hắn đúng là nói không nên lời.
Nàng, cuối cùng đã trở lại, trở lại bên người hắn, trở lại nhà của hai người.
Rõ ràng nàng chỉ có mười bảy tuổi, nhưng cách làm việc của nàng, thủ đoạn của nàng, đều đã làm cho người ta quên tuổi của nàng , nay nhìn gương mặt non nớt khi ngủ của nàng như vậy, Thiết Diễm cân nhắc lại tất cả những việc gần đây, những việc chứng kiến cùng nghe thấy; Nguyên lai vẫn là tiểu thê chủ thua hắn mười tuổi này, tinh tế lén lút không để lại dấu vết mà chiếu cố hắn, chiếu cố Thiết phủ từ trên xuống dưới.
Hắn, Thiết Diễm đến tột cùng vì sao được nàng ưu ái như vậy, che chở như vậy , hắn thậm chí không giống nam nhi, lại càng là một nam nhi không ra gì.
Nhưng hôm nay, nàng đã ở trong trái tim hắn, hắn thích nàng, thương nàng, chỉ có đối với nàng, hắn mới có thể cảm nhận được trái tim hắn có sự ôn nhu của nam nhi, nhu tình của nam nhi; Nếu là bên người không có nàng, hắn mới biết tưởng niệm khổ như thế nào, tương tư sẽ đau đớn ra sao.
Ngày ấy Thiết Diễm cứ đứng nhìn mẫu tử hai người suốt đêm, sắc mặt vui vẻ, lòng yên tĩnh như nước, không gian trong phòng ấm áp làm cho người ta không muốn tiến vào quấy rầy.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, hắn cũng thay quần áo, lên giường, đặt Lạc Lạc ở giữa, lôi kéo tay của Mị vòng sang ôm hai người. Mấy ngày nay, đây là ngày đầu tiên hắn ngủ được ngon giấc.
Mị ước chừng ngủ liền ba ngày, trong lúc đó, Thiết Diễm hướng Hoàng Thượng báo cáo tất cả, Triệu Lang cũng rất là lo lắng Mị, cho Thiết Diễm nghỉ ngơi mấy ngày, để cho hắn hảo hảo chiếu cố Mị.
Vì thế, hắn học cách dỗ nàng, nghĩ biện pháp làm cho nàng đang mơ mơ màng màng ngủ uống xong chén thuốc bổ huyết, canh gà bổ thân, hắn còn học cách giúp nàng thay nàng chăm sóc thân thể.
Tiểu Lạc Lạc chỉ cần đứng ở bên người Mị liền nhu thuận để cho hắn đút ăn, thay quần áo, mệt nhọc liền ôm Mị ngủ.
Đêm đó, khi Mị tỉnh lại, đập vào mắt đó là bóng dáng đáng yêu của con khi ngủ, cùng dung nhan khi Diễm ngủ say , mà tay nàng còn bị hắn nắm chặt chẽ.
Tỉnh lại, Mị không hề động, chính là như vậy yên lặng nhìn hắn, tay cũng nhẹ nhàng cầm tay hắn, dùng ánh mắt tinh tế âu yếm nhìn hai người, vẻ mặt hiện rõ nét yêu say đắm nhìn phu quân.
Đây, là hai người mà nàng muốn bảo hộ nhất trong đời, ngay cả khi phải chịu những mệt mỏi, vất vả nhất, nhưng cũng lại vạn phần đáng giá, vạn phần đáng quý trọng.
Tâm Mị chưa bao giờ yên ổn quá như thế, kiên định quá như thế, cuối cùng trong lòng hắn cũng đã có nàng, nhìn tay hai người đan chặt vào nhau, nàng sung sướиɠ nở nụ cười.
Dung Nhược a! Dung Nhược!
Con người sẽ thay đổi theo thời gian, có bao nhiêu người có thể kháng cự lại sự mài mòn của thời gian chứ?
Chỉ có thể đem hết toàn lực đi yêu một người, không cần buông tay, không cần rời xa, mới hy vọng được người đó đáp lại.
Cho nên, dù ngươi không có bắt lấy tay người mình thương, ta cũng đã chặt chẽ cầm tay người ta thương rồi. Ngươi dù mất đi hạnh phúc, nhưng ta lại đạt được hạnh phúc.
Vậy thì ngươi hai cứ chúc phúc cho ta đi!
Ta cũng hy vọng ngươi có thể quên đi tình kiếp này, kiếp sau hảo hảo cầm chặt tay người mà mình yêu.