Chương 34
Thọ yến này làm cho rất nhiều người đến nay đều thật lâu không thể quên.
Các nữ nhân không ngờ trên thế gian lại có giai nhân như thế, khuynh thành tao nhã, tuyệt đại dung mạo, nhưng lại tiếc nuối nàng sinh ra là thân nữ nhi .
Các nam nhân lại cảm động thế gian này lại có nữ nhân như thế , ti trúc la y, son thủy tay áo, chỉ vì, muốn phu quân cười. [Sunny: không hiểu lắm nên ta giữ nguyên không dịch == Sr các tình yêu :”>]
*** ***
Kia một ngày
Một dáng người vận y phục màu phấn lục thướt tha trên đài.
Trên đầu mang trang sức bằng phỉ thúy châu, ánh sáng ngọc tinh xảo; Sau đầu búi tóc cao đơn sơ; khuyên tai phỉ thúy hơi hơi lay động, bím tóc thả ở trước ngực, dài đến dưới đầu gối; Hai má lất phất vài sợi tóc mai đen nhánh, càng thêm quyến rũ như mặt trăng, tú lệ tuyệt luân.
Lông mi cong vυ"t, chậm chậm chớp; Phượng mắt nâng cao, nhẹ nhàng lưu chuyển nhìn phía dưới; Hai gò má đào, quyến rũ động lòng người; Trang dung tinh xảo , nếu tinh tế phác hoạ, nữ tử như thế, thế gian chỉ có một người.
Hoa bí thêu trên váy màu hồng nhạt, lục nhạt , váy dài vàng nhạt, giày thêu màu hồng phấn; Hoa bí phía trên sắc màu rực rỡ, tinh mỹ; Đẹp đẽ quý giá mà không mất vẻ thanh lệ.
Hoa lan thêu ở trên quạt, quạt chậm rãi mở ra. Mi mắt chậm rãi nâng lên, phượng mắt vừa chuyển, quyến rũ lạ thường.
Trang dung, phục sức, dáng người, đúng là những thứ mấy ngày nay chuẩn bị, nay lại càng thêm tinh mỹ, xa hoa.
Mị hôm nay muốn xướng “quý quân say rượu”, là nàng tự cải biên “quý phi say rượu”* nàng từng học quá. Vương Quân phụ thân suốt ngày ở trong phủ, chính là nghe Thiết Nguyệt xướng lại đã rất thích, nên Mị mới lấy đây làm quà. [Sunny: một vở kịch của TQ đó :d]
Trang sức, quần áo, giao cho Cốc Đông trong ba ngày đặt mua. Mặc kệ ở nơi nào, có tiền có thể sử quỷ thôi ma*, thật sự là một lời lẽ chí lý. [Sunny: có tiền là có tất cả đó :”>]
Vở kịch này là, vua Đường Huyền Tống cùng Qúy Phi ước hẹn ở bách hoa đình, để cùng đi ngắm hoa uống rượu. Nàng chờ mãi không thấy đâu, nghe người báo lại mới biết, nhà vua đang vui thú với Giang Phi trong cung. Dương Quý Phi nghe vậy rất đau buồn, không muốn sống nữa thế là nàng liền uống rượu để giải sầu, chỉ ba ly vào là đã say, tình tứ tràn trề, không kiềm chế được mình; Thế là nàng liền lờ đi tất cả, ưỡn ẹo khiêu da^ʍ, làm những động tác say rượu trước mặt hai Thái Giám là Cao Lực sĩ và Bùi Lực sĩ, để thỏa mãn du͙© vọиɠ trong mình, mãi cho đến khi mệt lừ rồi mới chịu trở về cung.
Mị nhẹ nhàng bước, dáng người thướt tha, giọng hát say đắm, giơ tay nhấc chân trang trọng lại ẩn hàm ai oán, uống ba ly rượu, ra vẻ rụt rè, hai tay để ở thắt lưng, xoay người; Lần thứ hai, hai tay để ở lưng tay áo, ra vẻ đã bị dục hỏa đốt người; Chén thứ ba, cảm giác say rã rời, mị nhãn như tơ, uống một hơi cạn sạch.
Dáng người mềm mại linh hoạt như vậy, làm cho Vương Quân cùng các tỷ phu, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Vẻ say rượu say sưa của Mị thu hút Thiết Nguyệt sắm vai tiểu cung thị đang xem xét đóa hoa nở rộ trong hoa viên. Dáng người khi ngồi của nàng, chỉ thấy đùi phải gấp khúc, bàn chân hướng bên ngoài, chân trái để sang một bên; Hai chân chậm rãi gấp khúc, nửa nằm nửa ngồi; Cánh tay đặt trên đùi phải, chân trái gác lên đùi chân phải, chậm rãi đong đưa, bàn tay đặt ở phần eo, tạm dừng một lát, hai chân đứng lên.
Nàng thuần thục lắc lư thắt lưng cùng chân, nhảy đến xuất thần nhập hóa. Khi Thiết Nguyệt đến đỡ nàng, hai chân nàng đá vào nhau, hai mắt vô thần, thân thể bỗng trờ nên mềm mại, làm ra vẻ cố gắng chống đỡ thân thể. Tay phải xoa thái dương hoặc hai tay tự nhiên rủ xuống, chân trái hướng bên trong, chậm rãi mà bước, chân phải thuận thế hướng ra bên ngoài, lại đi phía trái giữ thượng từng bước, trên thân vô lực, toàn thân theo động tác chân mà tự nhiên đong đưa. Động tác của nàng tản mát ra mùi rượu, hơi thở mảnh mai vô lực đến mê người . [Sunny: ta tự hỏi anh Diễm xem tơi cảnh này thì như thế nào =]]]
Một nụ cười, một cái đá chân, một cái lảo đảo, đem buồn bực tâm tình biểu lộ không bỏ sót, ai oán lại mang chút mị hoặc, nàng làm cho Thiết Diễm rung động, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt mê hoặc của nàng đêm đó, hai lỗ tai không khỏi nóng lên, mi mắt hạ xuống, muốn nhìn lại không dám.
Tiếng trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên, dù có có vài quan viên không hiểu lắm, nhưng cũng bị mê muội vì dáng người ôn nhu mượt mà và giọng hát tinh tế uyển chuyển của nàng.
Cuối cùng, chiêng trống vang lên, Mị tay cầm chiết phiến, tay áo bay lên, liên tục múa, thật lâu không thôi, nhịp trống dừng lại, thân hình mạnh mẽ di chuyển, hai chân lay động, hai tay giang ra, thân thể ngửa ra sau, mặt hướng lên trời.
*** ***
Mị đứng dậy cùng với Thiết Nguyệt đáng yêu hoá trang thành cung thị , còn có Cốc Tây Cốc Bắc sắm vai cung nữ, đúng giữa đài, bái một bái, cùng kêu lên nói,“Cung chúc Vương Quân phúc thọ vô song, tùng hạc duyên niên!”
“Hảo! Hảo! Hảo!” Vương Quân liên thanh nói hảo, đây là thọ lễ ý nghĩa nhất từ trước đến nay hắn nhận được. Trong mắt nước mắt lóe ra, không biết bao lâu đã không có cảm thụ quá vui mừng như vậy.
Mị đang muốn cùng đám người Thiết Nguyệt lui ra tháo trang sức, Lạc Lạc ngồi ở trong lòng Thiết Diễm , giơ hai tay muốn Mị ôm, Thiết Diễm ôm sát nho nhỏ thân mình của hắn, hắn liền “Oa ~” một tiếng khóc lớn lên, hai tay nhỏ bé hướng tới Mị huơ loạn.
Mị vừa nghe con khóc, trực tiếp từ trên đài nhảy xuống, đi đến chủ tọa, tiếp nhận con, vỗ nhẹ hai cái, Lạc Lạc liền ngừng khóc, chính là dựa vào Mị hơi hơi nức nở, bộ dáng ủy khuất nhìn Mị vỗ về hắn. Thiết Diễm rất bất đắc dĩ, hắn làm sao có thể dán nàng như vậy a?
Mị ôm Lạc Lạc, nhìn Yến vương liếc mắt một cái, kéo Thiết Diễm, đối với ba người ngồi trên ghế nói,“Chúng ta đi xuống tháo trang sức trước.”
Triệu Lang nhìn Mị, gật gật đầu, trang dung của nàng nhìn gần càng thêm kinh người xinh đẹp. Nàng như thế nào hóa trang tinh xảo như vậy nhưng lại không có đậm rực rỡ và tục tằng? Bất quá đừng nói nữ tử, sợ là nam tử cũng không có thể hóa thành như vậy.
Trung Hiếu vương Thiết Dũng cũng chỉ là vuốt cằm, Vương Quân cũng là nhẹ nhàng nói : “Mị, quà của con, thật sự là dụng tâm.”
Mị kéo qua Thiết Diễm, cười đáp,“Đây là một mảnh tâm ý của Diễm và ta , phụ thân thích là tốt rồi, cởi bỏ trang sức xong liền trở về cùng phụ thân uống thọ rượu, được không?”
“Hảo hảo hảo.” Vương Quân cười nhìn theo nàng rời đi.
*** ***
Mị một đường lôi kéo Thiết Diễm hướng trong phòng đi đến, thẳng đến trong viện, nàng mới phát hiện Thiết Diễm tựa hồ vẫn không có lên tiếng, làm cho nàng không khỏi nghĩ đến đêm thành thân đó…
Nàng chậm rãi xoay người, thấy Thiết Diễm quay đầu nhìn một bên, tâm tình nhưng lại thấy ảm đạm, vẫn là không được sao? Muốn như thế nào mới có thể chạm đến nội tâm hắn đây?
Mị nhìn nhìn tay mình đang nắm tay hắn, thở dài một tiếng, chậm rãi buông ra ngón tay, lại ở lúc buông ra bị Thiết Diễm đưa tay cầm lại.
Nàng ngẩng đầu, vẫn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt hắn, nhưng, nàng lại thấy rõ bên tai hắn ửng đỏ. Trong lòng nhất thời nhảy nhót không thôi, hắn, không có buông ra tay của nàng .
Nhưng là, vì sao không chịu nhìn nàng đâu? Nàng cầm tay hắn, bước từng bước nhưng vẫn không quên quay sang nhìn Thiết Diễm, hắn lại chính là quay mặt hướng bên kia, nhưng nàng vẫn nhìn đươc bên tai hắn ửng đỏ, hắn, đây là làm sao vậy?
“Diễm?” Mị thật cẩn thận nhỏ giọng kêu hắn,“Chàng làm sao vậy?”
“Nàng, nàng đi trước tẩy trang đi!” Thiết Diễm thấp giọng nói, từ lúc diễn xong, nàng trực tiếp đi đến trước mặt hắn, trong mắt hắn liền chỉ có phượng mắt tinh tế tinh xảo của nàng, thân hình cao gầy, quyến rũ, làm cho hắn căn bản không dám nhìn nàng, sợ chính mình không biết sẽ làm ra cái chuyện thất thố gì. [Sunny: AAA!A ơi a dẽ thương qua :”>]
Bị nàng nắm chặt tay như vậy, hắn mặc dù không dám nhìn nàng, nhưng hắn cảm giác được tay nàng hình như lỏng dần. Khi nàng muốn thả tay, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm tay của nàng, muốn lưu lại nàng, hắn không thích cái loại cảm giác đau đớn khi không có nàng.
Mị đem Lạc Lạc đưa cho hắn, Thiết Diễm theo bản năng đưa tay ôm lấy, nàng liền dùng tay kia kéo mặt Thiết Diễm , hắn cũng ngoan ngoãn để nàng kéo, nhưng lại cúi mắt, nhìn về phía Lạc Lạc trong lòng.
Hắn rốt cuộc là…… Mị có chút hoang mang, gần nhất Thiết Diễm luôn sẽ có chút biểu hiện kỳ quái ,như là hiện tại vậy, không phải không được tự nhiên, cũng không phải quật cường, nhưng lại luôn trốn tránh, không chịu nhìn nàng, nàng thực đáng sợ vậy sao?
“Diễm, ta hóa trang như vậy, chàng cảm thấy rất kỳ quái?” Mị nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy phỏng chừng là như thế này, nơi này rốt cuộc không có nữ tử tô son điểm phấn, nàng kỳ thật cho tới bây giờ không để ý quá người khác như thế nào xem nàng, nhưng, cũng không thể không để ý hắn.
“Sẽ không.” Thiết Diễm thấp giọng nói, làm sao có thể kỳ quái, hắn chưa thấy ai so với nàng đẹp hơn a.
“Kia?” Mị nghĩ nghĩ,“Chàng không thích nữ nhân hoá trang?”
Thiết Diễm giật mình, xác thực chưa có nữ nhân nào hoá trang cả. Người hắn gặp qua duy nhất chính là nàng, bất quá, không phải là không thích, nàng hóa trang luôn gây cho hắn nhiều cảm giác kỳ quái , làm cho hắn không thể tự động điều khiển cảm xúc.
“Diễm?” Thấy hắn rốt cục nhìn nàng, cũng là nhìn đến ngẩn người, một tiếng cũng không nói.
Thiết Diễm nhìn phượng mắt hắc bạch phân minh xinh đẹp của nàng, trong nháy mắt mặt đỏ lên, nhưng không cách nào dời đi hai mắt sang chỗ khác.
Mị lần này cũng là hiểu được, không phải chán ghét, không phải không thích, mà là…… Nhìn hắn hai má đỏ ửng, trong mắt kinh diễm, nàng, đã hiểu.
Mị cúi người, đến sát bên hắn, cảm giác được hắn nín thở, nhẹ nhàng dán vào môi hắn, thấp giọng nói,“Diễm thích như ta vậy sao.”
Không phải nghi vấn, không cần đáp án, nhưng Thiết Diễm nhẹ gật đầu. Mị cười nhẹ, hôn lên môi hắn.
“Diễm, làm sao bây giờ? Ta không muốn trở lại trong luyện võ trường nữa.” Mị cả người đều dán trên người Thiết Diễm, vừa hôn vừa nói.
“Không, không được.” Thiết Diễm bị nàng hôn khiến cho có chút choáng váng , hắn hiểu được lời của nàng, vội vàng phủ định, hắn thế nhưng thiếu chút nữa đã quên, đây là ngày sinh của phụ thân đâu!
“Ha ha,” Mị sung sướиɠ cười nhẹ, Diễm, một chút hài hước cũng không có, thật là chính trực đáng yêu.
“Kia, chúng ta phải nhanh thôi.” Mị cúi đầu, nhìn Lạc Lạc đang nhìn nàng cùng Diễm ngây ngô cười ha ha , cúi người hôn một cái, kéo qua Thiết Diễm mặt đỏ hồng đi vào phòng.
*** ***
Lần đó sau thọ yến, Mị lại thành người tâm phúc của chúng quan gia quyến , không còn thỉnh nàng đánh đàn làm khúc, mà là hướng nàng thỉnh giáo kỹ thuật hoá trang tinh xảo kia .
Lần đó sau thọ yến, Thiết Diễm trở về trong quân nhậm chức, thao luyện tân binh.