Chương 50: “Cậu tính thế nào?”

Câu xin lỗi của Khương Tỉnh cuối cùng cũng không nói hết. Môi Trần Thứ ấm áp mềm mại, hơi thở nóng hổi, cướp hết giọng nói và suy nghĩ của cô. Anh hôn rất dịu dàng, sợ cô không thở được, hôn một lúc liền lùi ra, đợi cô hít vào một hơi lại tiếp tục.

Thân mật một lát như vậy, Khương Tỉnh không phản đối, đôi môi trắng bệch cuối cùng cũng có chút sức sống, nhìn qua hình như tinh thần cũng tốt hơn một chút.

Trần Thứ nắm lấy tay cô, im lặng nhìn một hồi.

“Uống nước nhé?” Anh hỏi.

Khương Tỉnh gật đầu một cái, mắt nhìn vào anh.

Trần Thứ đứng dậy rót nước tới, đút cho cô vài ngụm, để ly xuống rồi ngồi bên giường, Khương Tỉnh chủ động nắm lấy tay anh.

Trần Thứ cầm ngược lại tay cô, để trong lòng bàn tay mà vuốt ve, hỏi: “Đói không, anh mua cháo cho em nhé?”

Khương Tỉnh lắc đầu: “Vẫn chưa đói, lát nữa mẹ em sẽ đưa cháo tới.” Ngừng một chút, hỏi, “Anh thì sao, anh đói không, tối hôm qua đã ăn chưa?”

“Đã ăn rồi, vẫn còn no.”

Khương Tỉnh không tin lắm, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu rưỡi.”

Khương Tỉnh nói: “Vậy anh đi ăn sáng đi, trong bệnh viện có căn tin.”

“Vẫn chưa đói, lát nữa lại ăn.”

Khương Tỉnh không khuyên nữa, trầm mặc một hồi, nói: “Anh từ Hong Kong tới?”

Trần Thứ gật đầu.

“Công việc vẫn chưa xong hả?”

“Cũng gần xong rồi, còn một chút nhờ đồng nghiệp làm giúp.”

Khương Tỉnh mím môi, nói, “Hôm qua… chị em nói với anh sao?”

“Ừ.”

“…Chắc là bị dọa rồi hả?”

Trần Thứ ngẩn ra, môi mím chặt, một hồi lâu sau mới gật đầu.

Đúng là sợ hãi.

Hôm qua gọi điện thoại, định hỏi cô có muốn mua gì không, bởi vì trước cuộc họp nghe mấy đồng nghiệp oán hận phải mua đồ giùm cho mấy bạn học nữ, nói người ta gửi tới toàn là tên mấy nhãn hiệu lạ, chắc phải mất cả ngày đi tìm.

Trần Thứ liền nghĩ tới Khương Tỉnh, không ngờ lại nhận được tin tức như thế.

Lần chờ đợi chuyến bay này là lần khó khăn nhất từ trước tới nay. May mà máy bay không bị trễ, đến sân bay cũng thuận lợi gọi được xe, lúc tới nơi này, cô vẫn đang ngủ.

Trần Thứ cảm thấy may mà cô đang ngủ, nếu không anh cũng không biết nên nói câu gì đầu tiên.

Khi đó tình trạng của anh đúng là không ổn, nửa ngày cũng không có cách nào trấn tĩnh lại, thấy cô nằm im lặng trong chăn, mặt trắng đến trong suốt, anh không biết mình có tâm trạng gì. Ở bên cô cả đêm, đến khi hừng đông mới trở lại bình thường.

Anh cũng nhớ lại lần đó.

Tháng chín bọn họ chỉ ở bên nhau một đêm đó, cô nói là kỳ an toàn, mặc dù anh không yên tâm, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được. Cô cố tình dụ dỗ, anh liền quên hết mọi thứ. Thêm vào đó trong khoảng thời gian này lại không ở bên cạnh chăm sóc cô, nếu ở bên cô, có lẽ đã sớm phát hiện ra, cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

Trần Thứ cảm thấy, hình như anh lại thêm một lần hại cô chịu khổ.

Cho nên lúc cô xin lỗi, anh rất khó chịu.

Trần Thứ trầm mặc một hồi. Khương Tỉnh cũng không nói gì, cô có thể tưởng tượng được hôm qua anh sốt ruột thế nào khi bỏ hết mọi công việc chạy tới đây.

Tay Khương Tỉnh phủ lên mu bàn tay Trần Thứ.

Anh ngước mắt, Khương Tỉnh cười với anh.

Lúc này, có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Trần Thứ quay đầu lại, thấy người tới, lập tức đứng lên, gọi: “Dì,”

Mẹ Khương ngẩn người, có chút không phản ứng kịp.

Lúc này, Khương Mộng đi vào, mở miệng chào hỏi: “Trần Thứ, Khương Khương sao rồi?”

“Đã tỉnh rồi.”

Khương Mộng đi qua, không nhìn mẹ Khương đang kinh ngạc với ánh mắt mang theo chút oán giận, đi thẳng tới bên giường, “Khương Khương?”

“Chị.”

“Tốt hơn rồi?” Lúc hỏi Khương Mộng trừng mắt nhìn cô.

Khương Tỉnh liền hiểu ý chị, ừ một tiếng.

Khương Mộng xoay người nói với Trần Thứ: “Cậu thức cả đêm cũng mệt rồi, đi rửa mặt ăn gì đi.” Nói xong lấy túi đồ đưa cho anh, bên trong là đồ dùng rửa mặt dã được chuẩnbị sắn.

“Cảm ơn.”

Trần Thứ rất cảm kích, vừa cảm ơn ý tốt của chị, cũng là cảm ơn chị hôm qua đã kịp thời báo cho anh biết.

Ánh mắt Trần Thứ lại rơi trên mặt Khương Tỉnh.

Khương Tỉnh cười với anh, “Đi đi, nhanh trở lại.”

Trần Thử lại gần, ngại có người ở đây nên vẫn cố nhịn, vuốt tay cô để cô yên tâm, “Được, anh quay lại ngay.”

Mẹ Khương nhìn hết cảnh này, trong lòng rất không thoải mái nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy. Khó có khi thấy Khương Tỉnh cười nhẹ nhàng như vậy, bà vừa khổ sở lại đau lòng, còn có một chút cảm giác nói không rõ được, cảm thấy dù bọn họ đối xử tốt với Khương Tỉnh hơn nữa, cũng không có tác dụng bằng sự xuất hiện của người kia, cậu ta đến, con gái bà như sống lại, ánh mắt cũng trở nên khác biệt.

Nghĩ như vậy nên ngay cả một câu ác độc cũng không thể nói ra.

Tràn Thứ đi tới bên cạnh mẹ Khương, cúi đầu nói: “Dì, vậy con ra ngoài trước.”

Tâm trạng mẹ Khương phức tạp, không rảnh để ý đến, cũng không lên tiếng, đi thẳng tới bên giường nhìn Khương Tỉnh.

Chờ Trần Thứ đi ra ngoài, Khương Mộng nói: “Tối hôm qua Hứa Nhất Định đưa ba mẹ về thì tiểu Trần tới, có anh ta chăm sóc Khương Tỉnh nên con về nhà.”

Mẹ Khương ngẩng đầu lườm chị một cái, vẫn bất mãn, “Buổi sáng gọi điện sao con không nói, vừa rồi ở dưới lầu cũng không nhắc tới, con cố ý.”

Khương Mộng bất đắc dĩ cười: “Đúng đúng đúng, không phải con sợ bị mắng sao.”

Mẹ Khương liếc chị một cái, cúi đầu mở nắp bình giữ nhiệt, quay đầu đổi giọng nói chuyện với Khương Tỉnh, “Ăn cháo táo đỏ, bồi bổ khí huyết, buổi tối sẽ hầm canh cá cách thủy cho con.”

Khương Tỉnh hơi ngạc nhiên vì bà không tức giận, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Khương hừ một tiếng, bộ dạng có chút mất hứng, “Còn khách khí với mẹ.”

Đối với con trai nhà người ta thì thân mật như vậy, quả nhiên con gái lớn không thể giữ.

Nghĩ tới đây, mẹ Khương tự giật mình một cái, có chút bi thương: Con gái đúng là đã lớn, lại thích Tiểu Trần kia, chỉ sợ muốn giữ cũng không được.

Nhưng mà Tiểu Trần…

Trong lòng mẹ Khương thở dài một tiếng, nhớ tới chuyện Khương Tỉnh sẩy thai, lập tức lại trừ Trần Thứ nhiều điểm, cán cân trong lòng lại nghiêng. Mấy giây ngắn ngủi, vẻ mặt mẹ Khương

thay đổi mấy lần, tỏ ra rất rối rắm.

Khương Tỉnh nhìn sắc mặt bà, lựa lời nói: “Mẹ, khiến mẹ vất vả như vậy, con rất áy náy.”

“Con cứ chịu tội như vậy, mẹ không vất vả mới lạ.” Mẹ Khương đỡ cô dậy, ngồi bên giường đút cháo cho cô, vừa đút vừa muốn tâm sự, mấy lần muốn nói lại thôi, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn nhíu mày nói, “Con gái phải biết cách bảo vệ mình, đàn ông trẻ tuổi quá sẽ không cân nhắc hậu quả, dù sao người chịu đau khổ cũng không phải bọn họ.”

Khương Tỉnh sững sờ một chút mới hiểu được, lập tức nói: “Mẹ chuyện này không liên quan đến anh ấy, mỗi lần đều do con…”

Nói đến đây, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ lên, trước mặt Trần Thứ da mặt cô rất dày, nhưng ở trước mặt mẹ và chị nói đến việc này vẫn rất xấu hổ.

Giọng Khương Tỉnh nhỏ dần, cúi mặt xuống, nói: “Là thật…”

Khương Mộng đứng bên cạnh nghe thấy cũng lúng túng ho một tiếng nói: “Mẹ, đây là chuyện ngoài ý muốn, Khương Khương không phải con nít, đừng nói nữa.”

Mẹ Khương lầm bầm hai câu, không nói nữa.

Trần Thứ quả nhiên nhanh chóng trở lại.

Khương Mộng đưa mẹ Khương đi, buổi trưa lại đưa cơm tới, phát hiện ba Khương ngồi ngoài hành lang, tay để trên đầu gối, tư thế giống như ngày hôm qua.

Khương Mộng sững sờ một cái, đi tới

“Ba…”

Ba Khương ngẩng đầu, Khương Mộng thấy ông rất tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, dường như già đi mấy tuổi.

Khương Mộng cảm thấy chua xót, “Mẹ nói ba đi thư viện, ba không đi sao?”

“Đi lúc sáng.” Ba Khương rầu rĩ nói xong câu này, khẽ cúi đầu xuống.

Trên đầu ông dường như nhiêu tóc bạc hơn.

“Ba ăn trưa chưa?” Khương Mộng lại hỏi.

Ba Khương ừ một tiếng.

Khương Mộng do dự một hồi, nói: “Không vào xem Khương Khương một chút sao? Nó đã khá hơn hôm qua nhiều.” Ngừng một cái, nhẹ giọng nói, “Tiểu Trần… ừm, chính là bạn trai của Khương Khương, tối hôm qua đã tới, đang chăm sóc nó.”

Thấy ba Khương không lên tiếng, Khương Mộng đoán ông cũng đã nhìn thấy qua cửa sổ nhỏ, cũng có thể khi Trần Thứ đi qua bọn họ đã gặp nhau.

Khương Mộng không biết ông đang nghĩ gì, chờ một hồi, nói: “Vậy con đi đưa cơm trước.”

Đi tới cửa, lại quay đầu nói, “Ba, Khương Khương căn bản không trách ba.”

Nói xong đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Khương Mộng đưa cho Khương Tỉnh cháo gan heo, bên cạnh đó còn có một phần cơm.

Khương Mộng mở bình giữ nhiệt ra. Trần Thứ nói: “Để tôi.”

Khương Mộng chỉ hộp cơm trong túi, “Đó là cơm của cậu, ăn trước đi.” Sau đó nhìn về phía Khương Tỉnh, nói, “Mẹ nấu.”

Khương Tỉnh giật mình, sau đó liền cười, nói với Trần Thứ: “Mẹ em nấu ăn rất ngon.”

Trần Thứ hình như cũng không ngờ sẽ nhận được đãi ngộ này, nhất thời có chút được chiều mà sợ, lập tức nói cảm ơn Khương Mộng, mở nắp hộp cơm ra, mùi thức ăn thơm mê người. Anh quay đầu nhìn Khương Tỉnh, đôi mắt sáng rỡ.

Khương Tỉnh cười thúc giục, “Nhanh ăn đi.”

Khẩu vị của Khương Tỉnh tốt hơn lúc sáng, ăn cơm trưa xong tinh thần cũng khá hơn một chút.

Trần Thứ cất hộp cơm và bình giữ nhiệt đi, Khương Mộng ngồi bên giường nói chuyện với Khương Tỉnh, tán gẫu vài câu rồi thấp giọng nói: “Ba vẫn ngồi bên ngoài.”

Khương Tỉnh và Trần Thứ đồng thời sững sờ.

“Vẫn chưa đi sao?” Khương Tỉnh nhíu mày.

Trần Thứ đi tới nói: “Chú đã đến từ lâu, tôi đi qua gọi nhưng hình như ông không muốn vào.” Ngừng một chút, nhìn về phía Khương Tỉnh, “Khương Khương, anh đi xem một chút.”

Anh ra ngoài, bị Khương Tỉnh gọi lại.

“Đừng đi, ông sẽ không để ý đến anh đâu.”

Khương Mộng cũng đồng ý, “Chắc ông không biết đối mặt với Khương Khương thế nào, vậy cũng tốt, để ông thay đổi tính tình bướng bỉnh kia đi.”

“Ừm, chắc chưa tới hai tiếng nữa ông sẽ đi.” Khương Tỉnh nói.

Hai tiếng nghỉ trưa kết thúc, thư viện mở cửa, chính là thời gian đi làm.

Nhưng Khương Tỉnh đã đoán sai, đã đến giờ làm việc nhưng ba Khương cũng không đi, ông ngồi bên ngoài cả buổi chiều.

Khương Tỉnh ngủ một giấc, tỉnh lại đã là chạng vạng, mơ màng mở mắt, bên giường có một người đứng đó.

Cô nghĩ là Trần Thứ, gọi một tiếng, không thấy đáp lại, người kia từ từ đi tới.

Cô dụi mắt, thấy rõ, giật mình một cái, gọi…

“Ba.”

Cô chống tay muốn ngồi dậy, vừa động đậy liền kéo giá truyền dịch đi. Chớp mắt một cái liền thấy người kia đã tới bên giường.

“Ba.” Khương Tỉnh lại gọi một tiếng.

Ba Khương đỡ giá truyền dịch, nhìn mu bàn tay cô, tim mới ổn định trở lại.

“…Con ngủ đi.” Ông nhíu mày, cứng ngắc nói một câu.

“Con ngủ đủ rồi.” Khương Tỉnh nói.

Ba Khương nhìn cô, lại nghĩ tới bộ dạng cô ngã xuống ngày đó, mặt trắng bệch, cứ như vậy mà hôn mê.

Giống như lúc bốn tuổi ngã từ ghế sau xe đạp của ông xuống, đầu đập vào nền gạch, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Sắc mặt ba Khương lại trở nên khó coi. Ông vuốt vuốt mặt, nghe thấy Khương Tỉnh nói: “Con không sao, ba đừng lo.”

Ba Khương không nói gì, nhưng cũng không đi ra ngoài.

Khương Tỉnh đang định gọi ông một tiếng, Trần Thứ liền vào, đi theo phía sau là một y tá.

Thấy ba Khương ở trong phòng, Trần Thứ hơi kinh ngạc, gọi một tiếng “Chú”, y tá ở phía sau đi nhanh tới, để nhiệt kế lên bàn, “Bệnh nhân sốt sao? Đo nhiệt độ trước đã!”

“Sốt?” Khương Tỉnh hơi sững sờ nhìn về phía Trần Thứ, “Hình như không có mà.”

Trần Thứ giải thích: “Anh sờ trán cảm thấy hơi nóng, đo thử một chút.”

Khương Tỉnh nghe lời, sau khi đo xong, ý tá nói: “Bình thường, không sốt, làm tôi sợ quá.” Quay đầu nói với Trần Thứ, “Được rồi, tình trạng rất tốt, người nhà cũng đừng quá căng thẳng, để bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều một chút, sau khi xuất viện thì bồi bổ thân thể, không có chuyện gì đâu.”

Trần Thứ hơi không yên tâm, lại cúi người sờ trán Khương Tỉnh, nói: “Có thể đo lại lần nữa không, tôi vẫn thấy hơi nóng.”

Y ta mặc dù bất mãn anh cằn nhằn nhưng cũng coi như chuyên nghiệp, đo lại lần nữa, trấn an anh, “Thật sự không có chuyện gì, nhiệt độ này là bình thường, chắc là anh mặc quá ít nên tay bị lạnh, mặc thêm quần áo đi.”

Trần Thứ: “…”

Khương Tỉnh bật cười, nói cảm ơn với y tá.

Y tá đi rồi, Trần Thứ hỏi Khương Tỉnh: “Có khó chịu không?”

Khương Tỉnh lắc đầu.

Trần Thứ thả lỏng một chút, thấy ba Khương vẫn đứng ở đó, liền cầm ghế lại, “Chú ngồi đi ạ.”

Ba Khương nhìn anh một cái, không lên tiếng, ánh mắt dời về mặt Khương Tỉnh.

“Ba, ba ngồi đi.” Khương Tỉnh cũng nói một câu.

Ba Khương hàm hồ ừ một tiếng, mấy giây sau vẫn ngồi xuống.

Trần Thứ rót một ly nước bưng tới: “Chú, chú uống nước đi.”

Khương Tỉnh nhìn chằm chằm sắc mặt ba mình, sợ ông không nhận sẽ khiến Trần Thứ khó xử, liền nói: “Ba, ba uống miếng nước đi.”

Ánh mắt cô cẩn thận, ba Khương nhìn thấy liền phiền muộn.

“Để đó đi.”

Giọng nói lạnh nhạt xa cách, nhưng cũng không từ chối, Khương Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Thứ, Trong mắt có chút vui mừng.

Trần Thứ mỉm cười với cô.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, dù không rõ ràng nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Ba Khương nhíu mày, chỉ làm như không thấy.

Không lâu sau, mẹ Khương và Khương Mộng cùng nhau đưa cơm tối tới, thấy tình cảnh trong phòng bệnh đều sững sờ.

Trần Thứ đã đi qua, nhận lấy túi trong tay Khương Mộng, lại trịnh trọng nói cảm ơn mẹ Khương: “Dì, cảm ơn dì đã nấu cơm cho con, ăn rất ngon.”

Thái độ của anh thành khẩn, lời nói cũng dễ nghe, mẹ Khương ngại mặt mũi, đáp một tiếng, ngẩng đầu, đối mặt với ba Khương.

Vợ chồng già hai người đều thấy vẻ phức

tạp, khó xử, bất đắc dĩ… còn có chút buông lỏng mơ hồ trên mặt đối phương.



Khương Tỉnh ở bệnh viện năm ngày, bác sĩ đề nghị về nhà tĩnh dưỡng.

Trần Thứ xin nghỉ phép nửa tháng ở lại chăm sóc cô, Khương Tỉnh không khuyên được, chỉ có thể tùy anh. Nghe theo đề nghị của Khương Mộng, cô chưa về nhà mà vẫn đến cư xá Hướng Viên, Trần Thứ cũng ở đó.

Một tuần sau, thái độ của mẹ Khương với Trần Thứ có chút kì lạ, khách sáo cũng không phải nhưng cũng không mặn mà lắm, bọn họ không ngăn cản Trần Thứ ở lại Hướng Viên chăm sóc Khương Tỉnh.

Ở bệnh viện bọn họ đều thấy được, người trẻ tuổi này chăm sóc Khương Tỉnh rất tốt. Anh dường như làm việc tỉ mỉ nghiêm túc hơn nhiều so với những người ở tuổi đó, tìm thế nào cũng không ra sai sót.

Sau khi Khương Tỉnh xuất viện đều ở Hướng Viên, mẹ Khương càng thêm nhàn rỗi, nấu cơm hầm cháo, giặt quần áo đều do Trần Thứ làm. Lúc bọn họ đến thăm Khương Tỉnh, Trần Thứ còn làm một bàn thức ăn mời bọn họ.

Ăn vài lần, mẹ Khương cảm thấy một người đàn ông mà nấu ăn ngon như vậy cũng hơi kì quái.

Trần Thứ ở Giang Thành hai mươi ngày.

Thân thể Khương Tỉnh suy yếu, những ngày qua ở nhà tĩnh dưỡng ngủ rất nhiều, cũng không ra khỏi nhà, đối với nhiều việc cũng không biết rõ.

Chỉ là dần dần phát hiện, thái độ của ba mẹ với Trần Thứ hình như hơi thay đổi.

Ví dụ như, mẹ Khương thỉnh thoảng sẽ hỏi cô: Tiểu Trần nghỉ lâu như vậy sẽ không bị công ty đuổi chứ. Thậm chí có một lần còn thúc giục cô khuyên Trần Thứ trở về sớm một chút, đừng để mất chén cơm.

Mà ba Khương, mặc dù không nói gì, nhưng có một lần Trần Thứ gọi ông, Khương Tỉnh nghe thấy ông đáp lại.

Cô không xác định điều này có phải thể hiện là bọn họ đã hơi chấp nhận Trần Thứ hay không.

Cho đến một ngày trước khi Trần Thứ rời khỏi Giang Thành, Khương Tỉnh ngủ trưa tỉnh lại, phát hiện Trần Thứ không ở trong phòng, cô đứng dậy muốn ra ngoài tìm anh, ở cửa lại nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.

Đều là giọng nói quen thuộc, vừa nghe liền nhận ra, một người là ba cô, một người là Trần Thứ.

Khương Tỉnh hết sức kinh ngạc, bọn họ thế mà có thể ngồi nói chuyện với nhau.

Cô không đi ra, nhẹ nhàng mở hé cửa, nghe thấy giọng ba cô: “Việc này cậu tính thế nào?”