Chương 34: “Ở bên anh ấy, em rất thoải mái.”

“Tôi phải về rồi, Tôn tiểu thư.” Trần Thứ nói với Tôn Du.

Anh đi bộ dọc về phía trước, được một đoạn, đứng ở ven đường, có một chiếc taxi đi qua dừng lại bên cạnh, tài xế hạ cửa sổ xuống hỏi anh có đi không, anh liền lên xe.

Trần Thứ đi taxi về nhà.

Kì thật cũng không thể nói là nhà. Ở chỗ này, anh không có nhà.

Nghiêm túc mà nói, ở chỗ khác cũng không có, muốn dẫn Khương Tỉnh về quê Giang Tây, cũng không thể xem là nhà.

Chỗ đó, không có người nào đang đợi anh.

Một người cũng không có.

Nhưng mà, giờ phút này có một người ở tiểu khu Trần Thứ thuê đợi anh.

Thân ảnh Trần Thứ vừa xuất hiện, Trần Lập Đông liền đứng lên từ bồn hoa nhỏ, thình lình xuất hiện trước mặt anh.

“Tiểu tử thối, mày còn biết đường về, ông đây đói đến mức bụng xẹp lép rồi!”

Trần Thứ đang suy nghĩ, có chút thất thần, qua hai giây mới phản ứng lại, không tự chỉ nhíu mày, “Ông ở đây làm gì?”

Trần Lập Đông “hắc” một tiếng, “Nói gì vậy chứ? Chú tới thăm mày, mày lại có thái độ này à?”

Trần Thứ không muốn nhiều lời với ông ta, cất bước rời đi.

Trần Lập Đông nhất quyết không tha đi tới, dọc đường nói dong dài không ngừng, theo lên lầu.

Trần Thứ mở cửa, Trần Lập Đông định theo vào, Trần Thứ đẩy ông ta: “Ông rốt cuộc muốn làm gì? Tháng này tôi đã gửi tiền rồi!”

Trần Lập Đông sững sờ, không hiểu sao anh lại hung dữ như vậy, kì quái nói: “Tiểu tử mày ăn trúng thuốc súng sao, thế nào, cãi nhau với đàn bà hả?”

Trần Thứ không trả lời, lạnh lùng nhìn ông ta.

Bụng Trần Lập Đông kêu một tiếng, đói bụng khiến ông ta khó chịu, đành tạm thời giả vờ giả vịt chịu thua: “Tiểu Thụ à, chú đói đến hỏng bụng rồi, không phải như vậy thật sự sẽ không đến tìm con, nếu không ăn cơm trước rồi nói sau nha? Chú bảo đảm, ăn no liền đi, tuyệt đối không ở đây, được chưa?”

Trần Thứ không nói một lời, lấy một tờ tiền đưa cho ông ta, Trần Lập Đông duỗi tay nhận lấy, Trần Thứ vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Trần Lập Đông chấn động, đá mạnh vào cửa: “Này! Tiểu tử thối!”

Bên trong không có động tĩnh, Trần Lập Đông căm giận xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Một trăm đồng mà muốn đuổi ông đây đi sao, tưởng ông đây là ăn mày sao! Mày tên khốn kiếp này, sớm muộn tao cũng có cơ hội dạy dỗ mày một trận!”

Trần Lập Đông vội vàng ăn cơm, hùng hùng hổ hổ đi, đến dưới lầu nhận được một cuộc điện thoại, vô cùng bực bội gào lên: “Tìm ông đây có việc gì? Nếu không phải mày ngu ngốc, ông đây sẽ thua sạch sao? Bây giờ được lắm, vừa bị đánh, ông đây còn phải ngủ gầm cầu, mẹ nó mày cút đi!”

Ngoài cửa yên tĩnh, trong hành lang cũg yên tĩnh.

Trong phòng, Trần Thứ đưa tay ấn lên trán, hai vai buông thõng, ngồi trên ghế một lúc. Anh không vào phòng ngủ, cũng không mở quạt phòng khách, thời tiết rất nóng nực, trên người trên mặt mồ hôi chậm rãi chảy ra.

Nhưng anh vẫn ngồi như vậy, thậm chí không đưa tay lau mồ hôi.

Thật lâu sau, di động liền vang lên.

Trần Thứ dường như bị giật mình một cái, thân thể khẽ run lên, anh lấy di động trong túi ra.

Là Tần Miểu gọi tới.

Trần Thứ vừa nhận, Tần Miểu tức tốc nói: “Trần Thứ, thiết kế kia cậu làm xong chưa, tôi nói với cậu, bây giờ hỏng bét rồi, bên này của tôi có chút vấn đề, chắc là ngày mai không thể làm xong được, cậu có thể giúp tôi làm một cái không, tiền thưởng tháng này toàn bộ đều thuộc về cậu, được không?”

Trần Thứ tập trung tinh thần một chút, nói: “Tôi không cần tiền thưởng của cô, cô gửi qua đi.”

Tần Miểu thở phào nhẹ nhõm, tâm tình sầu khổ lập tức bị quét sạch, vui vẻ nói: “Biết ngay cậu là bạn tốt mà, nhờ cậu cứu mạng nha, lần này coi như tôi nợ cậu, lần khác sẽ giúp cậu!”

Cuộc điện thoại này kéo suy nghĩ Trần Thứ trở về, anh ý thức được mình không thể cứ ngồi như vậy, cũng không nên có cảm xúc uể oải thế này.

Anh còn rất nhiều chuyện phải làm. Chỉ có làm nhiều việc, mới có thể nhanh chóng thanh toán xong món nợ kia.

Trần Thứ vào phòng tắm tắm nước lanh, tắm xong liền tỉnh táo, bắt đầu vẽ sơ đồ. Công việc hôm nay không ít, làm xong của mình còn phải giúp Tần Miểu.

Đèn phòng ngủ sáng đến đêm khuya.

Chờ đến khi làm xong mọi chuyện, đã là hai giờ sáng.

Trần Thứ rửa mặt, cầm di động đặt báo thức, thấy một tin nhắn chưa đọc. Là Khương Tỉnh gửi tới, thời gian là 22:45, hai câu rất ngắn: Anh ngủ rồi sao? Nếu chưa ngủ thì nhận được tin nhắn này nhớ đi ngủ sớm một chút, mai em gọi điện thoại cho anh.

Trần Thứ đọc hết tin nhắn, cười một cái. Anh tưởng tượng bộ dạng Khương Tỉnh nói những lời này, lại nhớ tới hôm nay cô cười, cô cầm tay anh, dù là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng anh đã thỏa mãn.

Trần Thứ để điện thoại xuống, tắt đèn ngủ.

*****

Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu rưỡi, Khương Tỉnh liền mở mắt, nhớ ra mình đang ở trong khách sạn.

Cô lần tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn một chút, có một tin nhắn, là Trần Thứ gửi sáng nay: Được, chờ điện thoại của em.

Phía sau có đóng mở ngoặc, là một câu giải thích: Tối hôm qua ngủ rồi.

Khương Tỉnh xem giờ, là gửi tới nửa tiếng trước. Bây giờ chắc anh đang nấu mì hoặc ăn sủi cảo ở tiệm ăn sáng ngoài tiểu khu. Một lát nữa anh sẽ đi làm.

Khương Tỉnh yên lặng nhìn một hồi, để điện thoại xuống, nhắm hai mắt lại.

Cô nhớ tới ngày hôm qua, trong lòng hơi khó chịu.

Tối hôm qua, mẹ Khương nói rất nhiều, phần lớn cô đều không nhớ rõ nguyên văn, nhưng có một câu đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ ràng…

“Khương Khương, đừng tổn thương chúng ta lần nữa, mẹ không chịu nổi, ba con cũng không chịu nổi.”

Tim Khương Tỉnh như bị bóp chặt.

Cô hơi mê man, không biết nên làm thế nào. Nhưng có một điều rất rõ ràng, cô không thể nào vì những điều này mà buông tay Trần Thứ.

Cả ngày hôm nay, sắc mặt mẹ Khương không tốt, cũng không muốn nói chuyện với Khương Tỉnh, mặc dù có Khương Mộng ở giữa giúp đỡ hòa giải, nhưng bầu không khí vẫn rất khó chịu.

Buổi chiều Lâm Thời tới.

Cảm xúc mẹ Khương cuối cùng cũng tốt hơn một chút, chạng vạng ăn cơm xong, Lâm Thời hỏi bọn họ có muốn đi quảng trường gần đó chơi không.

Khương Mộng cảm thấy đi dạo cũng tốt, vì vậy bọn họ liền đi.

Dọc đường, Lâm Thời trò chuyện với mẹ Khương, đề tài không dứt. Khương Mộng cảm thấy tâm trạng của mẹ đã tốt hơn nhiều, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đến vỗ vai Khương Tỉnh, an ủi: “Mẹ chỉ nhất thời tức giận, lời nói không dễ nghe, em đừng để trong lòng.”

Khương Tỉnh ngẩng đầu nhìn bóng lưng phía trước, nói: “Em biết.”

Hai chị em đi song song, Khương Mộng suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Thật sự rất thích người kia sao?”

Khương Tỉnh ừ một tiếng.

Khương Mộng nói: “Thoạt nhìn không tồi, nhưng mà vẫn ngoài dự đoán của mọi người, không nghĩ tới nhỏ hơn em tận mấy tuổi, mẹ nói đều là lời thật, đúng là tuổi tác không thích hợp.”



“Có thể chỉ có em cảm thấy rất thích hợp.” Khương Tỉnh nói, “Ở bên anh ấy, em rất thoải mái.”

“Chị biết.” Khương Mộng nói, “Yên tâm, người phản đối em đã nhiều, chị liền không chọn phe, chị trung lập, được chưa?”

Khương Tỉnh cười cười: “Chị không thể trung lập.”

“Sao cơ?”

“Chị, chị phải giúp em.”

Khương Mộng kinh ngạc nhíu mày, hơi không thể tin được: “Thật sự là hiếm thấy, Khương Khương, nếu chị nhớ không lầm, làm chị em nhiều năm như vậy, em còn chưa từng chủ động xin chị giúp em.”

“Đúng vậy, bây giờ em cầu xin chị, chị đồng ý không?”

Khương Mộng lắc đầu bật cười: “Chị giúp thế nào được.”

Khương Tỉnh nói: “Giúp em nói chuyện một chút, em thật sự không muốn ba mẹ tức giận ảnh hưởng đến thân thể.”

“Có thể là chuyện của em khiến họ tức giận.”

Khương Tỉnh bất đắc dĩ: “Chị, nếu anh rể ở vị trí của Trần Thứ, chị có thể hiểu được em, ở một vài thời điểm, chỉ một khoảnh khắc liền xác định.”

Khương Mộng lại không ủng hộ sắp xếp của cô, nói: “Anh rể em nếu thực sự ở vị trí đó, chắc chắn chị sẽ không tiếp xúc với anh ấy, càng đừng nói là thích hay không, ở đâu ra khoảnh khắc”

Khương Tỉnh sững sờ.

Khương Mộng nói: “Khương Khương, hai chúng ta từ nhỏ đã không giống nhau, có một số việc chị biết rõ ba mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy thì ngay từ đầu chị sẽ không làm, nhưng em lại không suy tính những chuyện này, làm trước rồi nói, cuối cùng đến khi không thể xử lí được, sẽ đem mình dồn đến đường cùng, tình thế khó xử, không phải tổn thương người khác thì cũng tổn thương chính mình, chị thấy rất đau lòng…”

Dừng một chút, chị nói: “Nhưng đôi khi chị lại hâm mộ em, hâm mộ em dám sống như vậy.”

Cuối cùng, Khương Mộng nói một câu: “Tự em nắm chắc đi, về phía ba mẹ, để chị nói chuyện thử.”

Trở lại khách sạn, thời gian vẫn còn sớm, Khương Tỉnh gọi điện cho Trần Thứ, vừa vang một tiếng anh liền nhận.

“Trần Thứ.”

“Khương Khương, anh đây.” Giọng nói của anh có chút vội vàng.

Trong lòng Khương Tỉnh nóng lên: “Anh đang ở đâu?”

“Vừa ra khỏi công ty.”

Khương Tỉnh ồ một tiếng, nghe thấy anh nói: “Anh đến tìm em được không?”

Khương Tỉnh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đừng tới tìm em, anh về nhà đi, em qua bây giờ, gặp nhau ở cửa tiểu khu nhé.”

“Được.” Cách điện thoại cũng có thể nghe ra được anh rất vui.

Khương Tỉnh không chậm trễ, nhắn cho Khương Mộng ở phòng bên cạnh một tin liền đi ra ngoài.

Bốn mươi phút sau đến khu nhà của Trần Thứ.

Xe dừng lại, qua cửa sổ xe đã thấy người đứng bên cạnh phòng bảo vệ.

Nhìn anh, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, có lẽ là kích động, có lẽ là hưng phấn, có lẽ là cái gì đó khác.

Cô không định tìm hiểu kĩ, nhanh chóng xuống xe, dường như là chạy tới.

Trần Thứ cũng nhìn thấy cô, đi nhanh tới.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn, cuối cùng đã tới trước mặt.

Trần Thứ ôm chặt lấy Khương Tỉnh.

Mấy giây sau, Khương Tỉnh tránh khỏi ngực anh, ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh.

Trần Thứ không tránh né, giữ chặt eo cô.

Đèn ở cửa bị hư một chiếc, chỉ còn một chiếc cô độc chiếu sáng, ban đêm không coi là tối tăm, chiếu rõ ràng thân ảnh hai người đang ôm chặt nhau.

Đúng vào thời điểm không có người ra vào, bảo vệ khu nhà cũng nằm sấp trong phòng ngủ gà ngủ gật, không ai quấy rầy nụ hôn của bọn họ.

Lúc hơi thở giao triền, hai người đều sinh ra một loại cảm giác, hận không thể để khoảnh khắc này vĩnh viễn dừng lại, không có sau này.

Cách đó không xa dưới hàng cây bên đường, có ba người lén lút ngồi, nhìn rất lâu.

Trong đó có một người nuốt nước miếng, giọng đã khàn: “Anh Đông, tình huống này là sao? Tên cháu này của anh đang ôm con nhỏ nào kia!”

Một người khác đá vào chân anh ta, giọng nói ác độc: “Đừng quên chúng ta đến đây làm gì. Anh Đông, bây giờ làm sao? Đánh luôn cả con đàn bà kia hả?”