Chương 7: Vờ ngủ

Ánh mắt của Minh Duy ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng khi nhìn thấy Lục Phong Châu. Nếu không phải bởi việc đã nhìn thấy rõ qua cửa sổ xe, lúc nhìn thấy ánh mắt của cậu trong ánh trăng hiện lên cảm xúc lạnh nhạt, Thẩm Tam có lẽ tự nhiên nghĩ rằng, Minh Duy hiện tại và Minh Duy lúc đó là không cùng một người.

Dường như Minh Duy không ngờ rằng Lục Phong Châu sẽ ngồi trong xe bên đường. Ánh mắt của cậu mở to một chút, rồi sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên u tối, cuối cùng cậu lạc lõng nói: "Chiếc xe này rất đắt tiền, tôi sẽ làm bẩn ."

Tiếng Lục Phong Châu từ trong xe nhẹ nhàng vang ra: "Làm bẩn, cậu rửa."

Minh Duy ngơ ngác một chút, sau đó tự nhiên trở nên sáng sủa khi nghĩ rằng việc rửa xe cũng là một ý kiến không tồi. Sử dụng việc rửa xe làm cớ để có cơ hội gặp Lục Phong Châu lại.

Hơn nữa, cậu từng làm việc tại nơi rửa xe trước đây, vì vậy cậu rất thành thạo việc rửa xe.

Minh Duy mở cửa phụ và cúi xuống ngồi vào trong. Sau khi tài xế khởi động xe, khi nhìn thấy hướng đi và tuyến đường quen thuộc, cậu mới nhớ ra hỏi: "Đi đâu?"

"Về nơi cậu làm việc." Lục Phong Châu nói.

Minh Duy không nói gì, tính toán trong lòng rất nhanh. Cậu chỉ mới lên xe một lát nhưng đã phải xuống xe, tất nhiên là không hài lòng.

Đem tay áo đồng phục xắn lên, để lộ những vết trầy trên cánh tay đã bị rách, cậu cầm tay ôm lấy cánh tay bị thương và nhẹ nhàng thổi vào vị trí bị thương.

Ánh mắt của Lục Phong Châu nhanh chóng quét qua, "Bị thương à?"

Minh Duy nghe tiếng dừng lại, khuôn mặt bối rối hạ tay áo xuống, giữa chừng áo chạm vào vết thương, cậu nhăn mày căng thẳng hít một hơi.

Sau giây lát, cậu lại giả vờ bình tĩnh, nhìn lên và trả lời nhỏ nhẹ: "Tôi không sao, anh chỉ cần để tôi xuống bên ngoài câu lạc bộ là được."

Ánh mắt của Lục Phong Châu dừng lại một chút gần mặt của cậu, giọng nói không biểu lộ ra cảm xúc quá lớn: "Thật sự không sao?"

"Không sao." Minh Duy ngoan ngoãn đáp, sau đó nhấc cao cánh tay phía bên phải, muốn chứng minh với anh.

Nhưng không ngờ cổ tay áo phía phải dường như còn tồi tệ hơn, cổ tay áo nhăn nhúm kẹt vào vị trí cánh tay nhỏ, cái nút trên đó cũng đã mất tích, trên vải trắng đã dính một vệt máu đỏ nổi bật.

Minh Duy nhận ra muộn sau đó lấy tay che phần vết máu đó, vẻ mặt không biết làm sao.

Trên gương mặt lướt qua một chút cảm giác chế nhạo nhẹ và hứng thú, Lục Phong Châu thản nhiên nói: "Cậu bị thương không nhẹ, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện."

Không chối bỏ hay từ chối nữa, Minh Duy ngoan ngoãn và im lặng cúi đầu. Ánh đèn chớp qua cửa sổ xe vụt qua, chạm qua tóc cậu ta, khí tức tỏa ra từ cơ thể cậu, giống như từng sợi tóc mềm mại của cậu, trông như là mềm mại và dễ dàng nắm bắt.

"Cảm ơn Lục Tổng." Minh Duy hài lòng nói.

Quản lý đứng ở ngoài cửa lớn của câu lạc bộ, Thẩm Tam cầm chiếc đồng hồ đeo tay của mình, giơ tay gõ vào cửa phụ, ra hiệu cho Minh Duy hạ cửa kính xuống.

Minh Duy tuân theo lời làm theo.

Quản lý đã nhận ra rằng Minh Duy là nhân viên phục vụ họ trong phòng lễ cách đó vài giờ, và cậu ta ngạc nhiên không thôi. Thẩm Tam nói rằng đêm nay sẽ đưa Minh Duy đi chơi, quản lý tự nhiên không có lý do để phản đối, cuối cùng cậu ta đứng nghiêm túc ở ngoài cửa câu lạc bộ, theo dõi chiếc xe của họ khi rời đi.

Thẩm Tam không về nhà, trên đường nhận cuộc gọi từ một người quen, mời cậu ta tham gia một trò chơi giữa các thiếu gia giàu có. Thẩm Tam biết rằng Lục Phong Châu không thích tham gia những hoạt động đó, đó cũng là lý do anh ta ít khi liên lạc với người kia, Thẩm Tam xuống xe giữa chừng và đi bằng taxi đến địa điểm tổ chức tiệc riêng.

Minh Duy, người chưa từng nói một lời suốt chuyến đi, đột nhiên lên tiếng và thay đổi giọng sau khi Thẩm Tam xuống xe: "Anh không cần đưa tôi đến bệnh viện, chỉ cho tôi lên xe là tôi đã rất vui rồi."

Khi nói những lời đó, cậu nắm chặt ngón tay của mình, nụ cười trên khuôn mặt trở nên ngại ngùng và nhút nhát.

Lục Phong Châu không mấy chấn động thu hồi ánh mắt, "Đến hàng ghế sau."

Minh Duy dễ dàng chuyển từ ghế phụ sang ghế sau, chỉ sau khi đóng cửa xe và ngồi đúng vị trí, cậu mới nghe thấy người kia chỉ thị tài xế lái xe đến bệnh viện.

Có chút do dự hiện lên trong đáy mắt cậu.

Cậu chỉ dính máu của người khác trên người mình, làm sao có thể thực sự để tài xế lái xe đến bệnh viện. Ý nghĩ bất ngờ ngừng lại, Minh Duy dồn dập mà e ngại xua tay nói: "Thật không cần phải đến bệnh viện đâu."

Lục Phong Châu vẫn giữ thái độ thản nhiên, "Không phải bị thương sao ?"

Khi nghe điều đó, Minh Duy nắm chặt đầu ngón tay, mặt uể oải, "Tôi không có tiền."

"Tôi sẽ trả cho cậu." Lục Phong Châu trả lời một cách bình tĩnh.

Minh Duy chớp chớp mắt, nhìn lên mặt anh với vẻ buồn rầu, "Anh không cần phải tiêu tiền cho tôi. Anh quan tâm đến tôi như tối nay, tôi đã rất vui rồi. Anh đừng lo, tôi không sẽ xen vào tình cảm giữa anh và bạn trai ."

"Không có." Lục Phong Châu trả lời với giọng điệu hơi không kiên nhẫn.

"Gì?" Không chắc chắn liệu cậu đã hiểu ý nghĩa đúng hay không, Minh Duy hỏi lại một lần nữa.

"Không có bạn trai." Lục Phong Châu nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.

Minh Duy nhìn chằm chằm vào anh, không nói một từ. Nhưng góc miệng cậu lại khẽ nhếch lên. Lông mày như đính kèm niềm vui nhảy múa, đôi đồng tử màu nâu nhạt trong suốt, thậm chí cả đuôi mắt cũng trở nên sống động và hoạt bát hơn.

Rõ ràng vẫn là giả bộ đơn thần nhu thuận không sai, nhưng trong mắt Lục Phong Châu lại cảm thấy thêm vài phần chân thật. Khi nhìn vào cặp mắt trĩu xuống kia, dường như không còn sự khó chịu như trước.

Không còn cố tình gây khó khăn cho cậu, Lục Phong Châu mở miệng hỏi: "Cậu ở đâu? Hãy đưa địa chỉ trực tiếp cho tài xế."

Không có thông tin chi tiết về tên khu phố, Minh Duy chỉ đưa ra tên một con đường và nó không quá xa nơi họ đang đi. Chỉ là vị trí không nằm trong khu vực sầm uất của thành phố, mà là đi qua những con đường nhỏ giữa các con hẻm cũ.

Các đèn đường ven con đường nhỏ này thỉnh thoảng thì sáng, thỉnh thoảng lại tắt. Chiếc xe lặng lẽ đi qua trong bóng tối dày đặc, Minh Duy tựa vào ghế sau, dần dần bắt đầu buồn ngủ.

Cậu mở mí mắt, ánh nhìn không tiếng động trượt về phía Lục Phong Châu ngồi bên trái mình.

Lục Phong Châu hai chân dài chồng lên nhau, nhắm mắt tựa vào ghế, gương mặt sắc sảo và quyến rũ của anh hiện lên trong sự xen kẽ của ánh sáng. Minh Duy không tự giác được nghiêng đầu về phía anh, mắt chăm chú nhìn anh và dần dần xuất thần.

Khi chiếc xe quẹo góc đường cuối cùng, thân xe nghiên sang trái do động tác đánh lái của tài xế, cơ thể của Minh Duy lùi về phía bên trái theo quán tính. Cậu dùng tay để tựa vào ghế để giữ thăng bằng, nhìn lên thấy Lục Phong Châu trước mặt vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Trong lòng Minh Duy khẽ động, bàn tay chống lên ghế không nhịn được mà buông lỏng, và cậu chóng giải phóng lực đạo từ cánh tay, cùng lúc đó cậu nhắm mắt và để cơ thể tự nhiên nghiêng về phía Lục Phong Châu.

Những hình ảnh mà cậu hình dung với việc đầu cậu tựa vào vai người kia không xuất hiện, không biết là tính toán đã sai lệch hay là Lục Phong Châu đã di chuyển chỗ ngồi, đầu của Minh Duy rơi vào đùi anh.

Kể từ giây tiếp theo, mặc dù đôi mắt đóng kín, cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lùng từ Lục Phong Châu giống như băng trôi trên khuôn mặt mình.

Minh Duy lưỡng lự trong khoảng nửa giây giữa việc tỉnh dậy hay tiếp tục giả vờ ngủ, cuối cùng cậu lớn giơ tay che mi mắt, đặt tay ngăn cách ánh nhìn của Lục Phong Châu khỏi bên ngoài mu bàn tay của mình.

Nhiệt độ trong xe giảm đột ngột.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.