Chương 18: Cho ăn

Minh Duy cảm thấy mùi rượu trong không khí thật nồng đậm và say lòng người, nếu không, tại sao bây giờ cậu lại cảm thấy đầu óc mờ mịt như vậy. Trước khi cậu kịp hồi tưởng lại lời của Lục Phong Châu, có người đến bên ngoài sân thượng.

Nói điều này trước mặt người khác cũng không phù hợp lắm, cậu quay đầu nhìn ra ngoài hiên, đồng thời trong lòng cũng đầy hối tiếc vì không trả lời Lục Phong Châu trước. Bất kể lời của Lục Phong Châu có ý nghĩa gì, nói chung cũng như một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, đối với cậu không có bất kỳ hại gì.

Hơn nữa, nếu như lời của Lục Phong Châu chỉ là ý nổi hứng, thì tất nhiên sau khi qua cơn say, phúc lợi này cũng sẽ không còn nữa.

Nếu không suy nghĩ kỹ càng thì cũng chẳng sao, nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, Minh Duy càng cảm thấy hối tiếc vì đã không làm điều đó từ trước. Tuy nhiên, vào thời điểm này thì đã quá muộn, cậu nhường đường cho người vào trong.

Người kia đến để đưa băng cá nhân cho Lục Phong Châu. Khi nhìn thấy Minh Duy cầm chổi và dụng cụ hốt, trong lòng không nảy sinh bất kỳ nghi ngờ nào. Khi đã giao xong đồ và chuẩn bị rời đi, họ nhìn lại và gọi Minh Duy theo cùng.

Minh Duy không thể trực tiếp tìm lý do cho bản thân mình, vì thế cậu chỉ đi theo bước chân của người đó, để xử lý mảnh vỡ kính.

Một vài phút sau khi trở về hiên, khi Lục Phong Châu vẫn ngồi yên tại chỗ, xuất hiện thêm một người khác, cũng là một người quen mà Minh Duy gặp mỗi ngày khi làm việc ở câu lạc bộ. Cậu ngừng bước một cách tự nhiên, dừng lại ở lối vào sân thượng.

Dung Lâm đang chu đáo và nhiệt tình bưng khay, đến mang món tráng miệng vào phòng tiệc cho Lục Phong Châu. Cậu ta đứng với lưng hướng về phía cửa, cúi xuống đặt món tráng miệng lên bàn, chiếc nón trên đầu từ từ nghiêng sang phải.

Cậu cố gắng cúi đầu và giữ vào chiếc nón nhưng dường như không kịp, cuối cùng chiếc nón rơi lên đùi Lục Phong Châu. Dung Lâm lúng túng xin lỗi và cúi xuống lấy chiếc nón trên đùi Lục Phong Châu.

Minh Duy đứng đằng sau nhìn thấy rõ, người ta rõ ràng đang giả vờ nhặt nón, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào mép nón, Dung Lâm bất ngờ hướng đầu cong về phía Lục Phong Châu và đổ ngã vào lòng anh ta mà không có bất kỳ dấu hiệu nào trước đó.

Minh Duy đi một hai bước lên phía trước và vươn tay phía sau tay cậu ổn định chắc chắn nắm lấy cổ áo của Dung Lâm, làm cho cơ thể của người kia đột nhiên cứng ngắc trong không trung, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nam.

Dung Lâm không phải là người dễ bắt nạt, cậu ta nhanh chóng nhận ra và tận dụng lực từ tay Minh Duy để đứng thẳng, mặt mệt mỏi vịn trán, giọng nói yếu ớt mở miệng giải thích: "Xin lỗi, Lục tổng, tôi chưa ăn tối, giờ đang hạ đường huyết."

Ngay khi lời nói vừa kết thúc, ánh mắt buông xuống liền thoáng nhìn thấy, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đã chạm qua và đặt món tráng miệng đặt trên bàn trước mặt cậu ta. Cậu ta mang theo niềm vui và sự ngượng ngùng vừa đủ, theo sự chỉ dẫn của bàn tay đó, cậu ta nhìn lên.

Minh Duy đứng trước mặt cậu ta bình thường, tay cầm một khay bánh ngọt được làm công phu.

Trong một khoảnh khắc, cảm xúc dường như đã tràn đầy trong mắt Dung Lâm. Cậu ta che giấu sau nụ cười giả tạo trên khuôn mặt và lùi bước: "Món tráng miệng này là tôi đặc biệt chọn cho Lục tổng."

"Lục Tổng không thích đồ ngọt." Minh Duy nháy mắt một chút.

Có lẽ vị trí đứng của Minh Duy nằm ngay chỗ bị đèn chiếu ngược, tạo ra bóng tối trên cái mũi cậu, ngẫu nhiên tạo ra những ánh sáng và bóng tối rõ rệt trên khuôn mặt cậu, làm cho đôi mắt dưới mắt cậu nhìn hơi hung dữ.

Dung Lâm hơi tức giận bởi diện mạo đó, cho rằng Minh Duy đang cố tình thách thức, Dung Lâm quay đầu với biểu cảm mặt u ám, và như ngẫu nhiên, cậu ta nhìn thấy dấu vết tình yêu sau cổ anh ta.

Từ góc nhìn không thể thấy của Lục Phong Châu, trong ánh mắt mà Dung Lâm đặt vào anh ta, dần dần trộn lẫn một chút tự cao và khinh thường, giọng nói ngây thơ mềm mại cùng với một chút ý đồ nhỏ: "Duy Duy, liệu có phải cậu bị muỗi cắn không?"

Minh Duy hơi không hiểu, nhìn cậu ta mà không nói gì.

"Phía sau cổ bạn đấy." Dung Lâm giả vờ như muốn nhắc nhở, trước khi anh ta có bất kỳ phản ứng nào, cậu ta không chút do dự vươn tay lên và kéo cổ áo của Minh Duy.

Ánh sáng trên hiên rõ ràng chiếu sáng dấu vết sau cổ của cậu, Dung Lâm lên giọng không cao không thấp: "Không giống như là do muỗi cắn." Giọng điệu của cậu ta bỗng trở nên thoải mái và vui vẻ, "Duy Duy, mối quan hệ giữa bạn và bạn trai thật tốt."

"Nhưng, Duy Duy," sau một khoảng dừng ngắn, Dung Lâm bỗng nhiên cong đầu một cách đầy thắc mắc, "khi nào bạn có bạn trai? Tôi chẳng nghe ai nói về điều đó."

Ý nghĩa ẩn sau lời nói đó đang ám chỉ Lục Phong Châu rằng cuộc sống riêng tư của Minh Duy hỗn loạn và không trong sạch.

Ban đầu Minh Duy định mở miệng phủ nhận, nhưng khi nghe được điều đó, cậu lại dẹp bỏ ý muốn giải thích, "Gần đây thôi."

"Thật à? Tốt quá, Duy Duy." Đôi mắt hạnh phúc của Dung Lâm hiện lên một chút phấn khích, "Đó có phải là Tiền tổng, khách hàng thường xuyên đến từ câu lạc bộ, hay Triệu tổng, người khen cậu da trắng mặt đẹp lần trước?" Đồng tử đen tuyền của cậu ta sáng như ngôi sao nhưng mỗi câu nói đều chứa đựng một ý đồ nhọn như lưỡi dao, "Duy Duy, tôi chúc cậu và bạn trai hạnh phúc mãi mãi."

Để qua mặt việc Dung Lâm làm sao biết rằng cậu đã đắc tội với Tiền tổng, trong số những khách hàng thường xuyên đến câu lạc bộ để uống rượu và tìm gặp chàng trai, hầu hết đều có sở thích đặc biệt trên giường, ý ngữ của Dung Lâm về Tiền tổng và Triệu tổng đều nằm trong danh sách bàn tán sau lưng của mọi người.

Mặt của Minh Duy không biểu lộ ra bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng bên trong cậu cảm thấy một chút chán nản. Cậu ngoảnh mặt đi, nhìn nhẹ nhàng vào Lục Phong Châu luôn đứng ngoài cuộc, nhận ra ánh mắt mà Minh Duy đang nhìn, Lục Phong Châu nhíu mày nhẹ nhàng, trong ánh mắt của anh ta không thể phủ nhận sự thờ ơ.

Dẹp bỏ sự chán nản trong lòng, Minh Duy nhìn lên, cười với Dung Lâm, "Không phải đâu."

Không ngờ anh ta sẽ tiếp tục nói tiếp lời của mình, Dung Lâm ngạc nhiên và một chút chậm hiểu, "Gì?"

"Không phải Tiền tổng, cũng không phải Triệu Tổng." Minh Duy nở nụ cười trên gương mặt, chân thành và vô hại nhìn lại cậu ta.

Từ biểu cảm của cậu, Dung Lâm cảm nhận được một mùi hương quen thuộc nhất của chính mình. Cậu ta không hiểu tại sao, nhưng cảm giác tim đập nhẹ đã xuất hiện.

Minh Duy đi qua cậu ta và đến trước mặt Lục Phong Châu. Cậu ngồi xuống đùi của người kia một cách tự nhiên, với một tay ôm lấy cổ áo của Lục Phong Châu, đặt đầu vào ngực anh một cách thân mật. Sau đó tỏ vẻ vô tội quay lại, nháy mắt về phía Dung Lâm và nói: "Dấu vết trên cổ tôi, là Lục Tổng để lại đấy."

Khuôn mặt của Dung Lâm trở nên cực kỳ xấu xí, cậu ta không quan tâm liệu có bị Lục Phong Châu nhìn thấy hay không, ánh mắt thiên lương lúc nãy không còn mà trở nên rét lạnh trong sự im lặng. Mọi sự vui vẻ và trong sáng như trước đây đã biến mất.

Minh Duy không để ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của Dung Lâm, cậu chỉ nghĩ rằng càng nhanh đuổi cậu ta thì càng nhanh cậu có thể tiếp tục nói chuyện với Lục Phong Châu. Trong lúc tâm tình bay loạn, cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, Lục Phong Châu thực sự phối hợp với cậu.

Tuy nhiên, trong tâm trí Lục Phong Châu, ngay lúc Minh Duy đã chiếm được ưu thế trước mắt anh ta, anh ra cũng đã nảy ra ý định để cậu đuổi Dung Lâm đi. Từ khi biết Minh Duy, anh đã thấy cậu rất hữu ích trong việc giải quyết những rắc rối như vậy. Nhìn thấy Minh Duy đã thành công ngay trước mắt mình, trong lòng Dung Lâm đầy oán trách và sự tức giận. Khi cậu ta ra đi, khuôn mặt cậu ta tái mét.

Chứng kiến hình bóng của đối tác biến mất trong tầm nhìn, nụ cười trên môi Minh Duy không che giấu. Lục Phong Châu đẩy bỏ tay anh ta ôm lấy mình và nói với giọng lạnh lùng: "Xuống đi."

Minh Duy giả vờ như sẽ ngoan ngoãn rời lên khỏi đùi anh, nhưng giữa chừng, cậu lại trở lại, ngồi một cách yếu đuối trong lòng Lục Phong Châu.

Lục Phong Châu nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Với ánh mắt đầy nghi vấn và không hiểu, Minh Duy nỗ lực nâng tay đặt lên bên cạnh khuôn mặt, xoay đầu một cách đáng thương và nhìn về phía anh ta với đôi đồng tử nâu nhạt, không có tiếng động nhưng vẫn có sức mạnh hơn lời nói.

Lục Phong Châu nhìn cậu có một chút, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi, "Sao vậy? Em cũng chưa ăn tối à?"

Minh Duy không đỏ mặt cũng không nhịp tim, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng.

"Em cũng bị hạ đường huyết à?" Lục Phong Châu hỏi tiếp.

Minh Duy kín mắt và không nói gì, chỉ còn cách gật đầu.

"Em đã đói đến mức mất cả sức lực để nói chuyện à?" Lục Phong Châu vững mắt nhìn, "Còn đủ sức để ăn không?"

Minh Duy chậm rãi lắc đầu, như thể thực sự đói đến mức ngay cả ánh sáng trong mắt cậu cũng trở nên trầm tối.

Nụ cười trên môi Lục Phong Châu mang chút chế nhạo, "Vậy cần tôi cho em ăn không?"

Minh Duy dường như tự nhiên muốn gật đầu, nhưng sau đó cậu nhớ lại cách mà Lục Phong Châu đã áp dụng trò lừa quen thuộc lần trước trong phòng riêng. Sau một lúc do dự, lần này cậu thông minh hơn, kiềm chế được cảm giác muốn gật đầu và không đáp lại câu hỏi của anh ta.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc anh nhìn xuống, một bàn tay quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Tay dài và mạnh mẽ của Lục Phong Châu, lúc này có chút mảnh vụn thức ăn dính trên đầu ngón tay. Nhưng anh ta lại không thèm để ý đến điều đó và trực tiếp bóp một mẫu bánh ở đầu ngón tay vào miệng cậu.

Vẫn giữ nguyên phong thái rũ mắt, Minh Duy nuốt nước bọt và nhận lấy miếng bánh ở đầu ngón tay của anh ta.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.