Chương 97

Nhắc tới cũng thật khéo, trước hôn lễ của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành một tuần, bộ phim truyền hình “Một bước thiên hạ” bắt đầu chiếu, mỗi ngày chiếu hai tập, chỉ có một đài truyền hình phát sáng độc quyền, bây giờ đã chiếu đến tập mười tám rồi.

Bộ phim “Một bước thiên hạ” này là bộ Kỷ Khinh Khinh đến thành phố điện ảnh để quay sau khi xuyên qua, 10 tập đầu, Kỷ Khinh Khinh đóng vai con gái không buồn không lo của thừa tướng bị nam chính lợi dụng, dù ít đất diễn, nhưng nhân vật rất hút fan, có không ít khán giả bàn tán về cô.

Thỉnh thoảng Kỷ Khinh Khinh cũng đọc thử, không có những bình luận ác ý như trước, lời khen đọc có vẻ cũng dễ chịu hơn.

Càng đúng dịp là, trước hôn lễ của cô một ngày, chương trình “Chúng ta yêu nhau đi!” cũng được đài truyền hình phát sóng độc quyền.

Hôm chương trình phát sóng, rating không ngừng tăng cao, tuy khán giả đã biết ba đôi yêu nhau trong đó chỉ đang diễn, trước khi chương trình phát sóng thì nhiều cảnh cũng đã bị lộ qua livestream, nhưng vẫn không thể cản được lòng nhiệt tình của khán giả.

Kỷ Khinh Khinh vừa lộ mặt trên TV lại lần nữa được đẩy lên hot seach.

Thứ nhất là vì phim truyền hình cô đóng đã chiếu đến đoạn nhân vật của Kỷ Khinh Khinh bị nam chính lợi dụng đến mức tan cửa nát nhà.

Thứ hai những hành động của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành trong chương trình giải trí, cực kỳ tự nhiên và ngọt ngào, có người còn cắt hình ảnh động lúc Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành nhìn nhau, tương tác thân mật giữa hai người thành ảnh động, cặp đôi cực kỳ đẹp mắt, ảnh động có mấy giây cũng khiến không ít người kích động kêu gào quá ngọt!

Ba là chưa đầy 36 tiếng nữa hôn lễ của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành sẽ bắt đầu.

# Lừa tiền lừa tình còn lừa cả trái tim, Kỷ Khinh Khinh là nữ hai thê thảm nhất #

# Đối tượng thầm mến là loại đã gϊếŧ cả nhà cô#

# Kỷ Khinh Khinh Lục Lệ Hành ngọt! #

# Hôn lễ của Kỷ Khinh Khinh Lục Lệ Hành *bắn tim*#

Bốn hashtag đứng đầu trọng tâm câu chuyện được đẩy lên hot search, lần lượt là thứ chín, thứ mười hai, thứ hai mươi ba, thứ ba.

Kỷ Khinh Khinh thành công trở thành nữ diễn viên có weibo náo động nhất chỉ trong một tuần, tìm đại một trang nhất nào cũng có thể thấy đề tài về Kỷ Khinh Khinh, blogger cũng điên cuồng đăng lại, tất nhiên, cũng có người đăng lên weibo nói xấu, đào lại quá khứ đen tối của Kỷ Khinh Khinh, chữ nào chữ nấy rất châm chọc.

Vì thế, Kỷ Khinh Khinh đăng bài lên weibo.

@Kỷ Khinh Khinh: Cảm ơn mọi người đã chúc phúc. Lúc trước đã làm rất nhiều chuyện không chín chắn, thật sự xin lỗi về chuyện này, xin lỗi tất cả những người từng bị tôi làm tổn thương. Trời cao biển rộng, hy vọng mọi người hạnh phúc.

Bài đăng được share điên cuồng.

Những ngôi sao bị Kỷ Khinh Khinh dựa hơi tạo scandal lúc trước cũng thi nhau đăng lời chúc tân hôn, không ít antifan không đội trời chung với Kỷ Khinh Khinh cũng share và bình luận.

@ Cây xoài vui vẻ: Cuối cùng cũng biết bản thân sai? Sau này đừng kéo vị nhà tôi xào CP nữa!

@ Cây xoài vui vẻ: # Kỷ Khinh Khinh Lục Lệ Hành ngọt! # Ngọt quá!!! Hai người cướp mất trái tim tôi rồi! Tiếp tục ngọt ngào cho tôi!!!

@ Cây xoài vui vẻ: # Hôn lễ của Kỷ Khinh Khinh Lục Lệ Hành *bắn tim*# Có phát sóng trực tiếp không?!! Tôi muốn xem hiện trường!!!

Vị “Cây xoài vui vẻ này” được dân mạng weibo phát hiện ra, cười chụp lại màn hình, sau đó bị các blogger lấy làm ví dụ, được chia sẻ một cách điên cuồng.

Không ít người share lại weibo “Cây xoài vui vẻ”, tỏ vẻ vô cùng đồng cảm với quá trình từ anti chuyển thành người qua đường, người qua đường chuyển thành fan.

Buổi tối trước hôn lễ, weibo của Kỷ Khinh Khinh tăng lên ba triệu fan.

Tất nhiên, Kỷ Khinh Khinh cũng không rảnh để ý weibo, hôm nay điện thoại cô sắp nổ đến nơi, liên tiếp tất cả đều là lời chúc phúc.

...

Ngày 20 tháng 7 là ngày tốt.

Trời xanh không mây, vạn dặm không mây, hợp với chuyện lấy chồng.

Buổi tối trước ngày lấy chồng, Kỷ Khinh Khinh không ngủ được.

Dựa theo lời của ông Lục, trước hôn lễ một ngày hai người không thể gặp nhau, Kỷ Khinh Khinh được về nhà, ngày mai Lục Lệ Hành sẽ đón thẳng đến khách sạn.

Kỷ Khinh Khinh cười, thuận theo ý ông Lục, Lục Lệ Hành tự lái xe, đưa cô về căn hộ cho thuê ở trung tâm thành phố.

Cô định xuất giá ở căn chung cư thuê này, áo cưới đặt trong phòng quần áo ở phòng ngủ, sáng sớm mai sẽ có thợ trang điểm tới trang điểm cho cô, sau đó Lục Lệ Hành sẽ tới đón cô đến khách sạn tổ chức hôn lễ.

Quá trình quá đơn giản nên cô cũng không nghĩ gì nhiều, cũng không lo lắng nhiều, ngày mai làm một cô dâu xinh đẹp, nhận tất cả lời chúc phúc của mọi người là được.

Nhưng đâu đơn giản như vậy, vừa nghĩ đến đã thấy căng thẳng rồi.

Lục Lệ Hành nắm tay cô, cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt của cô, thấp giọng nở nụ cười: "Căng thẳng à?"

"Hơi hơi."

Lục Lệ Hành cười cười, không nói gì.

Kỷ Khinh Khinh nhìn thang máy không ngừng lên cao, thấy Lục Lệ Hành không an ủi mình, nhìn anh: "Anh không an ủi em một câu?"

Lục Lệ Hành nhìn mặt Kỷ Khinh Khinh trong kính thang máy, nói: "Tâm trạng bất thường là chuyện bình thường, dù sao chuyện kết hôn lớn như vậy, không thể có vụ cảm thấy bình thường được."

Kỷ Khinh Khinh trừng anh.

Lục Lệ Hành nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng cười nói: "Anh hy vọng em có thể căng thẳng thêm chút, hào hứng thêm chút, kích động thêm chút."

Kỷ Khinh Khinh hứng thú nhìn anh: "Muốn cưới em đến vậy?"

Lục Lệ Hành hỏi lại: "Căng thẳng như thế, muốn lấy anh đến vậy?"

Kỷ Khinh Khinh bĩu môi, không che được ý cười nơi đáy mắt: "Đúng vậy, em đặc biệt muốn lấy anh, như vậy sau này em có thể quang minh chính đại tiêu tiền của anh."

"Anh cũng chờ không nổi muốn cưới em, để em tiêu tiền của anh."

Ting!

Cửa thang máy mở ra.

Lục Lệ Hành nắm tay Kỷ Khinh Khinh đi ra ngoài.

Sau khi mở mật mã, trong lúc cửa đóng lại, Kỷ Khinh Khinh xoay người ôm cổ Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành cúi đầu, hôn lên môi cô.

Hai người đứng ở cửa hôn nhau không thể tách rời, không cẩn thận chạm vào công tắc đèn trên tường, trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách sáng lên.

Hai người Kỷ Thanh Hề và Kỷ Thanh Ngọc lẳng lặng cầm bánh ga-tô đứng ở sô pha nhìn hai người hôn nhau, liếc nhau không dám lên tiếng.

Có khi hai người bên kia còn không phát hiện ra phòng khách có người, Kỷ Thanh Hề dùng mắt hỏi Kỷ Thanh Ngọc nên làm thế nào mới ổn.

Kỷ Thành Ngọc nói với anh ta bằng khẩu hình miệng “Đừng nhúc nhích đừng nói chuyện”.

Mãi đến năm phút sau, Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành mới tách nhau ra, Lục Lệ Hành nhìn hai người trong phòng khách, khóe mắt khẽ nhếch lên, sau khi đưa mắt ý bảo hai người họ vào phòng, lại cúi đầu quấn quít với Kỷ Khinh Khinh tiếp.

Kỷ Thanh Hề cẩn thận cầm bánh ga-tô, nhón chân đi theo Kỷ Thanh Ngọc vào phòng, yên lặng không hề phát ra tiếng động như kẻ trộm.

Kỷ Khinh Khinh ôm cổ anh, chóp mũi đυ.ng chóp mũi, thấp giọng hỏi: "Ngày mai mấy giờ anh đến đón em?"

"Chín giờ."

"Đúng giờ không?"

"Chuyện kết hôn lớn như vậy, không dám không đúng giờ."

Kỷ Khinh Khinh buông cổ Lục Lệ Hành ra: "Vậy anh về trước đi, ngày mai chín giờ, em chờ anh tới đón em, không cho phép đến muộn."

"Được." Lục Lệ Hành hôn một cái vào trán cô, sau đó kéo cửa ra rời đi.

Cửa đóng lại, Kỷ Khinh Khinh đứng tại chỗ cắn môi cười cười, sau đó xoay người đi vào phòng.

"Chị! Tân hôn hạnh phúc!"

Hai người Kỷ Thanh Hề và Kỷ Thanh Ngọc đi từ phòng ngủ ra, tay đang cầm bánh ga-tô ba tầng, làm Kỷ Khinh Khinh hết hồn.

"Hai đứa... Vừa rồi... Vừa rồi hai đứa có không..." Kỷ Khinh Khinh vừa nhớ lại chuyện mình và Lục Lệ Hành hôn nhau ở cửa chính, gò má bất tri bất giác đỏ lên.

Hai người Kỷ Thanh Hề giả ngây giả dại: "Vừa rồi cái gì?"

"Không nhìn thấy?"

"Nhìn thấy cái gì?"

Kỷ Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì" Cô cười tiến lên thổi tắt nến trên bánh ngọt: "Cảm ơn."

Thổi nến xong, lúc này Kỷ Khinh Khinh mới nhận ra toàn bộ căn nhà được trang trí đầy bóng bay và hoa hồng, phòng ngủ của cô thì toàn hoa hồng, trên bàn trải đầy cánh hoa hồng, trên sàn cũng trải đầy cánh hoa hồng.

Cả phòng tràn ngập hương hoa hồng, cơ thể vốn đang căng thẳng của Kỷ Khinh Khinh không khỏi buông lỏng, hít một hơi thật sâu.

Kỷ Thanh Hề khoác một tay lên vai Kỷ Thanh Ngọc, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Đây là anh rể phái người đưa tới, em và chị hỗ trợ làm."

"Hai đứa vất vả rồi."

"Không vất vả, chị thích là tốt rồi."

Kỷ Thanh Ngọc lạnh lùng nhìn Kỷ Thanh Hề, dịch sang bên phải một bước, Kỷ Thanh Hề lảo đảo một cái, cơ thể mất trọng tâm, suýt chút nữa ngã sấp mặt.

"Ngày mai chị còn kết hôn, không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa." Kỷ Thanh Ngọc nhìn Kỷ Thanh Hề: "Em ngủ trên sàn, chị vào phòng."

"Này, chờ đã." Kỷ Khinh Khinh gọi cô ấy lại: "Đúng rồi, bố mẹ đâu?"

Từ trước đến nay vẻ mặt của Kỷ Thanh Ngọc luôn không có nhiều biểu cảm, suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai anh rể sẽ cho người đón bố mẹ tới khách sạn, chị yên tâm đi, mẹ không dám làm gì đâu."

"Là như thế này, chị không biết, kể từ khi mẹ biết anh rể là Lục Lệ Hành, nói cũng không dám nói, khoảng thời gian này rất thành thật, chỉ sợ Lục Lệ Hành tìm bà ấy gây phiền phức."

Kỷ Khinh Khinh nở nụ cười: "Tìm bà ấy gây phiền phức gì?"

"Không phải trước đây thái độ với Lục Lệ Hành không tốt sao? Bà ấy lo Lục Lệ Hành không nhận bà là mẹ vợ tương lai, ngay cả điện thoại cũng không dám gọi."

Kỷ Khinh Khinh hơi ngẩn ra một cái, cười cười: "Chị biết rồi, hôm nay hai đứa vất vả rồi, đi nghỉ nhanh đi!"

"Chị ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hai người Kỷ Thanh Hề và Kỷ Thanh Ngọc cãi nhau ầm ĩ về phòng, Kỷ Khinh Khinh đứng trước cửa phòng, đánh giá cả căn phòng, lấy điện thoại ra chụp tấm hình gửi cho Lục Lệ Hành.

"Nhiều hoa hồng như vậy?"

"Thích không?"

"Thích."

Nhiều hoa hồng như vậy, đêm nay cô đã có thể ngon giấc.

..

Cuối cùng ngày 20 tháng 7 đã tới.

Thợ trang điểm đúng giờ gõ cửa nhà Kỷ Khinh Khinh, Kỷ Khinh Khinh đã rửa mặt xong, tinh thần sung mãn ngồi trước gương trang điểm, để mặc thợ trang điểm trang điểm cho mình.

Trang điểm cô dâu đậm hơn bình thường rất nhiều, thợ trang điểm giúp cô thay váy cưới, lẳng lặng ngồi đó chờ Lục Lệ Hành tới.

Kỷ Khinh Khinh nhìn bản thân trong gương, hoảng hốt hồi lâu.

Trang điểm cô dâu, thay váy cưới, lúc này mới có cảm giác sắp tới giờ tổ chức hôn lễ, cô có cảm giác của một cô dâu.

Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, tám giờ bốn mươi.

Hai mươi phút nữa, Lục Lệ Hành sẽ tới.

Tới đón cô đến khách sạn tổ chức hôn lễ.

Trước sự chú ý của tất cả mọi người, cô và Lục Lệ Hành sẽ tổ chức hôn lễ

Thợ trang điểm cười dặm lại phấn cho Kỷ Khinh Khinh: "Cô Kỷ đừng căng thẳng, anh Lục sắp tới rồi."

Kỷ Khinh Khinh thở dài một hơi, hai tay siết chặt, lòng bàn tay thấm ướt, tất cả đều là mồ hôi.

Tám giờ năm mươi, không có tiếng động nào.

Kim giây trên đồng hồ treo tường nhích thêm giây nào, tim Kỷ Khinh Khinh lại nhảy lên theo, cứ như là lập tức muốn nhảy ra ngoài

Tận đến phút thứ 55, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động loáng thoáng ngoài cửa.

"Tới rồi!”

Kỷ Khinh Khinh chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, sau một hồi ồn ào náo nhiệt, Lục Lệ Hành mới đẩy cửa phòng ra, người mặc vest thẳng tắp, tay cầm hoa tươi, đi từng bước về phía cô.

Là dáng vẻ Lục Lệ Hành mà cô mơ thấy tối qua, không hề khác chút nào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không hề nhìn sang hướng khác.

Cho đến khi Lục Lệ Hành đi tới trước giường, quỳ một chân trước mặt Kỷ Khinh Khinh, giơ hoa lên.

"Anh tới đón em đây."

Kỷ Khinh Khinh liếc nhìn đồng hồ trên tường, chín giờ đúng.

Từng giây từng phút, đúng lúc.

"Anh muốn lấy em đến thế sao?"

Lục Lệ Hành nói: "Tối qua nằm mơ toàn là cưới em."

Cô nhận hoa: "Tối qua em cũng nằm mơ được gả cho anh."

Lục Lệ Hành cười cúi đầu hôn lên tay cô, đứng dậy bế ngang cô lên, đi xuyên qua biển người, lướt qua dòng xe cộ, đi tới hôn lễ trong mơ tối qua của cô.

Trên đầu là bầu trời sao, mặt đất trải đầy hoa hồng, phóng tầm mắt nhìn ra xa, tất cả ánh mắt mỉm cười đều dừng trên người cô, vô số lời chúc phúc và tiếng vỗ tay vang lên bên tai cô, trái tim cô đập thình thịch, nhưng lại cảm thấy chưa bao giờ bình yên như lúc này.

Đầu kia của con đường hoa hồng là Lục Lệ Hành, đáy mắt cũng chỉ cho phép nhìn một người, đó chính là người mặc váy cưới đứng ở đầu kia, người đang cầm hoa tươi

sẽ nhanh chóng trở thành vợ anh.

Anh đứng đó lẳng lặng đợi cô, giống như cô ở trong phòng lẳng lặng chờ anh.

Tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Kỷ Khinh Khinh cầm hoa tươi, bước từng bước về phía Lục Lệ Hành.

Bốn phía ngồi đầy người nhưng trong mắt cô lại chỉ có một người, đó chính là người đàn ông của cô đang đứng ở cuối con đường chờ cô.

"Anh chờ em rất lâu rồi." Anh ôm hông cô, hôn nhẹ lên môi cô.

"Em cũng vậy."

- HOÀN CHÍNH VĂN.